Trường Sinh Trong Cuốn Tiểu Thuyết Võng Du

Mua Nhà Thành C...

Cực Địa Phong Nhận

2024-08-17 19:14:59

Cuối cùng, cả hai thương lượng được mức giá 6,6 triệu.

Chủ nhà tất nhiên là không vui vẻ cho lắm, vừa do dự vừa muốn đồng ý.

Gia đình anh ta quả thực là đang thiếu tiền, nhưng căn nhà này lại bán mãi không được. Lúc anh ta mua căn nhà này, cộng thêm tiền sửa sang thì cũng lên đến 6,8 triệu, bây giờ bán 6,6 thì chẳng khác nào anh ta buôn bán lỗ.

“Anh Khải Hạo, người ta không đồng ý thì chúng ta đi xem căn khác. Chúng ta không thiếu thời gian, trong tay lại có tiền, muốn mua căn nào mà chẳng được?”

Nhìn thấy chủ nhà do dự, Lâm Hi Vũ lập tức lắc đầu, nói với Tô Khải Hạo.

Tô Khải Hạo âm thầm cười một cái, nhóc con này đúng là cũng có chút mưu kế.

Nhưng mà còn chưa đi được mấy bước thì chủ nhà cuối cùng cũng đành phải thỏa hiệp: “Được rồi, 6,6 triệu thì 6,6 triệu!”

Anh ta nhìn Tô Khải Hạo: “Bao giờ thì cậu có thể đưa số tiền này cho tôi?”

Tô Khải Hạo thấy chủ nhà đồng ý thì cười nói: “Tôi đưa trước cho anh 1,6 triệu, số còn lại tôi sẽ chuyển cho anh muộn nhất là ngày mười ba tháng này.”

Nghe thấy Tô Khải Hạo nói vậy, chủ nhà gật đầu: “Được.”

Phải mất khoảng mười ngày để chuyển nhượng giấy tờ nhà đất, chờ đến lúc đó Tô Khải Hạo mới trả nốt số tiền còn lại, đây cũng là chuyện bình thường.

Hai bên ký hợp đồng xong xuôi, bởi vì trả một lần xong luôn nên thủ tục cũng rất nhanh chóng. Còn về chuyện chứng nhận bất động sản các thứ thì còn phải chờ cục bất động sản xét duyệt.

Nhưng những chuyện đó đối với Tô Khải Hạo mà nói đều không quan trọng, hắn chỉ biết bây giờ căn nhà này đã thuộc về mình.

“Anh Khải Hạo, từ nay về sau nơi này là nhà của anh rồi, em có thời gian có thể tới đây tìm anh không?” Lâm Hi Vũ vẻ mặt mong chờ.

“Tất nhiên là có thể.” Tô Khải Hạo cười nói.

"Quá tốt rồi." Lâm Hi Vũ vui vẻ nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tô Khải Hạo xoa đầu cô, cười nói: “Đi thôi, hôm nay em đã giúp anh tiết kiệm được một khoản tiền lớn, anh dẫn em đi ăn cái gì ngon ngon.”

“Vâng.” Lâm Hi Vũ nhanh chóng gật đầu.

Anh Khải Hạo của cô là người có tiền.

Hai người đến một nhà hàng gần đó ăn cơm, đồ ăn không hết Lâm Hi Vũ cũng không hề lãng phí, nhanh chóng nhờ nhân viên phục vụ đóng gói cho mình mang về.

Trên đường đi, bỗng nhiên có một âm thanh vang lên.

“Tô Khải Hạo!”

Tô Khải Hạo nghe được âm thanh này thì dừng bước, hắn quay đầu lại, nhìn về phía cách đó không xa, có một thanh niên đang đi tới.

Thanh niên này nhìn tuổi tác không khác Tô Khải Hạo là mấy, cậu ta nhìn chằm chằm Tô Hạo mất mấy giây.

“Tô Khải Hạo, đúng thật là cậu rồi, thân thể cậu khôi phục rồi à?” Thanh niên kia nhìn Tô Khải Hạo, ngạc nhiên nói.

Tô Khải Hạo cũng nhìn thanh niên này, mỉm cười chào hỏi: “Tôn Việt.”

Tôn Việt là bạn cấp ba của hắn, trước khi thân thể hắn xảy ra chuyện thì hai người là bạn cùng bàn, mối quan hệ rất tốt.

“Lâm Hi Vũ cũng ở đây à?” Tôn Việt nhìn Tô Khải Hạo một chút, rồi lại nhìn Lâm Hi Vũ ở bên cạnh hắn.

Thực ra Lâm Hi Vũ không phải bạn cùng lớp của Tô Khải hạo, mà là học ở lớp bên cạnh bọn họ, nhưng mà mỗi lần đều đi đi về về cùng Tô Khải Hạo, thành tích học tập cũng rất xuất sắc, thường xuyên nằm trong top đầu, thế nên mọi người cũng quen biết nhau.

Tôn Việt là bạn cùng bàn của Tô Khải Hạo, tất nhiên biết đến cô.

Lâm Hi Vũ nhìn thấy Tôn Việt thì cũng chỉ khẽ gật đầu một cái, gương mặt lập tức lạnh lẽo như băng, hoàn toàn không còn chút dáng vẻ hoạt bát nào như vừa rồi.

Tô Khải Hạo nhìn Tôn Việt, gật đầu nói: “Ừm, khôi phục rồi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Thế thì tốt quá rồi.”

Tôn Việt vui vẻ nói: “Bây giờ thân thể cậu khôi phục rồi, có định đi học lại không? Dựa vào thành tích của cậu, thi đậu đại học Thanh Bắc là chuyện vô cùng đơn giản!”

Tô Khải Hạo lúc nào cũng xếp thứ nhất toàn trường, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì bây giờ hắn đã học đại học Thanh Bắc rồi, tiếc là đến gần lúc thi lại xảy ra chuyện như thế kia.

Trước kì thi đại học một tháng, giáo viên chủ nhiệm của bọn họ vẫn luôn tiếc hận, nếu Tô Khải Hạo có thể tham gia thi thì trường bọn họ chắc chắn đã có một thủ khoa rồi.

“Không học nữa.” Tô Khải Hạo lắc đầu.

“Ôi, thế thì đáng tiếc quá.” Tôn Việt nghe vậy thì sửng sốt một chút, sau đó thở dài.

Rõ ràng Tô Khải Hạo có thành tích khá như vậy, nếu như học tiếp, sau này có bằng đại học của đại học Thanh Bắc thì muốn xin việc ở đâu cũng được.

Nhưng bây giờ Tô Khải Hạo không học nữa, vậy thì đến cả tấm bằng cấp ba cũng không có, vậy thì sau này khó xin việc lắm.

“Đúng rồi, còn cậu thì sao? Bộ quần áo này...” Tô Khải Hạo cũng không nói nhiều chuyện của mình nữa, cười hỏi.

Lúc này Tôn Việt đang mặc một bộ quần áo lao động.

Tông Việt chỉ về phía cửa hàng cách đó không xa, cười nói: “Tôi làm thêm ở đây.”

Sinh viên đại học đi làm thêm là chuyện rất phổ biến, không ai cảm thấy hổ thẹn cả, ngược lại, dựa vào sự cố gắng của mình mà kiếm tiền, đây là một chuyện rất đáng tự hào.

Mà bây giờ các trường đại học cũng khuyến khích học sinh đi làm nhiều hơn, để sau này ra ngoài xã hội tích lũy được thêm nhiều kinh nghiệm.

Tôn Việt nói tiếp: “Tô Khải Hạo, hiện giờ tôi học ở đại học Giang Lăng, hôm nào có thời gian chúng ta tụ tập nhé..”

Cậu ta cười hề hề nói với Tô Khải Hạo: “Ký túc xá của tôi còn một chiếc giường trống, tôi nghi ngờ đây là trường học cố tình để lại cho cậu.”

Tô Khải Hạo được đại học Giang Lăng tuyển thẳng, hắn không cần tham gia thi đại học cũng có thể tới trường học.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trường Sinh Trong Cuốn Tiểu Thuyết Võng Du

Số ký tự: 0