Chương 242
Tú Cẩm
2025-02-27 20:27:30
"Phùng cơ sao lại đến đây?"Vừa nghe nói nữ lang đến, những binh sĩ bị thương vốn đang rên rỉ kêu đau lập tức im bặt, ngoan ngoãn chờ được chữa trị.Trước mặt nữ lang, các nam nhân không thể tỏ ra yếu đuối.Phùng Vận nhìn lướt qua tình hình trong phòng thương binh, rồi nói với Phù Dương Cửu:"Chúng ta cũng rảnh rỗi, qua giúp một tay đi."Phù Dương Cửu ngẩn ra, nghĩ đến đôi mắt sắc bén như đao của Bùi Quyết, liền đau khổ chắp tay cầu xin:"Nơi này không phải chỗ nữ lang nên đến, Phùng cơ hãy quay về đi."Binh sĩ bị thương nằm la liệt trên mặt đất, không khí nồng nặc mùi m.á.u tanh, còn có cả mùi chân, mồ hôi và vô số mùi khó chịu khác. Phù Dương Cửu không cho rằng một nữ lang cao quý, được nuông chiều từ bé như Phùng Vận có thể chịu đựng được.Nhưng Phùng Vận lại thản nhiên, mỉm cười, rồi ngồi xuống giúp lão Lưu băng bó cho một binh sĩ bị gãy chân. Nhìn người kia đau đến nhe răng trợn mắt mà vẫn cố nén không rên một tiếng, nàng dịu dàng khuyên:"Đau thì cứ kêu ra, chẳng có gì đáng xấu hổ cả. Kêu lên còn giúp giảm bớt cơn đau. Ngươi thử xem?"Binh sĩ kia há miệng, thấp giọng rống lên hai tiếng.Phùng Vận lại cười:"Nếu không được, chửi mắng cũng được mà."Lời này làm binh sĩ nọ bật cười, khóe miệng co giật, dù nhăn nhó vì đau nhưng ánh mắt lại lộ rõ ý cười. Những người xung quanh cũng cười ầm lên.Phù Dương Cửu lạnh lùng quan sát, cảm thấy vị Phùng Thập Nhị nương này thật sự là một nữ tử thú vị. Mà người bằng hữu vô vị của hắn, Bùi đại tướng quân, so với nàng thì quả thực khô khan như khúc gỗ.Khúc gỗ lớn gặp tiểu bạch thỏ.Trừ khi tiểu bạch thỏ tự mình nhào vào, bằng không còn có thể trông cậy vào khúc gỗ làm gì được đây?Hắn biết Bùi Quyết đến nay vẫn chưa cùng phòng với nàng, trong lòng không khỏi thắp một ngọn nến cho bằng hữu, sau đó hắng giọng, cười nói với mọi người:"Chư vị huynh đệ còn chưa biết, trong doanh đã hết thuốc từ lâu. Ta và lão Lưu mấy ngày nay lo đến mất ăn mất ngủ, may nhờ có Phùng cơ mang thuốc đến. Hôm nay mọi người có thuốc để dùng, tất cả là nhờ công lao của nàng."Hắn không hề tiếc lời tán dương, đẩy hết công trạng lên người Phùng Vận."Các huynh đệ phải nhớ kỹ ân tình này, thuốc này là nàng đã bỏ ra ba ngày trời tìm kiếm khắp nơi, rồi mời đại phu bào chế thành từng lọ kim sang dược quý giá..."Không có thuốc, bọn họ đã từng tận mắt chứng kiến những người đồng đội của mình bị đau đớn hành hạ đến c.h.ế.t.Có thuốc chính là có mạng.Lúc này, ánh mắt đám thương binh nhìn Phùng Vận lại càng khác biệt.Không còn đơn thuần chỉ là một nữ lang mỹ lệ kiều diễm nữa, mà như tiên nữ giáng trần, được trời cao phái xuống cứu giúp bọn họ.Phùng Vận bình thản, lắng nghe những lời cảm kích mà không quá xúc động, cũng không khiêm nhường, chỉ mỉm cười nhàn nhạt, rồi dẫn theo hai nha hoàn tiếp tục làm những việc trong khả năng.Phù Dương Cửu càng nhìn càng cảm thấy nữ tử này không đơn giản."Bình tĩnh trước vinh nhục", không phải ai cũng làm được.Hắn âm thầm thở phào một hơi.Những lời vừa rồi, coi như là chút đền đáp cho ân tình của nàng khi tặng thuốc. Giúp nàng có chút danh tiếng tốt trong quân Bắc Ung, sau này ít nhiều cũng có lợi.Hắn vì Bùi Quyết mà suy nghĩ lâu dài, trong khi Phùng Vận chỉ chuyên tâm lo trước mắt, hoàn toàn không biết vị Phù Dương y quan này đã tự biên tự diễn trong đầu bao nhiêu viễn cảnh về nàng và Bùi Quyết…Lúc bọn họ vừa làm xong, một nhóm thương binh mới lại được khiêng vào.Đồng thời, tin tức chiến sự tiền tuyến cũng truyền đến."Quân Tề đã đánh đến chân thành chưa?" "Nằm mơ à. Cầu treo đã thu lại rồi, hào bảo vệ thành rộng như thế, bọn chúng muốn đánh qua đâu dễ dàng...""Địch đông lắm sao?""Đông lắm. Đen kịt một mảng, giống như đàn kiến ùn ùn kéo tới, nhìn không rõ nổi...""Vậy lần này, e là chủ lực của quân Tề đã đến rồi?"Phùng Vận chưa từng ra chiến trường, nhưng nàng đã đọc qua không ít sách.Nàng thậm chí còn nhớ một câu mà mẫu thân từng để lại trong binh thư:“Khi không có sự chênh lệch về vũ khí, điều quyết định chính là sức mạnh, trận pháp, quân tâm, cùng với ý chí của thống soái, sự kiên trì và khả năng chấp hành của binh sĩ. Quan trọng hơn cả, chính là mức tiêu hao vũ khí và lương thảo…”Phùng Vận suy nghĩ.Giữa quân Tấn và quân Tề không có sự khác biệt về vũ khí.Vậy thì, phải xem xét sức mạnh của cả hai bên.Thao DangNgười đông, dĩ nhiên thế lực lớn.Nhưng từ xưa đến nay, công thành vẫn luôn là trận chiến khó khăn nhất.Thành trì ở Tịnh Châu có hào sâu hơn một trượng, rộng hơn ba trượng, đáy hào rải đầy chông sắt, còn hộ thành hà lại nổi danh là rộng lớn. Nếu quân Tề không san bằng hào và hộ thành hà, e rằng ngay cả đến gần cổng thành cũng chẳng thể chạm tới…Vậy nên, dù quân số của Tề quân có gấp nhiều lần so với Bắc Ung quân, muốn chiếm được thành Tịnh Châu trong thời gian ngắn cũng chỉ là vọng tưởng.Hơn nữa, trong chiến trận công thành, thương vong của bên tấn công luôn cao hơn rất nhiều so với bên phòng thủ.Tiêu Trình ở Hằng Khúc Quan chờ đợi suốt bao ngày, bao vây mà không tấn công, chính là vì lẽ đó.Phùng Vận nghe các tướng sĩ bàn luận, từng lời từng chữ đối chiếu với những gì nàng đã đọc trong sách, trong lòng thầm suy đoán chiến lược của Bùi Quyết và Tiêu Trình, bất giác không khỏi kinh hãi.Bùi Quyết kiên trì giữ vững Tịnh Châu, chẳng lẽ là để dụ Tiêu Trình rời khỏi Hằng Khúc Quan sao?Nếu Tiêu Trình không chiếm được Tịnh Châu, đợi đến khi Hổ Bôn quân và Long Kỵ quân tới, lại hợp lực cùng chủ lực của Tín Châu, khi ấy chắc chắn sẽ khiến Tiêu Trình chịu thiệt nặng nề.Lần đầu tiên phân tích cục diện chiến sự một cách nghiêm túc, Phùng Vận mới hiểu được việc Bùi Quyết liên tiếp chiếm năm thành là một chiến công hiển hách đến nhường nào. Nàng cũng dần hiểu vì sao hắn lại treo t.h.i t.h.ể của vị tướng trấn giữ Vạn Ninh mà hắn kính trọng lên tường thành để thị chúng…Tàn nhẫn có thể răn đe và làm suy sụp lòng người.“Bất chiến nhi khuất nhân chi binh” (*), giảm thương vong, đó mới là sự nhân từ lớn nhất của một thống soái. Nếu cứ giằng co mãi, cả hai bên đều phải trả cái giá vô cùng đắt…(*) “Bất chiến nhi khuất nhân chi binh”: là một trong những tư tưởng quân sự cao cấp nhất của Tôn Tử, nhấn mạnh chiến thắng tối thượng không nằm ở việc dùng vũ lực mà ở việc đạt được mục đích mà không cần giao tranh – nguồn: sưu tầm.Phùng Vận lặng lẽ suy ngẫm, lặng lẽ học hỏi.Tịnh Châu không có ủng thành (*) như trong sách viết, nhưng hai bên lầu thành đều xây dựng những tháp canh cao vút.(*) Ủng thành: thành ngoài bao quanh cổng chính của thành chính để tăng khả năng phòng thủ.Lúc nàng rời khỏi phòng dưỡng thương, Bùi Quyết đang đứng trên tháp canh.Nàng không bước lên, chỉ đứng từ xa nhìn.Có binh sĩ không nhận ra nàng, trông thấy bèn quát lớn:“Nữ lang kia từ đâu đến? Mau về nhà đi!”“Tề quân công thành, bách tính không được nán lại trong thành!”“Lùi lại!”“Mau trở về!”Phùng Vận đứng dưới mái hiên, thực ra khoảng cách vẫn còn rất xa.Nghe vậy, nàng chỉ nhẹ nhàng hành lễ rồi xoay người đi về.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro