Chương 45
2024-10-15 21:07:23
Màn đêm buông xuống.
Sâu trong Hổ huyệt, âm lãnh như mộ.
Một người áo đen chậm rãi đi vào gian cuối cùng của địa lao, chỉ thấy trên giường vết máu loang lổ, người mặt sắt "A Chu" hai mắt mở trừng, nằm bất động trên giường gỗ, người áo đen lập tức cả kinh.
Hắn chết rồi?
Người áo đen lấy chìa khóa ra mở khóa, bước vào ngục đi thăm dò hơi thở của hắn, nào ngờ vừa mới tiến gần, mười ngón tay của người mặt sắt đột ngột cử động, tiếng dây xích dài bỗng vang lên, thình lình quấn quanh cổ người áo đen.
Người áo đen phản ứng cực nhanh, xoay người tránh kịp, chỉ nghe soạt một tiếng rút đao ra, bổ thẳng về phía chính diện người mặt sắt, người mặt sắt chớp được thời cơ, một đao chém tắt ngọn đèn dầu trên bàn, thoáng chốc phòng giam chìm trong bóng tối.
Người kia cười lạnh một tiếng: "Là ai giải độc Tam hồn tam phách tán cho ngươi?"
Đương nhiên là không hề có hồi đáp.
"Ngươi cho rằng ngươi trốn thoát được?" Người áo đen khua trường đao một cái, đột ngột xé gió mà tới, người mặt sắt theo bản năng muốn né tránh, nhưng xiềng xích bị kéo tới cực hạn, trong nhất thời lại không thoát thân được, mắt thấy mũi đao đâm chuẩn xác hướng cổ họng của chính mình không sai một phân..
Đúng lúc này, một cơn gió bỗng vụt qua, chỉ nghe thấy tiếng kim loại cắm "phập" vào da thịt, người mặt sắt chỉ cảm thấy thân ảnh người áo đen trong nháy mắt dường như khựng lại, sau đó theo tiếng ngã xuống đất.
Lại qua chớp mắt, ngọn đèn dầu trên bàn được châm lên một lần nữa, có ai đó đứng cạnh bàn, một bên sườn mặt tuấn tú thoắt ẩn thoắt hiện trong ánh sáng mờ ảo.
Người này đương nhiên chính là Trường Lăng.
Nàng không ngờ có người lẻn vào địa lao trước nàng, trong khoảnh khắc khi thấy người áo đen kia xách đao đi về phía Hổ huyệt, liền đoán ngay được người này chính là do "nhị ca" phái tới diệt khẩu.
Nàng không biết võ công của người này nông sâu thế nào, không nắm chắc có thể lặng yên không một tiếng động đánh ngã đối thủ, chỉ có thể để cho hắn động thủ trước, lại cách không động ngón tay dập tắt đèn dầu, mượn kẽ hở bóng tối đen như mực không thấy rõ năm ngón tay, dùng chủy thủ đâm thủng trái tim của người áo đen.
Khi người mặt sắt nhìn thấy Trường Lăng toàn thân đột nhiên chấn động, trong mắt chứa đầy vẻ kinh dị không thể che giấu.
Lúc trước hắn còn tưởng Trường Lăng là binh sĩ của Mộ Vương Bảo, được người ủy thác mới tới đưa thuốc giải, nhưng trong chớp mắt, khi hắn thấy Trường Lăng cứ như vậy trầm tĩnh đứng trước mặt, cho dù có mặc trang phục của binh sĩ cũng không thể che giấu được một thân khí thế uy nghiêm, đáy lòng của hắn không khỏi kinh hãi.
Sâu trong Hổ huyệt, âm lãnh như mộ.
Một người áo đen chậm rãi đi vào gian cuối cùng của địa lao, chỉ thấy trên giường vết máu loang lổ, người mặt sắt "A Chu" hai mắt mở trừng, nằm bất động trên giường gỗ, người áo đen lập tức cả kinh.
Hắn chết rồi?
Người áo đen lấy chìa khóa ra mở khóa, bước vào ngục đi thăm dò hơi thở của hắn, nào ngờ vừa mới tiến gần, mười ngón tay của người mặt sắt đột ngột cử động, tiếng dây xích dài bỗng vang lên, thình lình quấn quanh cổ người áo đen.
Người áo đen phản ứng cực nhanh, xoay người tránh kịp, chỉ nghe soạt một tiếng rút đao ra, bổ thẳng về phía chính diện người mặt sắt, người mặt sắt chớp được thời cơ, một đao chém tắt ngọn đèn dầu trên bàn, thoáng chốc phòng giam chìm trong bóng tối.
Người kia cười lạnh một tiếng: "Là ai giải độc Tam hồn tam phách tán cho ngươi?"
Đương nhiên là không hề có hồi đáp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ngươi cho rằng ngươi trốn thoát được?" Người áo đen khua trường đao một cái, đột ngột xé gió mà tới, người mặt sắt theo bản năng muốn né tránh, nhưng xiềng xích bị kéo tới cực hạn, trong nhất thời lại không thoát thân được, mắt thấy mũi đao đâm chuẩn xác hướng cổ họng của chính mình không sai một phân..
Đúng lúc này, một cơn gió bỗng vụt qua, chỉ nghe thấy tiếng kim loại cắm "phập" vào da thịt, người mặt sắt chỉ cảm thấy thân ảnh người áo đen trong nháy mắt dường như khựng lại, sau đó theo tiếng ngã xuống đất.
Lại qua chớp mắt, ngọn đèn dầu trên bàn được châm lên một lần nữa, có ai đó đứng cạnh bàn, một bên sườn mặt tuấn tú thoắt ẩn thoắt hiện trong ánh sáng mờ ảo.
Người này đương nhiên chính là Trường Lăng.
Nàng không ngờ có người lẻn vào địa lao trước nàng, trong khoảnh khắc khi thấy người áo đen kia xách đao đi về phía Hổ huyệt, liền đoán ngay được người này chính là do "nhị ca" phái tới diệt khẩu.
Nàng không biết võ công của người này nông sâu thế nào, không nắm chắc có thể lặng yên không một tiếng động đánh ngã đối thủ, chỉ có thể để cho hắn động thủ trước, lại cách không động ngón tay dập tắt đèn dầu, mượn kẽ hở bóng tối đen như mực không thấy rõ năm ngón tay, dùng chủy thủ đâm thủng trái tim của người áo đen.
Khi người mặt sắt nhìn thấy Trường Lăng toàn thân đột nhiên chấn động, trong mắt chứa đầy vẻ kinh dị không thể che giấu.
Lúc trước hắn còn tưởng Trường Lăng là binh sĩ của Mộ Vương Bảo, được người ủy thác mới tới đưa thuốc giải, nhưng trong chớp mắt, khi hắn thấy Trường Lăng cứ như vậy trầm tĩnh đứng trước mặt, cho dù có mặc trang phục của binh sĩ cũng không thể che giấu được một thân khí thế uy nghiêm, đáy lòng của hắn không khỏi kinh hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro