Chương 260
Tú Cẩm
2025-02-27 20:27:30
Thời buổi này, kẻ có tài, người có năng lực đều được kính trọng.Thợ mộc cũng phải có tinh thần của bậc thợ thủ công.Đo đạc, căng dây mực, cưa gỗ, chạm khắc, định hình, ghép nối, đánh bóng, quét dầu... Cả một quy trình vô cùng tốn công sức. Phùng Vận vì muốn đạt được hiệu quả tốt nhất, yêu cầu bọn họ làm theo kích thước gấp mười lần so với bản vẽ, mỗi lần phải làm ít nhất năm cái, đồng thời tiện thể làm thêm vài cái loa nhỏ dùng cho sinh hoạt hằng ngày.Cả xưởng mộc bận rộn hẳn lên.Phùng Vận cũng không muốn để người ta làm không công, nghiêm túc nói:“Nếu đại loa hoàn thành, ta sẽ giúp các ngươi xin công lao với Đại tướng quân để được ban thưởng. Yên tâm đi, Đại tướng quân sẽ không quỵt nợ.”Các thợ mộc cười ha hả.“Có thưởng hay không không quan trọng, chỉ cần còn sống mà rời khỏi Tịnh Châu là tốt rồi.”Tịnh Châu đang bị vây hãm, người trong thành có ai không lo lắng chứ?“Ở nhà còn có thê nhi, lão phụ mẫu, không biết năm nay có thể về nhà sum vầy hay không.”“Phải đó, haiz...”“Quốc quân vì xã tắc mà c.h.ế.t, sĩ tử vì nghĩa mà vong thân, chúng ta nào có cách gì khác.”Đây mới chính là suy nghĩ chân thật nhất của dân thường.Xã tắc giang sơn sao có thể sánh bằng bát canh nóng bên bếp lửa ấm cùng thê nhi?Phùng Vận lặng lẽ lắng nghe, không nói thêm lời nào, chỉ quay sang bảo Tiểu Mãn ghi lại giá gỗ đã sử dụng, dặn chưởng quầy xưởng mộc lát nữa đến doanh trại tìm Tần Đại Kim thanh toán.Chưởng quầy vô cùng vui mừng.“Được, được! Đa tạ nữ lang.”Ban đầu bọn họ còn tưởng bị quân Bắc Ung tìm tới là vận xui, bỏ tiền bỏ sức cũng chẳng sao, chỉ sợ làm không tốt thì mất mạng. Không ngờ, quân Bắc Ung lại tự mang người đến làm việc, thợ mộc của họ chỉ lo cơm nước, công tính theo số ngày làm, ngay cả gỗ cũng được trả tiền.Không chiếm tiện nghi của dân chúng, làm việc cũng dốc hết sức.Đến khi trời sáng, chiếc loa lớn đã thành hình sơ bộ. Các thợ mộc thấy nữ lang thức suốt một đêm, trong lòng không khỏi áy náy.“Nữ lang về nghỉ ngơi đi, đã có hình dáng rồi, đến lúc cần, chúng ta sẽ sai người đến gọi.”Tới bước này, phần còn lại chỉ là ghép mộng và đánh bóng, có bản vẽ ở đó, nàng không cần có mặt cũng không ảnh hưởng gì. Phùng Vận gật đầu cảm tạ, dẫn theo hai nha hoàn rời khỏi xưởng mộc.Hôm nay quân Tề vẫn chưa tấn công thành.Nhưng trên tường thành vô cùng náo nhiệt, những lời chửi mắng vang lên không ngớt.Phùng Vận đứng dưới thành nghe một lát, không có gì mới mẻ, liền xoay người rời đi. Đại Mãn và Tiểu Mãn thì tức đến nghiến răng nghiến lợi.“Nữ lang không tức giận sao?”Phùng Vận thấy hai nàng tức đến đỏ mặt, chỉ lắc đầu.“Nếu ai cũng như các ngươi, chẳng phải đã trúng kế rồi sao?”“Nhưng đúng là khiến người ta bực bội mà.” Tiểu Mãn giận dữ, “Rõ ràng là phủ quân hèn nhát sợ c.h.ế.t, mới đem nữ lang dâng cho tướng quân, còn có Tiêu tam công tử nữa, nếu hắn thực lòng có nữ lang, sớm nên đến cưới, đâu cần chờ đến khi thành An Độ thất thủ? Hừ! Không ai dám trách phủ quân, cũng chẳng ai nói Tiêu tam công tử là kẻ bội bạc...”“Đủ rồi.” Phùng Vận không muốn nghe đến cái tên Tiêu Trình.“Hoàng đế chưa vội, thái giám đã gấp đến c.h.ế.t, các ngươi xem tướng quân có tức giận không?”Ba chủ tớ vừa đi vừa trò chuyện, vừa đến cửa liền nhìn thấy bóng dáng Phù Dương Cửu.Y không mang theo hòm thuốc, sắc mặt lạnh lùng, trông như đang tức giận.Phùng Vận dừng bước, chỉnh lại áo choàng, né sang một bên, chờ y đến gần thì khẽ cúi người hành lễ.Lúc này, Phù Dương Cửu mới nhìn thấy nàng.Đôi mắt đen láy của nữ lang ngập đầy tia đỏ, có thể thấy rõ sự mệt mỏi, nhưng khi nhìn thẳng vào người khác, ánh mắt ấy lại vô cùng mạnh mẽ. Phùng Vận không trả lời, quan sát y một lát rồi bất ngờ nhướng mày thanh tú, ngược lại hỏi: “Phù Dương y quan dường như có điều muốn nói với ta?”145- Thần đồng xuất thế.Có!Phù Dương Cửu có cả bụng lời muốn nói, hận không thể quỳ sụp xuống ôm lấy chân Phùng Vận mà gọi một tiếng "cô nãi nãi", cầu xin nàng nhanh chóng thu phục cái tên yêu nghiệt Bùi Vọng Chi kia.Đáng tiếc, vừa rồi hắn đã bị Bùi Quyết gọi tới cảnh cáo một phen, không dám hé răng thêm nửa câu...Thôi vậy.Phù Dương Cửu cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.“Không có.”“Không có? Vậy cớ gì cứ nhìn ta muốn nói lại thôi, có vẻ trầm tư?”Phù Dương Cửu mấp máy môi,“Chỉ là… Phùng nữ lang dung nhan tuyệt sắc, không kiềm được mà nhìn thêm vài lần.”Phùng Vận khẽ mỉm cười, đột nhiên nghiêng người áp sát y, đôi mắt long lanh nhìn thẳng, “Vậy Phù Dương y quan có muốn nhìn kỹ thêm một chút không?”Nàng muốn ép Phù Dương Cửu tự miệng thừa nhận rằng y và Bùi Quyết có tình ý hoặc mối quan hệ nào đó.Nhưng ánh mắt của nàng khiến y da đầu tê rần, tim đập thình thịch, nửa người đều tê dại.Y là một nam nhân bình thường.Sao có thể chịu nổi ánh mắt tình tứ từ một tuyệt sắc giai nhân như vậy?Thê thiếp bằng hữu, không thể đùa giỡn!Phù Dương Cửu nhẩm đi nhẩm lại ba lần trong lòng, vất vả lắm mới ổn định lại được tâm trạng, càng thấy Bùi Vọng Chi đúng là bậc thầy kiềm chế. Đổi lại là y, chưa đầy ba hiệp đã nhào tới rồi.Khụ!Phù Dương Cửu lập tức lui hai bước, chắp tay vái nàng một cái.“Cầu xin Phùng nữ lang tha cho tại hạ, ta không chịu nổi trêu chọc đâu.”Phùng Vận nhướng mày, bật cười.“Yên tâm, ta không tranh người với ngươi. Nhưng ta không thích bản thân bị kẹt ở giữa. Vậy nên, tốt nhất là nói rõ ràng ra đi.”Tranh? Tranh ai chứ?Phù Dương Cửu thoáng hiện vẻ nghi hoặc.Phùng Vận cười khẽ, giọng nói mềm mại như nước:“Nơi này cũng chẳng có ai khác, Phù Dương y quan không cần phải kiêng dè gì, ta không phải loại người thích đàm tiếu chuyện thiên hạ...”Nàng khẽ mím môi, “Ta không quan tâm tướng quân thân mật với ai, nhưng ta quan tâm việc hắn vừa thân mật với người khác xong, đã quay lại tìm ta...”Phù Dương Cửu nghe nàng nói, từng chữ đều hiểu, nhưng ghép lại thì hoàn toàn không biết nàng đang nói gì.“Phùng nữ lang nói người khác là ai? Vọng Chi ở Tịnh Châu… còn có người nào khác sao?”Lại còn giả vờ không biết?Phùng Vận cũng không muốn phơi bày bí mật của người khác. Nếu không phải Bùi Quyết lại chạm vào nàng trước mộ Tạ tướng quân, nàng cũng lười mà hỏi đến. Nhưng nếu bây giờ không hỏi rõ, thì chuyện này sẽ thành một nồi cháo chưa chín, mà nàng thì không thích chia sẻ nam nhân với bất kỳ ai, càng không thể chấp nhận Bùi c.h.ó săn bắt cá hai tay.“Nghe nói Phù Dương y quan và Đại tướng quân cùng tắm suốt một canh giờ, chuyện này có thật không…”Nàng nói rất khéo léo, nhưng Phù Dương Cửu cũng là tay lão luyện trong phong nguyệt, nghe một cái liền hiểu ngay, lập tức đỏ bừng cả mặt, nhìn Phùng Vận với vẻ khó tin.“Nàng nghi ngờ ta? Cùng Bùi Vọng Chi có tư tình?”Phùng Vận khẽ cười, “Phù Dương y quan đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn làm rõ sự thật mà thôi, ta thực sự không quan tâm…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro