Hồi Thiên
2024-10-15 21:07:23
Trường Lăng không nhớ rõ, khoảnh khắc cận kề với cái chết rốt cuộc nàng đã phải chịu đựng cảm giác nghẹt thở trong bao lâu.
Nàng đã từng thấy qua người chết đuối, cả người điên cuồng vùng vẫy trong nước, lồng ngực không ngừng muốn hít vào một hơi thật dài, nhưng cầu mà lại không được, nàng vui mừng vì chính mình mệt mỏi vô lực, chỉ phải ở trong một khoảng không đen kịt lặng lẽ chờ chết, nhưng nàng cứ đợi lại đợi, ý thức vẫn trôi nổi trong khoảng không gian tối tăm và nghẹt thở đó.
Nàng không khỏi phiền muộn, chẳng lẽ con người sau khi chết đi sẽ mãi chìm nổi trong băng giá vô cùng vô tận?
Lại không biết qua bao lâu, tựa như một ngày hai ngày, lại như nghìn năm vạn năm, mãi cho đến khi trong thế giới đen tối phía trước lóe lên một nguồn ánh sáng yếu ớt, nàng mừng rỡ như điên muốn nhấc chân mà chạy…
Trường Lăng đột nhiên mở mắt!
Lọt vào trong tầm mắt, là những khối đá lởm chởm xếp chồng lên nhau, trên mặt đá kết băng, nước đọng lại thành từng giọt nhỏ từ trên cao xuống, vang vọng khắp không gian rộng lớn.
Đây là một hang động băng khổng lồ, đỉnh động có hình vòng cung, tựa hồ do trời đắp mà thành, vô cùng dị thường kỳ ảo.
Trường Lăng nằm trên một khối hàn băng khổng lồ, nàng vô thức động đậy ngón tay, xúc cảm hàn băng thấu xương, lạnh đến mức khiến cơ thể nàng run lên bần bật, chỉ cảm thấy trái tim bỗng nhói lên một cái, đập thình thịch liên hồi, khó khăn lắm mới kéo về được ba hồn bảy phách.
Nàng vậy mà lại chưa chết.
Nàng cúi đầu, trông thấy bản thân đang mặc một bộ trang phục màu trắng, váy áo mềm mại sạch sẽ, động băng hoang vắng, đến nửa dấu chân người cũng không tìm thấy.
Trường Lăng kiên quyết chống lưng ngồi dậy, phát hiện trong động có một bộ bàn ghế bằng đá, trên mặt bàn mặt ghế không hề phủ bụi, có lẽ không lâu trước đó đã có người dọn dẹp qua. Nàng muốn đứng lên, nào biết vừa chống thẳng được thân thể, bàn chân liền mềm nhũn, cả người ngã nhào xuống giường băng.
Trường Lăng cảm thấy có điều gì đó không đúng... Toàn thân nàng vừa lạnh vừa tê, đôi chân lại càng không có chút xíu cảm giác, đừng nói là đi, muốn bò tới cửa động xem cảnh trí bên ngoài cũng là một việc hết sức khó khăn.
Ngoài động sắc trời chưa tỏ, trong động ánh sáng chập chờn, Trường Lăng chống hai khuỷu tay gắng gượng xê dịch ra mấy bước, liền phát giác trên bức tường băng đối diện trong hang động hắt lên một cái bóng, nhưng lại không thể nhìn thấy rõ ràng.
Nàng thoáng suy tư, thò tay mò tìm viên dạ minh châu trên cổ, từ trong vạt áo móc ra.
Ánh minh châu chói mắt, phản chiếu khiến cho động băng lung linh trong suốt, nàng ngưng thần nhìn lại, trên vách đá trước mắt lập tức phản chiếu lên hình bóng một nữ nhân.
Nữ nhân này thoạt nhìn khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, mái tóc đen dài xõa tung rủ xuống đất, toàn thân bận bạch y mềm mại, làm tôn lên làn da trắng ngần như phấn, chỉ là sắc mặt có chút nhợt nhạt, ngoại trừ dung mạo như tranh vẽ, còn mang theo ba phần anh khí, rực rỡ không gì sánh bằng.
Trường Lăng ngơ ngác nhìn nữ tử trong bức vách, từ từ giơ tay lên, lại thấy hình bóng phản chiếu cũng giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt mềm mại trơn nhẵn bên mắt phải.
Người này đương nhiên chính là Trường Lăng.
Nàng không biết cơ thể mình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể khiến cho mí mắt sưng tấy quanh năm biến mất, mà ấn ký vốn đỏ sẫm lại càng không biết đã lặn đi đâu.
Nàng đã từng thấy qua người chết đuối, cả người điên cuồng vùng vẫy trong nước, lồng ngực không ngừng muốn hít vào một hơi thật dài, nhưng cầu mà lại không được, nàng vui mừng vì chính mình mệt mỏi vô lực, chỉ phải ở trong một khoảng không đen kịt lặng lẽ chờ chết, nhưng nàng cứ đợi lại đợi, ý thức vẫn trôi nổi trong khoảng không gian tối tăm và nghẹt thở đó.
Nàng không khỏi phiền muộn, chẳng lẽ con người sau khi chết đi sẽ mãi chìm nổi trong băng giá vô cùng vô tận?
Lại không biết qua bao lâu, tựa như một ngày hai ngày, lại như nghìn năm vạn năm, mãi cho đến khi trong thế giới đen tối phía trước lóe lên một nguồn ánh sáng yếu ớt, nàng mừng rỡ như điên muốn nhấc chân mà chạy…
Trường Lăng đột nhiên mở mắt!
Lọt vào trong tầm mắt, là những khối đá lởm chởm xếp chồng lên nhau, trên mặt đá kết băng, nước đọng lại thành từng giọt nhỏ từ trên cao xuống, vang vọng khắp không gian rộng lớn.
Đây là một hang động băng khổng lồ, đỉnh động có hình vòng cung, tựa hồ do trời đắp mà thành, vô cùng dị thường kỳ ảo.
Trường Lăng nằm trên một khối hàn băng khổng lồ, nàng vô thức động đậy ngón tay, xúc cảm hàn băng thấu xương, lạnh đến mức khiến cơ thể nàng run lên bần bật, chỉ cảm thấy trái tim bỗng nhói lên một cái, đập thình thịch liên hồi, khó khăn lắm mới kéo về được ba hồn bảy phách.
Nàng vậy mà lại chưa chết.
Nàng cúi đầu, trông thấy bản thân đang mặc một bộ trang phục màu trắng, váy áo mềm mại sạch sẽ, động băng hoang vắng, đến nửa dấu chân người cũng không tìm thấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trường Lăng kiên quyết chống lưng ngồi dậy, phát hiện trong động có một bộ bàn ghế bằng đá, trên mặt bàn mặt ghế không hề phủ bụi, có lẽ không lâu trước đó đã có người dọn dẹp qua. Nàng muốn đứng lên, nào biết vừa chống thẳng được thân thể, bàn chân liền mềm nhũn, cả người ngã nhào xuống giường băng.
Trường Lăng cảm thấy có điều gì đó không đúng... Toàn thân nàng vừa lạnh vừa tê, đôi chân lại càng không có chút xíu cảm giác, đừng nói là đi, muốn bò tới cửa động xem cảnh trí bên ngoài cũng là một việc hết sức khó khăn.
Ngoài động sắc trời chưa tỏ, trong động ánh sáng chập chờn, Trường Lăng chống hai khuỷu tay gắng gượng xê dịch ra mấy bước, liền phát giác trên bức tường băng đối diện trong hang động hắt lên một cái bóng, nhưng lại không thể nhìn thấy rõ ràng.
Nàng thoáng suy tư, thò tay mò tìm viên dạ minh châu trên cổ, từ trong vạt áo móc ra.
Ánh minh châu chói mắt, phản chiếu khiến cho động băng lung linh trong suốt, nàng ngưng thần nhìn lại, trên vách đá trước mắt lập tức phản chiếu lên hình bóng một nữ nhân.
Nữ nhân này thoạt nhìn khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, mái tóc đen dài xõa tung rủ xuống đất, toàn thân bận bạch y mềm mại, làm tôn lên làn da trắng ngần như phấn, chỉ là sắc mặt có chút nhợt nhạt, ngoại trừ dung mạo như tranh vẽ, còn mang theo ba phần anh khí, rực rỡ không gì sánh bằng.
Trường Lăng ngơ ngác nhìn nữ tử trong bức vách, từ từ giơ tay lên, lại thấy hình bóng phản chiếu cũng giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt mềm mại trơn nhẵn bên mắt phải.
Người này đương nhiên chính là Trường Lăng.
Nàng không biết cơ thể mình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể khiến cho mí mắt sưng tấy quanh năm biến mất, mà ấn ký vốn đỏ sẫm lại càng không biết đã lặn đi đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro