Chương 18
2024-10-15 21:07:23
Một câu nói này của Trường Thịnh khiến Trường Lăng rơi vào trầm tư, đến mức nàng trằn trọc cả đêm, khó mà đi vào giấc ngủ.
Ánh trăng như nước chảy, xuyên qua song cửa sổ rót vào trong phòng, điểm xuyết lên tấm mành giường nhiều màu sặc sỡ.
Trường Lăng ngủ không được, liền dứt khoát đứng dậy, cũng không buộc tóc, chỉ khoác một chiếc áo choàng ra bên ngoài lều hít thở không khí.
Nàng bước đi vô định tới bờ sông, vốn muốn nhìn xem mặt băng đã bắt đầu tan chảy hay chưa, từ xa liền trông thấy một bóng dáng nhỏ bé ngồi trên một khối đá lớn, chính là Vương Tuần mấy ngày rồi nàng chưa gặp.
Đứa trẻ này... nàng xém chút đã quên mất hắn.
"Quá nửa đêm rồi mà ngươi còn chưa ngủ, một mình chạy tới nơi này làm gì?"
Vương Tuần quay người lại, thấy Trường Lăng đứng ngay sau lưng mình, cả người bỗng hoảng sợ, "Người… sao lại ở đây?"
"Là ta hỏi ngươi trước." Trường Lăng không chút khách khí ngồi xuống cạnh hắn, Vương Tuần theo bản năng nhích ra một chút, nhưng lại không đáp lời nàng, Trường Lăng không mấy quan tâm, thấy hai tay hắn chôn trong ống tay áo nhung tơ, lỗ tai lạnh cóng tới mức đỏ ửng, "Còn trung bộc của ngươi đâu?"
Vương Tuần vẫn tiếp tục không trả lời, Trường Lăng khẽ nhíu mày, nàng là một vị tướng ở trong quân, vì tạo dựng uy tín mới phải giả vờ cao ngạo, hiếm khi gặp được một đứa trẻ muốn trêu chọc một phen, nào biết đứa trẻ này lại là ông cụ non, thật là mất hứng. Vương Tuần trầm mặc chốc lát, hỏi:
"Tại sao người không giết ta?"
Trường Lăng biết hắn muốn nói về chuyện suối nước nóng ngày đó, liền hỏi ngược lại:
"Vì sao ta phải giết ngươi?"
"Người không lo lắng ta sẽ tiết lộ bí mật hay sao?"
"Ngươi đã tiết lộ bí mật?"
"Không có."
"Vậy thì được rồi," Nàng nói, "Việt Trường Lăng ta ân oán phân minh, nếu ngươi để lộ dù chỉ một chút, ta giết ngươi cũng chưa muộn, nhưng nếu ngươi giữ bí mật, ta hà tất lại đi giết người vô tội?"
Vương Tuần toàn thân choáng váng, nói:
"Đã có mối uy hiếp, đương nhiên phải phòng trừ tai họa trước khi nó xảy ra, nhất thời nhân từ, sẽ chỉ dẫn đến hậu hoạ khôn lường."
Bây giờ đến lượt Trường Lăng đầu óc mù mịt, "Ngươi đang khuyên ta nên giết ngươi?"
"Người muốn giết, cứ động thủ."
Trường Lăng nhìn đứa trẻ khuôn mặt non nớt này, không nhịn được ngửa đầu lên cười lớn, Vương Tuần không hiểu nàng cười cái gì, vừa quay đầu, yết hầu trong nháy mắt căng cứng, cần cổ bị Trường Lăng thò tay ra siết chặt, hắn chỉ cảm thấy lồng ngực không thể hít thở được không khí, bốn bề hết thảy đều trở nên mơ hồ, cả người nhẹ nhàng bị xách lên, bên tai truyền tới âm thanh của nàng:
"Ngươi cho rằng ta không dám sao?"
Cảm thấy lực độ ngón tay của nàng càng lúc càng chặt, Vương Tuần vô thức nhắm chặt hai mắt, bàn tay giấu trong tay áo sống chết nắm chặt thứ gì đó, đương lúc hắn chuẩn bị vận sức, trên cổ lại đột nhiên nhẹ đi, thân thể nặng nề ngã xuống đất, mà vật nắm trong lòng bàn tay đã bị Trường Lăng đoạt mất.
Ánh trăng như nước chảy, xuyên qua song cửa sổ rót vào trong phòng, điểm xuyết lên tấm mành giường nhiều màu sặc sỡ.
Trường Lăng ngủ không được, liền dứt khoát đứng dậy, cũng không buộc tóc, chỉ khoác một chiếc áo choàng ra bên ngoài lều hít thở không khí.
Nàng bước đi vô định tới bờ sông, vốn muốn nhìn xem mặt băng đã bắt đầu tan chảy hay chưa, từ xa liền trông thấy một bóng dáng nhỏ bé ngồi trên một khối đá lớn, chính là Vương Tuần mấy ngày rồi nàng chưa gặp.
Đứa trẻ này... nàng xém chút đã quên mất hắn.
"Quá nửa đêm rồi mà ngươi còn chưa ngủ, một mình chạy tới nơi này làm gì?"
Vương Tuần quay người lại, thấy Trường Lăng đứng ngay sau lưng mình, cả người bỗng hoảng sợ, "Người… sao lại ở đây?"
"Là ta hỏi ngươi trước." Trường Lăng không chút khách khí ngồi xuống cạnh hắn, Vương Tuần theo bản năng nhích ra một chút, nhưng lại không đáp lời nàng, Trường Lăng không mấy quan tâm, thấy hai tay hắn chôn trong ống tay áo nhung tơ, lỗ tai lạnh cóng tới mức đỏ ửng, "Còn trung bộc của ngươi đâu?"
Vương Tuần vẫn tiếp tục không trả lời, Trường Lăng khẽ nhíu mày, nàng là một vị tướng ở trong quân, vì tạo dựng uy tín mới phải giả vờ cao ngạo, hiếm khi gặp được một đứa trẻ muốn trêu chọc một phen, nào biết đứa trẻ này lại là ông cụ non, thật là mất hứng. Vương Tuần trầm mặc chốc lát, hỏi:
"Tại sao người không giết ta?"
Trường Lăng biết hắn muốn nói về chuyện suối nước nóng ngày đó, liền hỏi ngược lại:
"Vì sao ta phải giết ngươi?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Người không lo lắng ta sẽ tiết lộ bí mật hay sao?"
"Ngươi đã tiết lộ bí mật?"
"Không có."
"Vậy thì được rồi," Nàng nói, "Việt Trường Lăng ta ân oán phân minh, nếu ngươi để lộ dù chỉ một chút, ta giết ngươi cũng chưa muộn, nhưng nếu ngươi giữ bí mật, ta hà tất lại đi giết người vô tội?"
Vương Tuần toàn thân choáng váng, nói:
"Đã có mối uy hiếp, đương nhiên phải phòng trừ tai họa trước khi nó xảy ra, nhất thời nhân từ, sẽ chỉ dẫn đến hậu hoạ khôn lường."
Bây giờ đến lượt Trường Lăng đầu óc mù mịt, "Ngươi đang khuyên ta nên giết ngươi?"
"Người muốn giết, cứ động thủ."
Trường Lăng nhìn đứa trẻ khuôn mặt non nớt này, không nhịn được ngửa đầu lên cười lớn, Vương Tuần không hiểu nàng cười cái gì, vừa quay đầu, yết hầu trong nháy mắt căng cứng, cần cổ bị Trường Lăng thò tay ra siết chặt, hắn chỉ cảm thấy lồng ngực không thể hít thở được không khí, bốn bề hết thảy đều trở nên mơ hồ, cả người nhẹ nhàng bị xách lên, bên tai truyền tới âm thanh của nàng:
"Ngươi cho rằng ta không dám sao?"
Cảm thấy lực độ ngón tay của nàng càng lúc càng chặt, Vương Tuần vô thức nhắm chặt hai mắt, bàn tay giấu trong tay áo sống chết nắm chặt thứ gì đó, đương lúc hắn chuẩn bị vận sức, trên cổ lại đột nhiên nhẹ đi, thân thể nặng nề ngã xuống đất, mà vật nắm trong lòng bàn tay đã bị Trường Lăng đoạt mất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro