Chương 262
Tú Cẩm
2025-02-27 20:27:30
Nụ cười trên mặt Phùng Vận lập tức nở rộ.Ánh sáng trong mắt nàng, rực rỡ lóa mắt.“Mau mời vào.”Ôn Hành Tố rất biết quy củ, biết Phùng Vận đang dùng bữa cùng Bùi Quyết nên không tùy tiện đi vào mà đứng chờ bên ngoài.Phùng Vận thấy Bùi Quyết im lặng, lặng lẽ ăn hết bát cơm rồi mới đứng dậy ra ngoài, bước chân nhẹ nhàng.“Đại huynh.”Ôn Hành Tố đặt chén trà xuống, mỉm cười với nàng.“Có làm phiền muội dùng bữa không?”“Không đâu.” Phùng Vận không thích hắn khách sáo với mình, cười tươi tiến lại gần, định lên tiếng thì thấy Ôn Hành Tố đứng dậy từ bàn thấp, hướng về phía nàng chắp tay thi lễ.“Bái kiến Đại tướng quân.”Bùi Quyết nhàn nhạt nâng tay, “Ôn tướng quân không cần đa lễ.”Ôn Hành Tố hiện giờ xem như một kẻ nhàn rỗi, đến Tịnh Châu hoàn toàn vì Phùng Vận, nên so với danh phận tướng quân trong quân doanh, hắn càng giống như người nhà của nàng. May mắn là hắn vẫn có lý do thương tích chưa lành, nên không ai dị nghị.“Nghe nói Yêu Yêu chế tạo một thứ thần kỳ dùng để bày trận, ta đến xem thử.”Hắn là một võ tướng ôn hòa trung hậu, nói năng hành xử đều khó khiến người khác chán ghét.Bùi Quyết khẽ ừ một tiếng, “Tùy ý đi.”Dứt lời, hắn liếc nhìn Phùng Vận rồi sải bước rời đi.Phùng Vận thở phào nhẹ nhõm, “Chúng ta cũng đi thôi, đại huynh.”Không biết vì sao, rõ ràng vừa rồi Bùi Quyết không nói gì, cũng không có ý đối địch với Ôn Hành Tố, nhưng khi thấy hai người họ đứng đối diện nhau, nàng lại cảm thấy căng thẳng. Loại áp lực vô hình ấy tỏa ra từ Bùi Quyết, mà cũng từ Ôn Hành Tố.Thật khó xử.Không có Bùi Quyết ở đây, nàng nói chuyện với đại huynh thoải mái hơn hẳn.Trên đường đến xưởng mộc, Phùng Vận giải thích tường tận về công dụng của đại loa. Ôn Hành Tố là người từng cầm binh đánh trận nên rất hứng thú.Năm cái đại loa gỗ khổng lồ được đặt ngay bên ngoài xưởng mộc.Hình dáng chúng vô cùng kỳ lạ, thu hút không ít người vây xem.Phùng Vận tiến lên kiểm tra cẩn thận một lượt, sau đó sai người khiêng lên tường thành. Đông, Tây, Nam, Bắc, mỗi cửa thành một cái, còn dư một cái đặt ở hướng đối diện Hằng Khúc Quan.“Tránh ra, tránh ra! Đại loa đến đây!”Loa lớn đến mức cần hai binh sĩ đeo dây thừng, dùng đòn gánh mới khiêng được. Để tăng hiệu quả truyền âm, Phùng Vận còn đặc biệt bảo xưởng mộc làm thêm bệ đỡ, vừa khéo cao hơn mặt tường chắn, thuận tiện cho âm thanh lan xa.Thao DangMột nhóm người vây quanh, tò mò quan sát thứ mới lạ này, liên tục hỏi nàng.“Phùng nữ lang, đầu to hướng ra ngoài hay đầu nhỏ hướng ra ngoài?”“Đầu to!”“Cái đoạn cong này để làm gì?”“Truyền âm.”“Truyền? Sao mà truyền?”Phùng Vận mỉm cười, “Chút nữa các ngươi sẽ biết.”Đối diện những câu hỏi nghi hoặc, nàng vẫn bình tĩnh, ngay cả khi bị một đám hán tử vây quanh cũng không tỏ ra e dè hay lúng túng. Sau khi chỉnh đốn lại đại loa, nàng mới quay đầu nhìn về phía Bùi Quyết.Hắn đứng trước tường thành, không nói một lời.Phùng Vận đoán hắn không thích mình tiếp xúc quá gần với binh sĩ trong doanh, nhưng chính hắn lại là người đồng ý cho nàng làm mưu sĩ, thay đổi trang phục nam giới, giờ cũng không thể nuốt lời. Lúc này chắc tâm trạng hắn không được tốt lắm. Vậy nên nàng càng tỏ ra ngoan ngoãn, giữ thể diện cho hắn.“Tướng quân, ngài lại đây xem thử.”Bùi Quyết liếc nàng một cái, sải bước tiến lại gần.Phùng Vận chỉ vào đại loa, “Tướng quân thử đi?”Bùi Quyết quan sát vật kỳ lạ này một lúc, “Dùng thế nào?”Phùng Vận cười, ghé sát hắn chớp mắt, “Xem ta đây.”Bùi Quyết lặng lẽ nhường chỗ, cúi đầu nhìn khuôn mặt ửng đỏ của nàng.Các tướng sĩ cũng tò mò vây quanh, ánh mắt dồn hết vào Phùng Vận và đại loa. Chỉ thấy nàng ghé miệng gần vào ống loa, cất giọng không lớn không nhỏ:“Tiêu Trình, ngươi là tên nhát gan vô dụng, có gan thì ra đây chiến đấu đi!”Giọng nữ trong trẻo vang vọng qua đại loa, truyền xa đến tận bên ngoài thành.“Hay quá!”Mấy ngày qua giao chiến với quân Tề, các tướng sĩ la hét đến rách cổ họng mà vẫn không át được tiếng quân địch, lại còn tức đến nghiến răng. Vậy mà giờ đây, chỉ cần một giọng nói không quá lớn, lại có thể truyền đi xa đến mức rung động cả bầu trời.Có thứ “thần khí” này trong tay, bọn họ còn sợ gì kẻ khác mắng chửi?Tuyệt diệu!Lời khen ngợi vang lên không ngớt.Khuôn mặt Phùng Vận bừng sáng vì phấn khích.Cảm giác thành tựu này, thật khó mà diễn tả.Bùi Quyết nhìn vào đôi mắt trong veo của nàng, khóe môi hơi nhếch lên.Phùng Vận quay đầu, bắt gặp ánh mắt hắn thì cười, “Tướng quân thử đi.”Bùi Quyết bước đến, cúi người áp miệng vào ống loa, há miệng…Không có tiếng động.Mọi người còn đang thắc mắc thì thấy Đại tướng quân của bọn họ chậm rãi quay đầu, nhìn nữ lang bên cạnh.“…Không biết mắng.”146- Miệng cứng, lòng mềm.Không biết mắng người?Xung quanh vẫn tràn ngập sự bàn tán về đại loa, nhưng ánh mắt Phùng Vận lại dừng trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy, khẽ mỉm cười.Nàng nói: “Muốn chửi thì cứ chửi thẳng vào điểm yếu của đối phương. Tướng quân cứ nói: Tiêu Trình, ngươi là một con rùa rụt cổ, bản tướng đã ngủ với thê tử ngươi, có gì to tát đâu? Mau lăn ra khỏi Hằng Khúc Quan, tới dưới giáo của ta chịu c.h.ế.t!”Bùi Quyết: “…”Một tràng cười bùng nổ xung quanh.Binh sĩ trong doanh phần lớn chưa từng đọc sách, lời lẽ thô tục nói ra chẳng chút ngại ngần. Nhưng khi một nữ lang mềm mại, trong trẻo lại nghiêm túc đọc ra những lời này, không hiểu sao càng khiến người ta phấn khích.Tiếng gào thét vang dội trên tường thành.Bùi Quyết không nói gì, nhưng lời của Phùng Vận qua đại loa đã truyền ra ngoài, khiến quân Tề bên ngoài tức giận đến mức nhảy dựng lên.Không chỉ vô liêm sỉ.Người ra trận chửi mắng lại là một nữ lang sao?Quân Tề lập tức bị kích động, gào thét chửi rủa, lời lẽ toàn là nhắm vào Bùi Quyết và quân Bắc Ung.Trên tường thành, các tướng sĩ nóng nảy không chịu nổi, tranh nhau thử dùng đại loa chửi lại.Càng tranh cãi, tiếng càng lớn, mắng càng hăng, dồn hết tức giận hai ngày qua vào những lời mắng chửi sấm sét.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro