Chương 56
2024-10-15 21:07:23
Minh Nguyệt Chu bất giác gãi đầu, phát hiện ra trên đầu mình đang đội mũ sắt, đành phải hạ tay xuống, "Khô lâu sắt của Mộ Vương Bảo chính là do thần thợ Đổng Chí đúc thành, cứng như khiên sắt, một khi đã đội lên thì rất khó để mở được, cho nên mới có tên là khô lâu."
Trường Lăng không đồng ý lắc lắc đầu, "Khi thần thợ kia làm cái thứ này, chẳng lẽ không sợ chính mình không may bị đeo vào? Trên đời này không có khóa nào là không mở được, chẳng qua chỉ là lớn tiếng đe dọa, khiến cho người ta vứt bỏ đi cơ hội sống mà thôi."
Mấy câu nói nhẹ nhàng này khiến cho đáy lòng vẫn còn hoảng loạn chưa yên của Minh Nguyệt Chu bị áp xuống, hắn bước ngang qua Trường Lăng, ánh mắt quét xung quanh ngọn núi một vòng, nói:
"Ta đội thứ này, e rằng khó trốn khỏi trạm gác nơi đây..."
Hắn suy nghĩ một chút, ngồi xổm người xuống, rồi xé lấy một mảnh áo trên người binh sĩ, dùng đầu ngón tay chấm máu viết lên đó mấy chữ, đây là văn tự của Nhạn quốc, Trường Lăng đương nhiên không hiểu, nhưng thấy hắn sau khi viết xong thì giũ giũ mảnh vải, đợi chữ khô bèn gấp lại rồi đưa cho Trường Lăng, nói:
"Sau khi ra khỏi núi Lộc Minh thì đi về phía đông, chỉ mất hai ba ngày đi bộ là có thể đến được Vệ thành Kỳ Châu, ngươi hãy đi tìm Lý Đồ của phủ Tư Đồ trong thành..."
"Lý Đồ?"
Minh Nguyệt Chu đột ngột bị cắt ngang, nghi hoặc hỏi:
"Sao vậy?"
Ánh mắt Trường Lăng chợt lóe lên.
Việt gia nàng giao chiến cùng với Nhạn quốc vô số lần, đối phương khi ấy cũng có một tướng quân dũng mãnh tên là Lý Đồ, không biết có phải cùng một người hay không.
"Không có gì."
"Ngươi đem vật này giao cho Lý Đồ, sau khi hắn đọc được, tự khắc sẽ phái người tới cứu ta."
Trường Lăng nhận lấy thì liếc qua một cái, nâng mí mắt lên nói:
"Cho dù ta ra ngoài được, trong thời gian hai ba ngày... Dù ngươi có tự đào hố chôn mình xuống, Thương Vân kia vẫn có thể đào ngươi lên được."
Minh Nguyệt Chu khẽ ho khan, "Ta tự có biện pháp có thể kéo dài thời gian."
Trong lòng hắn đang nghĩ, nếu như bản thân gặp phải rủi ro, thì đó là số mệnh, có thể để cho cô nương này tránh thoát được kiếp nạn, vậy cũng tốt rồi.
Trường Lăng cho miếng vải vào trong túi, ngay cả một câu cáo biệt cũng không có, liền quay người rời đi.
Minh Nguyệt Chu dõi mắt nhìn nàng đi được mấy bước thì đột nhiên dừng lại, nói rằng:
"Ta cũng muốn giúp ngươi làm việc này, tiếc rằng đại huyệt toàn thân đều đã bị bà ngoại của ngươi phong bế rồi, đừng nói tới khinh công, cho dù bắt ta giết một con gà cũng không làm được."
Hắn ngơ ngác, nhìn nàng quay người lại, nhún nhún vai:
"Nếu muốn ra ngoài, còn phải nhờ vào ngươi tìm ra cách."
Trường Lăng nói lời này là nửa thật nửa giả.
Huyệt mạch của nàng tuy bị phong bế, nhưng chỉ qua nửa ngày sẽ tự động được hóa giải, rời khỏi núi Lộc Minh không phải là chuyện gì khó.
Chỉ có điều Minh Nguyệt Chu hơn phân nửa là không cố được nữa rồi.
Nàng vốn đã tuân thủ lời hứa mang hắn thoát khỏi Mộ Vương Bảo, con đường sau này thực sự không cần thiết phải đánh đổi an nguy của bản thân để bảo vệ hắn, nhưng nhớ lại Sở Thiên Tố vắt kiệt sức lực mở ra cho họ một con đường máu, nàng có chút không đành lòng.
Hơn nữa, nếu như Lý Đồ hắn nhắc tới và Lý Đồ của quân Nhạn năm đó là cùng một người, muốn vạch chân tướng năm đó Thẩm Diệu cấu kết cùng với Nhạn quốc, không biết chừng Minh Nguyệt Chu có thể giúp ích được gì đó.
Minh Nguyệt Chu không biết những suy tính ấy trong lòng Trường Lăng, nghe giọng điệu của nàng, còn cho là nàng có ý muốn ở lại đồng sinh cộng tử cùng với chính mình, nghẹn họng cả nửa ngày cũng không thốt ra được lời nào.
Hắn đang định khuyên nhủ, khóe mắt bất giác nhìn thấy phía sau lưng Trường Lăng, một bóng đen bỗng nhiên lao ra, một người cầm đao đột ngột đánh vào thẳng ngực nàng!
Còn chưa kịp suy nghĩ, Minh Nguyệt Chu đã nhào về phía trước, dùng cơ thể che lấy Trường Lăng, "keng" một tiếng, lưỡi đao đâm vào mũ sắt của hắn, cứ như thế cắt đứt tai phải trên khô lâu bằng sắt.
Trường Lăng không đồng ý lắc lắc đầu, "Khi thần thợ kia làm cái thứ này, chẳng lẽ không sợ chính mình không may bị đeo vào? Trên đời này không có khóa nào là không mở được, chẳng qua chỉ là lớn tiếng đe dọa, khiến cho người ta vứt bỏ đi cơ hội sống mà thôi."
Mấy câu nói nhẹ nhàng này khiến cho đáy lòng vẫn còn hoảng loạn chưa yên của Minh Nguyệt Chu bị áp xuống, hắn bước ngang qua Trường Lăng, ánh mắt quét xung quanh ngọn núi một vòng, nói:
"Ta đội thứ này, e rằng khó trốn khỏi trạm gác nơi đây..."
Hắn suy nghĩ một chút, ngồi xổm người xuống, rồi xé lấy một mảnh áo trên người binh sĩ, dùng đầu ngón tay chấm máu viết lên đó mấy chữ, đây là văn tự của Nhạn quốc, Trường Lăng đương nhiên không hiểu, nhưng thấy hắn sau khi viết xong thì giũ giũ mảnh vải, đợi chữ khô bèn gấp lại rồi đưa cho Trường Lăng, nói:
"Sau khi ra khỏi núi Lộc Minh thì đi về phía đông, chỉ mất hai ba ngày đi bộ là có thể đến được Vệ thành Kỳ Châu, ngươi hãy đi tìm Lý Đồ của phủ Tư Đồ trong thành..."
"Lý Đồ?"
Minh Nguyệt Chu đột ngột bị cắt ngang, nghi hoặc hỏi:
"Sao vậy?"
Ánh mắt Trường Lăng chợt lóe lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Việt gia nàng giao chiến cùng với Nhạn quốc vô số lần, đối phương khi ấy cũng có một tướng quân dũng mãnh tên là Lý Đồ, không biết có phải cùng một người hay không.
"Không có gì."
"Ngươi đem vật này giao cho Lý Đồ, sau khi hắn đọc được, tự khắc sẽ phái người tới cứu ta."
Trường Lăng nhận lấy thì liếc qua một cái, nâng mí mắt lên nói:
"Cho dù ta ra ngoài được, trong thời gian hai ba ngày... Dù ngươi có tự đào hố chôn mình xuống, Thương Vân kia vẫn có thể đào ngươi lên được."
Minh Nguyệt Chu khẽ ho khan, "Ta tự có biện pháp có thể kéo dài thời gian."
Trong lòng hắn đang nghĩ, nếu như bản thân gặp phải rủi ro, thì đó là số mệnh, có thể để cho cô nương này tránh thoát được kiếp nạn, vậy cũng tốt rồi.
Trường Lăng cho miếng vải vào trong túi, ngay cả một câu cáo biệt cũng không có, liền quay người rời đi.
Minh Nguyệt Chu dõi mắt nhìn nàng đi được mấy bước thì đột nhiên dừng lại, nói rằng:
"Ta cũng muốn giúp ngươi làm việc này, tiếc rằng đại huyệt toàn thân đều đã bị bà ngoại của ngươi phong bế rồi, đừng nói tới khinh công, cho dù bắt ta giết một con gà cũng không làm được."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn ngơ ngác, nhìn nàng quay người lại, nhún nhún vai:
"Nếu muốn ra ngoài, còn phải nhờ vào ngươi tìm ra cách."
Trường Lăng nói lời này là nửa thật nửa giả.
Huyệt mạch của nàng tuy bị phong bế, nhưng chỉ qua nửa ngày sẽ tự động được hóa giải, rời khỏi núi Lộc Minh không phải là chuyện gì khó.
Chỉ có điều Minh Nguyệt Chu hơn phân nửa là không cố được nữa rồi.
Nàng vốn đã tuân thủ lời hứa mang hắn thoát khỏi Mộ Vương Bảo, con đường sau này thực sự không cần thiết phải đánh đổi an nguy của bản thân để bảo vệ hắn, nhưng nhớ lại Sở Thiên Tố vắt kiệt sức lực mở ra cho họ một con đường máu, nàng có chút không đành lòng.
Hơn nữa, nếu như Lý Đồ hắn nhắc tới và Lý Đồ của quân Nhạn năm đó là cùng một người, muốn vạch chân tướng năm đó Thẩm Diệu cấu kết cùng với Nhạn quốc, không biết chừng Minh Nguyệt Chu có thể giúp ích được gì đó.
Minh Nguyệt Chu không biết những suy tính ấy trong lòng Trường Lăng, nghe giọng điệu của nàng, còn cho là nàng có ý muốn ở lại đồng sinh cộng tử cùng với chính mình, nghẹn họng cả nửa ngày cũng không thốt ra được lời nào.
Hắn đang định khuyên nhủ, khóe mắt bất giác nhìn thấy phía sau lưng Trường Lăng, một bóng đen bỗng nhiên lao ra, một người cầm đao đột ngột đánh vào thẳng ngực nàng!
Còn chưa kịp suy nghĩ, Minh Nguyệt Chu đã nhào về phía trước, dùng cơ thể che lấy Trường Lăng, "keng" một tiếng, lưỡi đao đâm vào mũ sắt của hắn, cứ như thế cắt đứt tai phải trên khô lâu bằng sắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro