Chương 10
2024-10-15 21:07:23
Vài vị tướng quân trong lều vẫn còn đang suy ngẫm, Trường Thịnh đã hiểu ra ý nghĩa trong lời nói này, "Như vậy xem ra, bọn chúng không phải người Nhạn quốc, mà là người Đông Di. Chỉ có Khương tộc Đông Di, mới có tín ngưỡng toàn tộc nuôi bạch mã, nhưng trên người bọn chúng lại mang áo giáp của Mạc Bắc, xem ra đã kết thành đồng minh với Nhạn quốc, trở thành đội quân đi trước dụ địch."
Tất cả mọi người nghe vậy thì kinh hãi, Thẩm Diệu buột miệng hỏi: "Là Khương tộc vô cùng am hiểu dùng độc và trùng cổ trong lời đồn đấy ư? Sao bọn chúng lại cấu kết với Nhạn quốc?"
Phó Lưu Cảnh giơ ngón tay lên lắc lắc hai cái, "Tại sao cấu kết không phải là trọng điểm cần quan tâm ngay lúc này, trọng điểm là, mục đích của bọn chúng rốt cuộc là cái gì?"
Trường Lăng nhìn Phó Lưu Cảnh rõ ràng đã hiểu hết toàn cục, ở đây ngáng cửa lại còn cố ý khoe khoang, nàng không tài nào nghe tiếp được nữa, đột ngột nắm chặt lấy ngón tay chìa ra của Phó Lưu Cảnh, cười mỉm nói:
"Nếu có thể thì một câu nói hết, đừng phân hai câu."
Lực tay của Trường Lăng không lớn, nhưng Phó Lưu Cảnh lại không chút nghi ngờ rằng một khắc sau ngón tay của mình có thể sẽ bị bẻ gãy, hắn hít sâu một hơi rồi nói:
"Cho nên ta xem thiên tượng, phát hiện ra rằng không bao lâu nữa trên trời sẽ giáng mưa lớn, ta nghĩ quân Đông Di đang cố ý dụ các ngươi tới ải Gia Cốc mai phục, sau đó lợi dụng địa thế hiểm trở của nơi đó khiến cho binh mã của các ngươi nhiễm phải loại độc kỳ quái gì đấy rồi quay đầu tháo chạy, các ngươi vẫn còn kiêng dè quân Mạc Bắc đương nhiên sẽ không truy đuổi, chờ cho một đám người các ngươi trở về sẽ đem chủng độc kỳ quái đó truyền nhiễm cho mọi người, lúc phát hiện thì đã không kịp bởi vì quân Mạc Bắc đã đánh tới rồi, cái này trong ba mươi sáu kế gọi là mượn đao giết người…"
Hắn còn chưa nói xong, Trường Lăng đã buông lỏng tay, mấy câu nói ngắn gọn này khiến cho thế cục sáng tỏ hơn rất nhiều. Nhân số Khương tộc tuy ít ỏi, nhưng tuyệt đối không được khinh thường, cho dù sử dụng quân đội chủ lực cũng phải một lần diệt sạch trước khi bọn chúng tới được ải Gia Cốc, phàm là người nào trúng độc cũng tuyệt đối không thể để họ quay trở về thành Thái Hưng... Một trận này tuy rằng nắm chắc phần thắng, nhưng đối với quân kháng địch đi trước mà nói, lại là hung hiểm vạn phần.
Trường Lăng đang muốn chủ động xin đi đánh giặc, Trường Thịnh đã chặn lại suy nghĩ trong đầu nàng, "Đại quân Mạc Bắc bất kỳ lúc nào cũng có thể đánh tới, đệ nhất định phải giữ chặt Thái Hưng."
"Đại ca mới là chủ soái của quân Việt gia, há có thể tự mình mạo hiểm?"
Trường Thịnh vỗ nhẹ bả vai nàng, trong ánh mắt đầy ân cần lại lóe lên một tia không cho phép cãi lại:
"Nếu ta đã là chủ soái, lý nào đệ lại không nghe theo soái lệnh?" Sau đó hắn quay lại hùng hồn nói một câu: "Kinh Vô Úy, Ngụy Hành Vân nghe lệnh."
Hai viên đại tướng khom người, tay nắm thành quyền:
"Có mạt tướng."
"Gọi hai vạn kỵ binh, năm nghìn cung thủ, theo bản soái tiên phong đi ải Gia Cốc."
Tất cả mọi người nghe vậy thì kinh hãi, Thẩm Diệu buột miệng hỏi: "Là Khương tộc vô cùng am hiểu dùng độc và trùng cổ trong lời đồn đấy ư? Sao bọn chúng lại cấu kết với Nhạn quốc?"
Phó Lưu Cảnh giơ ngón tay lên lắc lắc hai cái, "Tại sao cấu kết không phải là trọng điểm cần quan tâm ngay lúc này, trọng điểm là, mục đích của bọn chúng rốt cuộc là cái gì?"
Trường Lăng nhìn Phó Lưu Cảnh rõ ràng đã hiểu hết toàn cục, ở đây ngáng cửa lại còn cố ý khoe khoang, nàng không tài nào nghe tiếp được nữa, đột ngột nắm chặt lấy ngón tay chìa ra của Phó Lưu Cảnh, cười mỉm nói:
"Nếu có thể thì một câu nói hết, đừng phân hai câu."
Lực tay của Trường Lăng không lớn, nhưng Phó Lưu Cảnh lại không chút nghi ngờ rằng một khắc sau ngón tay của mình có thể sẽ bị bẻ gãy, hắn hít sâu một hơi rồi nói:
"Cho nên ta xem thiên tượng, phát hiện ra rằng không bao lâu nữa trên trời sẽ giáng mưa lớn, ta nghĩ quân Đông Di đang cố ý dụ các ngươi tới ải Gia Cốc mai phục, sau đó lợi dụng địa thế hiểm trở của nơi đó khiến cho binh mã của các ngươi nhiễm phải loại độc kỳ quái gì đấy rồi quay đầu tháo chạy, các ngươi vẫn còn kiêng dè quân Mạc Bắc đương nhiên sẽ không truy đuổi, chờ cho một đám người các ngươi trở về sẽ đem chủng độc kỳ quái đó truyền nhiễm cho mọi người, lúc phát hiện thì đã không kịp bởi vì quân Mạc Bắc đã đánh tới rồi, cái này trong ba mươi sáu kế gọi là mượn đao giết người…"
Hắn còn chưa nói xong, Trường Lăng đã buông lỏng tay, mấy câu nói ngắn gọn này khiến cho thế cục sáng tỏ hơn rất nhiều. Nhân số Khương tộc tuy ít ỏi, nhưng tuyệt đối không được khinh thường, cho dù sử dụng quân đội chủ lực cũng phải một lần diệt sạch trước khi bọn chúng tới được ải Gia Cốc, phàm là người nào trúng độc cũng tuyệt đối không thể để họ quay trở về thành Thái Hưng... Một trận này tuy rằng nắm chắc phần thắng, nhưng đối với quân kháng địch đi trước mà nói, lại là hung hiểm vạn phần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trường Lăng đang muốn chủ động xin đi đánh giặc, Trường Thịnh đã chặn lại suy nghĩ trong đầu nàng, "Đại quân Mạc Bắc bất kỳ lúc nào cũng có thể đánh tới, đệ nhất định phải giữ chặt Thái Hưng."
"Đại ca mới là chủ soái của quân Việt gia, há có thể tự mình mạo hiểm?"
Trường Thịnh vỗ nhẹ bả vai nàng, trong ánh mắt đầy ân cần lại lóe lên một tia không cho phép cãi lại:
"Nếu ta đã là chủ soái, lý nào đệ lại không nghe theo soái lệnh?" Sau đó hắn quay lại hùng hồn nói một câu: "Kinh Vô Úy, Ngụy Hành Vân nghe lệnh."
Hai viên đại tướng khom người, tay nắm thành quyền:
"Có mạt tướng."
"Gọi hai vạn kỵ binh, năm nghìn cung thủ, theo bản soái tiên phong đi ải Gia Cốc."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro