Chương 66
2024-10-15 21:07:23
"Đây là địa giới của Đại Nhạn, huống hồ còn có Huyền Thiết doanh ngay bên cạnh." Minh Nguyệt Phi ngạo mạn nói, "Hơn nữa, một nửa võ lâm Trung Nguyên đều trúng độc, chưởng môn nhân của chúng còn nằm trong tay chúng ta, chúng có thể dấy lên được bao nhiêu sóng gió?"
Minh Nguyệt Chu bình tĩnh nói:
"Muội nghĩ ta bị bắt đến Mộ Vương Bảo bằng cách nào?"
"Muội vẫn muốn hỏi huynh, rõ ràng đã hẹn bàn bạc kế sách tại Túy Tiên các, kết quả muội chờ cả đêm cũng không chờ được, sau đó nửa tháng, nếu không phải muội nhận được chim ưng truyền thư của huynh, sao có thể biết được là huynh bị giam giữ trong Mộ Vương Bảo?"
"Là nhị ca."
Nàng ném ra một ánh mắt nghi hoặc, "Cái gì?"
Hắn thuật lại đơn giản một lần những gì chứng kiến trong địa lao của Mộ Vương Bảo, Minh Nguyệt Phi càng nghe càng tức giận, cuối cùng hung hăng đập lên bàn một cái:
"Nhị ca thật ghê gớm, giúp người ngoài trong ứng ngoại hợp, nếu không phải Thiên Phách nghĩ cách đưa muội xuất cung, chỉ e muội vẫn bị lừa gạt. Lần này huynh nhìn rõ bộ mặt của Minh Nguyệt Thành rồi, thiệt cho huynh còn nhiều lần tha cho hắn, muội đã nói rồi, hắn không thể giữ lại."
Khi nàng nói những lời này, một chút tươi cười cũng không có, tuổi còn nhỏ cười lên là ngây thơ hồn nhiên, nhưng khi sắc mặt trầm xuống lại mơ hồ lộ ra một tia tàn nhẫn, "Đám người Đông Hạ đó, dám động thủ với huynh, hừ, còn có lòng thả cho đám cỏ hoang đó một con đường sống, lần này, ta muốn đem mấy lão già đầu kia băm nhỏ toàn bộ rồi tống vào trong bao tải, lại tặng cho bọn chúng mang về!"
Minh Nguyệt Chu trừng nàng một cái, "Ý đồ của chúng ta không ở chỗ này, đừng gây thêm chuyện thị phi, có điều, Minh Nguyệt Thành đã sớm liên kết với ngoại địch, e là cũng đã tiết lộ nơi giam giữ đám chưởng môn đó."
"Những ngày này không tìm được huynh, muội cảm thấy rất bất an, liền lấy điều lệnh của huynh truyền cho đám người đó từ phủ An Định đi rồi... Yên tâm đi, bất luận thế nào bọn chúng cũng sẽ không đoán ra được muội giam người ở đâu, cho dù có phát hiện ra, cũng chắc chắn không thể nào xông vào..."
Minh Nguyệt Chu nghĩ ngợi một chút, đột nhiên ngước mắt lên, chỉ nghe Minh Nguyệt Phi khẽ cười một tiếng, "Đại Chiêu..."
Mới nói được hai chữ, Minh Nguyệt Chu liền ra hiệu cho nàng im lặng, Minh Nguyệt Phi không đồng tình, "Nàng ấy còn đang hôn mê mà... Mà cho dù nghe thấy cũng chẳng sao cả, đám lừa trọc đó tuy ăn chay, nhưng võ công cũng không phải đơn giản đâu."
"Bát muội, chớ có vô lễ."
Minh Nguyệt Phi nhún vai, không nhiều chuyện nữa.
Minh Nguyệt Chu trầm ngâm liếc nhìn Trường Lăng một cái, một lát sau, liền kéo Minh Nguyệt Phi xuống xe, hai người cưỡi ngựa đi về phía trước đoàn tìm Lý Đồ không biết trao đổi những gì.
Hai người họ mới đi được một lát, Trường Lăng vẫn đang nằm bất động liền từ từ mở mắt ra.
Trên thực tế, từ lúc Minh Nguyệt Phi giúp nàng thay quần áo, nàng đã tỉnh lại rồi.
Chỉ có điều, Minh Nguyệt Phi thừa dịp huynh trưởng không có ở đây, lăn qua lật lại quan sát nàng một hồi lâu, nàng không hiểu được ý đồ của tiểu cô nương này, cho nên mới điều hòa hơi thở giả bộ hôn mê.
Chờ đến khi hai huynh muội kia đi xa rồi, nàng không nhanh không chậm ngồi dậy, nhìn ra ngoài song cửa, thấy xe ngựa đang đi cùng quân đội qua một khe núi, suy nghĩ trong lòng liền xoay chuyển.
Lần đầu tiên nghe thấy cái tên Minh Nguyệt Chu cảm thấy có chút quen tai, không ngờ hắn lại chính là hoàng tử của Nhạn quốc.
Nàng nhớ lại năm đó, thái tử Nhạn quốc là người con cả Minh Nguyệt Quân, ở trên chiến trường có giao thủ mấy lần cùng Trường Thịnh, ai cũng nói hắn có mưu lược hùng võ, tất sẽ kế thừa sự nghiệp thống nhất Nhạn quốc.
Minh Nguyệt, Minh Nguyệt, đều cùng mang họ Minh, nàng vốn nên nghĩ tới, chỉ là người họ Minh ở Nhạn quốc không ít, hơn nữa hơn mười năm trước Minh Nguyệt Chu vẫn chỉ là một đứa trẻ, nàng quanh năm chém giết nơi chiến trường, cho nên cũng không mấy quan tâm đến chuyện hoàng gia của địch quốc.
Trường Lăng thầm nghĩ:
"Chẳng trách Sở bà bà nửa câu cũng không nhắc tới thân phận của cháu ngoại mình, nếu như trước đó biết được Minh Nguyệt Chu này là hoàng tử của Nhạn quốc, ta hơn phân nửa sẽ không đánh cược mạng sống mà đi cứu người."
Câu nói "là chiến địch chứ không phải cừu địch" của Minh Nguyệt Chu có thể không sai, chỉ có điều, địch nhân chung quy vẫn là địch nhân, lại còn là kẻ đã xâm phạm lãnh thổ của nàng.
Nàng nghĩ lại cuộc đối thoại mới vừa nghe thấy, còn chưa hiểu rõ "một nửa võ lâm Trung Nguyên bị trúng độc" là chuyện gì, lúc này chợt nghe phía trước truyền tới tiếng ngựa hí dồn dập, có binh sĩ lớn tiếng hô:
"Có mai phục!"
Minh Nguyệt Chu bình tĩnh nói:
"Muội nghĩ ta bị bắt đến Mộ Vương Bảo bằng cách nào?"
"Muội vẫn muốn hỏi huynh, rõ ràng đã hẹn bàn bạc kế sách tại Túy Tiên các, kết quả muội chờ cả đêm cũng không chờ được, sau đó nửa tháng, nếu không phải muội nhận được chim ưng truyền thư của huynh, sao có thể biết được là huynh bị giam giữ trong Mộ Vương Bảo?"
"Là nhị ca."
Nàng ném ra một ánh mắt nghi hoặc, "Cái gì?"
Hắn thuật lại đơn giản một lần những gì chứng kiến trong địa lao của Mộ Vương Bảo, Minh Nguyệt Phi càng nghe càng tức giận, cuối cùng hung hăng đập lên bàn một cái:
"Nhị ca thật ghê gớm, giúp người ngoài trong ứng ngoại hợp, nếu không phải Thiên Phách nghĩ cách đưa muội xuất cung, chỉ e muội vẫn bị lừa gạt. Lần này huynh nhìn rõ bộ mặt của Minh Nguyệt Thành rồi, thiệt cho huynh còn nhiều lần tha cho hắn, muội đã nói rồi, hắn không thể giữ lại."
Khi nàng nói những lời này, một chút tươi cười cũng không có, tuổi còn nhỏ cười lên là ngây thơ hồn nhiên, nhưng khi sắc mặt trầm xuống lại mơ hồ lộ ra một tia tàn nhẫn, "Đám người Đông Hạ đó, dám động thủ với huynh, hừ, còn có lòng thả cho đám cỏ hoang đó một con đường sống, lần này, ta muốn đem mấy lão già đầu kia băm nhỏ toàn bộ rồi tống vào trong bao tải, lại tặng cho bọn chúng mang về!"
Minh Nguyệt Chu trừng nàng một cái, "Ý đồ của chúng ta không ở chỗ này, đừng gây thêm chuyện thị phi, có điều, Minh Nguyệt Thành đã sớm liên kết với ngoại địch, e là cũng đã tiết lộ nơi giam giữ đám chưởng môn đó."
"Những ngày này không tìm được huynh, muội cảm thấy rất bất an, liền lấy điều lệnh của huynh truyền cho đám người đó từ phủ An Định đi rồi... Yên tâm đi, bất luận thế nào bọn chúng cũng sẽ không đoán ra được muội giam người ở đâu, cho dù có phát hiện ra, cũng chắc chắn không thể nào xông vào..."
Minh Nguyệt Chu nghĩ ngợi một chút, đột nhiên ngước mắt lên, chỉ nghe Minh Nguyệt Phi khẽ cười một tiếng, "Đại Chiêu..."
Mới nói được hai chữ, Minh Nguyệt Chu liền ra hiệu cho nàng im lặng, Minh Nguyệt Phi không đồng tình, "Nàng ấy còn đang hôn mê mà... Mà cho dù nghe thấy cũng chẳng sao cả, đám lừa trọc đó tuy ăn chay, nhưng võ công cũng không phải đơn giản đâu."
"Bát muội, chớ có vô lễ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Minh Nguyệt Phi nhún vai, không nhiều chuyện nữa.
Minh Nguyệt Chu trầm ngâm liếc nhìn Trường Lăng một cái, một lát sau, liền kéo Minh Nguyệt Phi xuống xe, hai người cưỡi ngựa đi về phía trước đoàn tìm Lý Đồ không biết trao đổi những gì.
Hai người họ mới đi được một lát, Trường Lăng vẫn đang nằm bất động liền từ từ mở mắt ra.
Trên thực tế, từ lúc Minh Nguyệt Phi giúp nàng thay quần áo, nàng đã tỉnh lại rồi.
Chỉ có điều, Minh Nguyệt Phi thừa dịp huynh trưởng không có ở đây, lăn qua lật lại quan sát nàng một hồi lâu, nàng không hiểu được ý đồ của tiểu cô nương này, cho nên mới điều hòa hơi thở giả bộ hôn mê.
Chờ đến khi hai huynh muội kia đi xa rồi, nàng không nhanh không chậm ngồi dậy, nhìn ra ngoài song cửa, thấy xe ngựa đang đi cùng quân đội qua một khe núi, suy nghĩ trong lòng liền xoay chuyển.
Lần đầu tiên nghe thấy cái tên Minh Nguyệt Chu cảm thấy có chút quen tai, không ngờ hắn lại chính là hoàng tử của Nhạn quốc.
Nàng nhớ lại năm đó, thái tử Nhạn quốc là người con cả Minh Nguyệt Quân, ở trên chiến trường có giao thủ mấy lần cùng Trường Thịnh, ai cũng nói hắn có mưu lược hùng võ, tất sẽ kế thừa sự nghiệp thống nhất Nhạn quốc.
Minh Nguyệt, Minh Nguyệt, đều cùng mang họ Minh, nàng vốn nên nghĩ tới, chỉ là người họ Minh ở Nhạn quốc không ít, hơn nữa hơn mười năm trước Minh Nguyệt Chu vẫn chỉ là một đứa trẻ, nàng quanh năm chém giết nơi chiến trường, cho nên cũng không mấy quan tâm đến chuyện hoàng gia của địch quốc.
Trường Lăng thầm nghĩ:
"Chẳng trách Sở bà bà nửa câu cũng không nhắc tới thân phận của cháu ngoại mình, nếu như trước đó biết được Minh Nguyệt Chu này là hoàng tử của Nhạn quốc, ta hơn phân nửa sẽ không đánh cược mạng sống mà đi cứu người."
Câu nói "là chiến địch chứ không phải cừu địch" của Minh Nguyệt Chu có thể không sai, chỉ có điều, địch nhân chung quy vẫn là địch nhân, lại còn là kẻ đã xâm phạm lãnh thổ của nàng.
Nàng nghĩ lại cuộc đối thoại mới vừa nghe thấy, còn chưa hiểu rõ "một nửa võ lâm Trung Nguyên bị trúng độc" là chuyện gì, lúc này chợt nghe phía trước truyền tới tiếng ngựa hí dồn dập, có binh sĩ lớn tiếng hô:
"Có mai phục!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro