Trường Sinh Bắt Đầu Từ Việc Lấy Vợ (Bản Dịch)
Không thuê nổi...
2024-09-24 19:35:30
Không lâu sau, Trần chưởng quỹ trả lời:
“Thẩm đạo hữu, có lẽ hơi khó, ta cũng không ngờ Kim Dương Tông lần này sẽ kết nối linh mạch với tiểu viện, hiện tại trong ba trăm căn, đã được đặt trước một trăm căn, còn lại đến lúc đó sẽ ưu tiên cung cấp cho tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ!”
“Nhưng ít nhất phải nửa năm sau mới xây xong, Thẩm đạo hữu chưa chắc đã không có cơ hội.”
Trong lòng Thẩm Bình trầm xuống, lúc trước hắn còn ngại đắt, kết quả ngay cả muốn thuê cũng không thuê được.
“Trần chưởng quỹ, xin giúp ta để ý một chút, nếu có phòng trống, nhớ phải lập tức thông báo.”
“Không thành vấn đề!”
Buổi tối.
Trong khi đang ăn, Thẩm Bình vẫn đang suy nghĩ về chuyện chuyển nhà, nếu như nửa năm sau không thể chen vào tiểu viện cỡ trung bình, phường thị cũng không có phòng trống, vậy đành phải thể hiện năng lực Phù sư thượng phẩm, chỉ có như vậy hắn mới có tư cách thuê tiểu viện giá cả ngày càng đắt đỏ này.
Đến bây giờ, số lượng Phù sư thượng phẩm ở toàn bộ phường thị vẫn khá thưa thớt.
Nhưng đến lúc đó nhất định phải che dấu thân phận, không thể để cho người khác biết tình huống trước kia của hắn, ngay cả Tú Xuân Các cũng không thể đi nữa.
Dù sao Phù sư tăng lên cần có thời gian tích lũy.
Hắn nhanh như vậy thăng cấp đến thượng phẩm, muốn nói không có chút bí mật, người khác đương nhiên sẽ không tin.
Mặc dù trong phường thị an toàn, nhưng điều này không có nghĩa là có thể hoàn toàn yên tâm, thoải mái phơi bày thông tin của mình ra.
Lúc này, Bạch Ngọc Dĩnh bỗng nhiên mở miệng:
“Phu quân, hôm nay...”
“Dĩnh nhi muội muội, đừng!”
Vương Vân vội vàng nói.
Thẩm Bình thu hồi suy nghĩ, nghi hoặc nhìn về phía thê thiếp:
“Làm sao vậy?”
“Không có gì.”
Vương Vân gắp một miếng thịt cho Thẩm Bình:
“Phu quân, đến nếm thử miếng thịt này đi.”
Thẩm Bình Thản bình tĩnh nhìn thoáng qua Vương Vân, thê lập tức cúi đầu, hắn đành phải chuyển hướng qua Bạch Ngọc Dĩnh:
“Nói đi, chuyện gì?”
Lúc này Bạch Ngọc Dĩnh mới tiếp tục nói:
“Buổi chiều, ta và Vân nhi tỷ tỷ giặt giũ ở sông Hồng Thạch, khăn lụa không cẩn thận bị gió thổi đến trên người một vị nữ tu tiền bối, đối phương cho Vân nhi tỷ tỷ một cái tát, còn mắng nàng là phế vật không thể tu hành, mắng rất khó nghe.”
“Lúc ấy may mắn có một vị nữ tu đã từng đến bái phỏng phu quân, khuyên vài câu, kêu vị kia kiềm chế một chút, nếu không Vân nhi tỷ tỷ có thể sẽ bị phế kinh mạch.”
“Nữ tu kia trước đây ở ngõ Hồng Liễu, bây giờ đã chuyển đến Thạch Mộc ngõ.”
Thẩm Bình vừa nghe, cũng đại khái hiểu được nguyên nhân.
Ngõ Thạch Mộc là ngõ hẻm ven phía bắc sông Hồng Thạch, bởi vì nằm sát ngoài rìa, nên độ an toàn kém hơn nhiều, nhưng nhà cửa ngõ Hồng Liễu tăng giá, không ít tu sĩ Luyện Khí tầng dưới cùng đều không ở được, chuyển đến nơi đó.
Mà Vương Vân chỉ là một phàm nhân, nhưng vẫn có thể ở trong ngõ Hồng Liễu.
Cho nên nữ tu kia ghen tị, lấy cớ chuyện khăn lụa để phát tiết ra.
“Phu quân, đều là ta không tốt, gây thêm phiền toái cho ngài.”
Trên mặt Vương Vân tràn đầy áy náy.
Thẩm Bình cầm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của thê tử, nhìn về phía sườn mặt nàng, quả nhiên nơi đó còn có vết bầm tím hình bàn tay, lúc trước hắn quá tập trung suy nghĩ chuyện chuyển nhà, quả thật không chú ý tới.
“Vân nhi không cần tự trách, là lỗi của phu quân, khiến nàng chịu ủy khuất.”
“Sau này trên người các nàng ra ngoài phải mang theo Hộ Thân Phù, đợi lát nữa ta sẽ cho các nàng mấy tấm, dùng xong thì nói với ta.”
Hắn hiểu ý của Bạch Ngọc Dĩnh, không phải muốn hắn ra mặt, mà lo lắng sau này nữ tu kia sẽ tìm cơ hội trả thù, đối phương dù là một vị tu sĩ Luyện Khí tầng ba, cũng có thủ đoạn khiến Vương Vân và Bạch Ngọc Dĩnh chịu thiệt thòi lớn.
“Cám ơn phu quân.”
Bạch Ngọc Dĩnh thở phào nhẹ nhõm.
Mà Vương Vân do dự nói:
“Phu quân, có lãng phí quá không?”
Thẩm Bình cười nói:
“Vi phu là Phù sư, có gì mà lãng phí, nghe ta.”
“Thẩm đạo hữu, có lẽ hơi khó, ta cũng không ngờ Kim Dương Tông lần này sẽ kết nối linh mạch với tiểu viện, hiện tại trong ba trăm căn, đã được đặt trước một trăm căn, còn lại đến lúc đó sẽ ưu tiên cung cấp cho tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ!”
“Nhưng ít nhất phải nửa năm sau mới xây xong, Thẩm đạo hữu chưa chắc đã không có cơ hội.”
Trong lòng Thẩm Bình trầm xuống, lúc trước hắn còn ngại đắt, kết quả ngay cả muốn thuê cũng không thuê được.
“Trần chưởng quỹ, xin giúp ta để ý một chút, nếu có phòng trống, nhớ phải lập tức thông báo.”
“Không thành vấn đề!”
Buổi tối.
Trong khi đang ăn, Thẩm Bình vẫn đang suy nghĩ về chuyện chuyển nhà, nếu như nửa năm sau không thể chen vào tiểu viện cỡ trung bình, phường thị cũng không có phòng trống, vậy đành phải thể hiện năng lực Phù sư thượng phẩm, chỉ có như vậy hắn mới có tư cách thuê tiểu viện giá cả ngày càng đắt đỏ này.
Đến bây giờ, số lượng Phù sư thượng phẩm ở toàn bộ phường thị vẫn khá thưa thớt.
Nhưng đến lúc đó nhất định phải che dấu thân phận, không thể để cho người khác biết tình huống trước kia của hắn, ngay cả Tú Xuân Các cũng không thể đi nữa.
Dù sao Phù sư tăng lên cần có thời gian tích lũy.
Hắn nhanh như vậy thăng cấp đến thượng phẩm, muốn nói không có chút bí mật, người khác đương nhiên sẽ không tin.
Mặc dù trong phường thị an toàn, nhưng điều này không có nghĩa là có thể hoàn toàn yên tâm, thoải mái phơi bày thông tin của mình ra.
Lúc này, Bạch Ngọc Dĩnh bỗng nhiên mở miệng:
“Phu quân, hôm nay...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Dĩnh nhi muội muội, đừng!”
Vương Vân vội vàng nói.
Thẩm Bình thu hồi suy nghĩ, nghi hoặc nhìn về phía thê thiếp:
“Làm sao vậy?”
“Không có gì.”
Vương Vân gắp một miếng thịt cho Thẩm Bình:
“Phu quân, đến nếm thử miếng thịt này đi.”
Thẩm Bình Thản bình tĩnh nhìn thoáng qua Vương Vân, thê lập tức cúi đầu, hắn đành phải chuyển hướng qua Bạch Ngọc Dĩnh:
“Nói đi, chuyện gì?”
Lúc này Bạch Ngọc Dĩnh mới tiếp tục nói:
“Buổi chiều, ta và Vân nhi tỷ tỷ giặt giũ ở sông Hồng Thạch, khăn lụa không cẩn thận bị gió thổi đến trên người một vị nữ tu tiền bối, đối phương cho Vân nhi tỷ tỷ một cái tát, còn mắng nàng là phế vật không thể tu hành, mắng rất khó nghe.”
“Lúc ấy may mắn có một vị nữ tu đã từng đến bái phỏng phu quân, khuyên vài câu, kêu vị kia kiềm chế một chút, nếu không Vân nhi tỷ tỷ có thể sẽ bị phế kinh mạch.”
“Nữ tu kia trước đây ở ngõ Hồng Liễu, bây giờ đã chuyển đến Thạch Mộc ngõ.”
Thẩm Bình vừa nghe, cũng đại khái hiểu được nguyên nhân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngõ Thạch Mộc là ngõ hẻm ven phía bắc sông Hồng Thạch, bởi vì nằm sát ngoài rìa, nên độ an toàn kém hơn nhiều, nhưng nhà cửa ngõ Hồng Liễu tăng giá, không ít tu sĩ Luyện Khí tầng dưới cùng đều không ở được, chuyển đến nơi đó.
Mà Vương Vân chỉ là một phàm nhân, nhưng vẫn có thể ở trong ngõ Hồng Liễu.
Cho nên nữ tu kia ghen tị, lấy cớ chuyện khăn lụa để phát tiết ra.
“Phu quân, đều là ta không tốt, gây thêm phiền toái cho ngài.”
Trên mặt Vương Vân tràn đầy áy náy.
Thẩm Bình cầm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của thê tử, nhìn về phía sườn mặt nàng, quả nhiên nơi đó còn có vết bầm tím hình bàn tay, lúc trước hắn quá tập trung suy nghĩ chuyện chuyển nhà, quả thật không chú ý tới.
“Vân nhi không cần tự trách, là lỗi của phu quân, khiến nàng chịu ủy khuất.”
“Sau này trên người các nàng ra ngoài phải mang theo Hộ Thân Phù, đợi lát nữa ta sẽ cho các nàng mấy tấm, dùng xong thì nói với ta.”
Hắn hiểu ý của Bạch Ngọc Dĩnh, không phải muốn hắn ra mặt, mà lo lắng sau này nữ tu kia sẽ tìm cơ hội trả thù, đối phương dù là một vị tu sĩ Luyện Khí tầng ba, cũng có thủ đoạn khiến Vương Vân và Bạch Ngọc Dĩnh chịu thiệt thòi lớn.
“Cám ơn phu quân.”
Bạch Ngọc Dĩnh thở phào nhẹ nhõm.
Mà Vương Vân do dự nói:
“Phu quân, có lãng phí quá không?”
Thẩm Bình cười nói:
“Vi phu là Phù sư, có gì mà lãng phí, nghe ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro