Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 136

Tú Cẩm

2025-02-27 20:27:30

Ngao Thất dẫn người theo sau, giữ khoảng cách không xa không gần, thấy Phùng Vận nhỏ giọng thì thầm gì đó với Khải Bính, trong lòng không khỏi có chút không vui.Dạo gần đây, hắn nhận ra rằng ngoài những chuyện liên quan đến Đại tướng quân, Phùng Vận không còn chủ động nói với hắn điều gì khác…Hắn và những người như Diệp Sấm đều bị nàng đẩy ra ngoài, so ra còn không thân thiết bằng Khải Bính hay A Lâu.Trong lòng Ngao Thất chua xót không thôi, quay đầu lại liền chạm phải ánh mắt của Nhậm Nhữ Đức. Nhận ra đối phương cũng đang nhìn mình, hắn lập tức cau mày, tỏ vẻ ngang ngược:“Nhìn cái gì?”Nhậm Nhữ Đức ôn hòa hành lễ:“Tiểu lang chớ trách, tại hạ hiếm thấy một vị công tử phong tư tuấn tú như thế, không kìm được mà nhìn thêm vài lần, thất lễ rồi.”Người xưa có câu, giơ tay không đánh kẻ mặt tươi cười. Dù Ngao Thất có kiêu ngạo đến đâu, cũng không thể thốt ra lời khó nghe với một vị tiên sinh nho nhã như vậy.Hắn hừ một tiếng, quay đầu nói với Diệp Sấm:“Huynh tìm cơ hội hỏi thử Hạ Khiết xem người này có lai lịch thế nào? Có phải cố tình chọn đúng thôn Hoa Khê để định cư không?”Diệp Sấm bĩu môi: “Dù là vậy thì sao? Chẳng lẽ vì thế mà có thể định tội hắn?”Ngao Thất không vui: “Nhưng nếu y có ý đồ xấu. Ta sẽ g.i.ế.t y.”Diệp Sấm bật cười: “Tiểu Thất à, nữ lang xinh đẹp như vậy, ngươi nói xem có bao nhiêu nam nhân nhìn thấy nàng mà không sinh tà niệm? Có ý đồ xấu mới là chuyện thường tình, ngược lại nếu không có chút tâm tư gì thì phải tra xét thật kỹ đấy.”“Ngươi…” Ngao Thất bất ngờ đánh giá hắn từ trên xuống dưới, khiến Diệp Sấm lạnh cả sống lưng, lập tức nhảy ra xa ba thước mới dừng lại.“Ta không nói về ta! Ta không hề có ý đồ gì xấu cả! Không được nói bậy với Đại tướng quân, không được…”Ngao Thất lạnh lùng tiếp lời: “Không được mơ tưởng đến nữ lang, nếu không ta thiến ngươi.”Diệp Sấm cảm thấy dưới thân mình lạnh toát.Nói thật lòng, trên có Đại tướng quân, dưới có Ngao Thất, làm gì có chỗ cho hắn nảy sinh ý định gì? Cho dù từng có ý nghĩ nào đó, thì cũng đã bị dập tắt từ lâu rồi.Dù vậy, chuyện Ngao Thất dặn dò, Diệp Sấm vẫn ghi nhớ trong lòng.Ngay sau đó, hắn đi tìm Hạ Khiết để tìm hiểu tình hình của trà lâu Vũ Tiền.Nhậm Nhữ Đức là người Lâm Xuyên, buôn bán trà, ba năm trước đến An Độ, có đăng ký hộ tịch, là chủ nhân của trà quán này. Nhưng ba năm trước, trà quán này được hắn cho người địa phương thuê lại kinh doanh, gần đây mới thu hồi.Khi lập hộ tịch, Nhậm Nhữ Đức khai rằng tổ tiên từng làm Trung thư xá nhân của tiền triều, đến khi nước Tề lập quốc, gia tộc hắn mới dắt díu nhau trốn chạy.Nghe theo lời hắn nói, Nhậm gia và triều đình Nam Tề hiện tại có cừu hận sâu xa.Hắn nhập hộ vào thôn Hoa Khê, quy phục Tấn quốc, tất cả đều hợp lý, không tìm ra sơ hở.Huống hồ chính miệng hắn còn nói có quen biết cũ với Phùng Kính Đình. Nhưng Ngao Thất vẫn không yên lòng:“Lão già này… Ngươi và ta phải để tâm nhiều hơn, chớ để y làm hại nữ lang.”---Phùng Vận chọn xong khu đất, tự mình dùng dây đo đạc, sau đó trở về vẽ bản thiết kế, rồi bắt tay vào xây nhà.Trong nhà có người, chính là thuận tiện như thế, chuyện gì cũng có thể tự mình làm. Nhưng ngoài những công việc đơn giản như đắp gạch đất, kết cấu tổng thể của căn nhà vẫn phải mời lão thợ lành nghề đến trông coi.Nàng cũng chỉ là lý thuyết suông mà thôi. Phùng Vận sai Khải Bính đi dò la một chút, rất nhanh đã tìm được Thẩm Nhị ở thôn Thẩm Gia bên cạnh.Thẩm Gia thôn là một thôn thuộc dòng tộc, cả thôn hầu như đều là người trong họ, rất đoàn kết. Trong thôn có xây từ đường và thành đất để phòng thủ, giống như một tiểu ổ bảo. Khi chiến sự xảy ra, không giống như thôn Hoa Khê – nơi có phần lớn đất đai vốn bị thế gia chiếm giữ – vừa đánh trận thì người của họ kéo nhau bỏ chạy, mười nhà hết chín trống không.Ngược lại, thôn Thẩm Gia đông đúc dân cư.Phùng Vận đích thân gặp Thẩm Nhị.Nàng không yêu cầu quá cao đối với xưởng chế tạo nông cụ, nhưng gần đây nàng ở thôn Hoa Khê nhiều, tương lai cũng sẽ vậy. Nàng muốn sửa chữa, gia cố lại trang viên, trong phòng phải lát sàn gỗ, xây giường sưởi, nếu không mùa đông tới, nàng sẽ không chịu nổi.Nàng cũng đã chuẩn bị tinh thần để Thẩm Nhị “chặt chém” một khoản lớn.Không ngờ Thẩm Nhị lại không bàn giá cả, chỉ nói:“Trước khi tới thôn Hoa Khê, ta đã bàn bạc với tộc trưởng. Hiện tại đang là mùa thu gieo hạt, thôn thiếu nhân lực, vậy nên nhân công các người tự lo. Chúng ta chỉ lo thợ mộc, thợ nề, không lấy tiền công. Chỉ cần mỗi ngày hai bữa cơm là đủ.”Thẩm Nhị nói tiếp:“Nhưng chúng ta muốn mua một ít nông cụ sắt của thôn Hoa Khê.”Phùng Vận nhìn hắn, đáp nhẹ nhàng:“Được thôi.”Thẩm Nhị nghe vậy, mặt mày sáng bừng lên:“Nữ lang cứ yên tâm, chúng ta sẽ trả giá chính đáng, không chiếm lợi từ thôn Hoa Khê.”Dưới chế độ triều đình, muối và sắt đều bị quản lý rất nghiêm ngặt, thường do triều đình giới hạn sản lượng và giá cả để bán độc quyền. Người nông dân bình thường khó mà mua được. Không giống như các ổ bảo, họ có thể lén mở vài mỏ tư nhân. Một lời “được thôi” của Phùng Vận, đối với họ chính là một sự hấp dẫn không nhỏ.Việc thôn Hoa Khê sắp mở xưởng nông cụ đã khiến thôn dân vui mừng khôn xiết, chuyện này sớm bị truyền ra ngoài.Phùng Vận vốn cũng chẳng định giấu giếm, nên sảng khoái đồng ý.Dĩ nhiên, nàng dám làm như vậy, là vì có chỗ dựa, mà chỗ dựa ấy chính là Bùi Quyết.Hắn chẳng phải thích nghe nàng gọi “phu quân” sao? Vậy thì phải đứng ra làm hậu thuẫn cho nàng.Hiện tại, chính sách quản lý muối sắt của triều đình chưa vươn tới An Độ. Nếu một ngày nào đó có chuyện, thì cứ tìm tới Bùi đại tướng quân mà giải quyết.Nàng cũng nghĩ xong rồi, đợi xưởng nông cụ đi vào hoạt động, nàng sẽ chia chút lợi nhuận cho Bùi Quyết.Không thể chỉ để con trâu cày ruộng mà không cho nó ăn cỏ. Bao nhiêu cũng phải chia cho hắn chút vị ngọt chứ.Bàn bạc xong các chi tiết liên quan, Thẩm Nhị cũng không nán lại lâu, lập tức trở về sắp xếp công việc.Giải quyết xong một việc lớn, Phùng Vận ngồi viết vẽ trên giấy, rồi sai Khải Bính đi hỏi quanh làng xem có ai từng làm thợ mộc, thợ đá, hay thợ rèn không. Nàng đã nghĩ kỹ, muốn làm tốt thì phải dựa vào bản thân. Thợ lành nghề ở mọi lĩnh vực đều cần được đào tạo ngay tại chỗ.Ở Ngọc Đường Xuân, nàng cũng nhờ Văn Huệ dán thông báo, chiêu mộ một số thợ lành nghề đến thôn làm việc.Không ngờ, trước khi Khải Bính rời đi, Ngao Thất đã bước vào.“Nữ lang, chiến tranh sắp bắt đầu rồi. Vừa có tin báo, quân Tề đang tập hợp binh lính để vượt sông!”Thiếu niên tràn đầy hứng khởi, hơi thở dồn dập như không khí nóng lên, đôi mắt đỏ rực tựa như sắp bùng cháy.“Quân Bắc Ung đang đóng ở bờ Bắc, bọn chúng lại dám vượt sông tấn công, chắc chắn sẽ chuốc lấy thất bại.”Phùng Vận khẽ nhíu mày.Sao lại như vậy?Nếu quân Tề vượt sông đánh thành, muốn nhanh chóng dứt điểm chiến sự là điều không thể. Một khi trận chiến rơi vào bế tắc, Tiêu Tam Lang muốn bước lên ngôi rồng kia, không biết sẽ còn phải tốn bao nhiêu công sức nữa… 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trường Môn Hảo Tế Yêu

Số ký tự: 0