Cũng liên quan đến tôi sao?
Ss Tần
2024-07-20 21:21:04
Thật ra, những tranh giành âm thầm của bọn họ, đa phần Thẩm Ngạo đều biết, chỉ là không can thiệp nhiều, tưởng rằng họ sẽ không gây ra sóng gió lớn gì.
Lúc này, Từ Thiên Thành không nhịn được lên tiếng: "Hội trưởng Thẩm, không phải chứ, tôi nghe nói Tiền Văn Bân là cánh tay phải của ông mà? Tôi ở Thượng Nhiêu cũng từng nghe danh Tiền lão đại. Sao hắn chết rồi mà ông lại không điều tra rõ chuyện này?"
Thẩm Ngạo nhìn Tô Vũ, còn Tô Vũ thì gật đầu, ra hiệu Thẩm Ngạo cần phải giải thích. Nếu không xử lý tốt chuyện này thì Tô Vũ sẽ nghi ngờ năng lực của Thẩm Ngạo.
Chỉ thấy Thẩm Ngạo vỗ đùi một cái và nói: "Chuyện này tại tôi cả, tôi... tôi tưởng đây là chuyện anh Tô âm thầm sai người giải quyết."
Tô Vũ nhíu mày nói: "Cũng liên quan đến tôi sao?"
Thẩm Ngạo gật đầu nói: “Anh Tô còn nhớ trước đó không lâu, ngài đến Nhất Phẩm Tiên ăn cơm, đụng phải một người gây sự không?”
"Ồ, vừa rồi nghe cái tên Tiền Văn Bân, tôi thấy quen quen. Bây giờ ông nói ra, cuối cùng tôi cũng nhớ ra. Lúc đó có một người có chút mâu thuẫn với tôi, chẳng lẽ ông nghĩ tôi keo kiệt tới vậy hả, chỉ vì một xung đột nhỏ như vậy mà tôi sẽ giết người sao?" Tô Vũ hơi tự giễu nói.
Mà chuyện này, xét đến cùng thì quả thật có liên quan đến Tô Vũ.
Lần trước ở Nhất Phẩm Tiên, Tiền Văn Bân xung đột với Tô Vũ, sau đó A Tứ xuất hiện, Tô Vũ rời đi, chỉ để lại Chu Triết xử lý việc đó.
Chu Triết không có nhiều kinh nghiệm xử lý những chuyện này, cũng chỉ nói vài câu rồi thôi.
Vốn dĩ chuyện này đáng ra phải biến chiến tranh thành tơ lụa, nhưng không ngờ lại bị kẻ có ý đồ nắm bắt rất nhạy bén.
Người đó chắc chắn là Hình Lỗi, gã đã thèm muốn hoạt động buôn bán trên biển của Tiền Văn Bân từ lâu, và bản thân lại là người được Thẩm Ngạo coi trọng nhất, nếu Tiền Văn Bân chết, hoạt động buôn bán trên biển rất có thể sẽ rơi vào tay gã.
Thêm cả việc kinh doanh sòng bạc, vị thế của gã trong Hải Đông Hội sẽ được nâng cao hơn. Vì vậy, gã sai người điều tra, cuối cùng biết được, người mà Tiền Văn Bân đắc tội kia cứu mạng Thẩm Ngạo, không những thế còn tự tay giết Hắc Hùng, nên Thẩm Ngạo phần nào e ngại anh ta.
Vì thế, Tô Vũ trở thành vỏ bọc hoàn hảo để Hình Lỗi giết Tiền Văn Bân. Hãy nghĩ xem, Tiền Văn Bân vừa mới xung đột với Tô Vũ, nên Tô Vũ sẽ là nghi phạm dễ bị người ta nghĩ tới nhất, thêm vào đó sau sự việc kia, Hình Lỗi liên tục xúi giục bên cạnh, khiến Thẩm Ngạo tin lời gã.
Cho rằng kẻ giết Tiền Văn Bân chính là Tô Vũ, và Thẩm Ngạo tuyệt đối không dám đề cập chuyện này trước mặt Tô Vũ, dần dần cũng bị lãng quên.
Thực ra kế hoạch của Hình Lỗi rất hoàn hảo, gã lợi dụng suy nghĩ Thẩm Ngạo sợ Tô Vũ, không dám vì một Tiền Văn Bân mà khởi binh vấn tội Tô Vũ, thành công che giấu sự thật.
Chỉ là, đôi khi con người vì quá thông minh nên mới phạm sai lầm. Nếu Hình Lỗi không vì lo sợ bí mật bị lộ nên muốn giết Hà Hoành Vĩ, thì cho dù Hà Hoành Vĩ biết gã là thủ phạm, cũng tuyệt đối không thể nói với Thẩm Ngạo.
Trước tiên, Hà Hoành Vĩ không biết Thẩm Ngạo, cho dù có quen biết, liệu Thẩm Ngạo có tin lời một người bình thường nói suông như vậy không? Thực ra Hình Lỗi hoàn toàn có thể yên tâm, vì không có bằng chứng. Giờ thì trộm gà không thành, lại còn mất nắm gạo, bí mật không giữ được, thậm chí còn liên luỵ tới tính mạng của mình.
Khi biết chuyện này, Thẩm Ngạo càng thấy việc giết Hình Lỗi là quyết định đúng đắn nhất.
Tô Vũ mỉm cười lắc đầu: "Xem ra, quả thực có liên quan chút ít đến tôi, tôi cũng không biết vì mình mà đã gây ra tai nạn lớn như vậy."
Tuy nhiên, Tô Vũ cũng không hoàn toàn không thu hoạch được gì trong thảm họa này. Nếu không có những rắc rối này, Lưu Lâm sẽ không đi làm việc ở nhà hàng, Tô Vũ sẽ không gặp được cô ta.
Những vảy rồng quý giá đó có lẽ sẽ mãi mãi không ai biết đến. Chỉ có thể nói tất cả đều là số mệnh, vô hình trung mọi thứ đều đã tự có sự sắp đặt.
Tô Vũ hít một hơi thật sâu, vỗ vai Thẩm Ngạo và nói: "Đây cũng coi như chuyện của Hải Đông Hội, về việc này, coi như tôi cũng có trách nhiệm. Tuy nhiên, tôi không muốn thấy chuyện tương tự xảy ra nữa, xử lý tốt, tôi chỉ xem kết quả."
Thẩm Ngạo liên tục gật đầu, trong lòng cũng hơi hoảng hốt, nhưng may là Tô Vũ không có ý định truy cứu sâu thêm, điều này đã cảm tạ trời đất lắm rồi.
Lúc này, Từ Thiên Thành không nhịn được lên tiếng: "Hội trưởng Thẩm, không phải chứ, tôi nghe nói Tiền Văn Bân là cánh tay phải của ông mà? Tôi ở Thượng Nhiêu cũng từng nghe danh Tiền lão đại. Sao hắn chết rồi mà ông lại không điều tra rõ chuyện này?"
Thẩm Ngạo nhìn Tô Vũ, còn Tô Vũ thì gật đầu, ra hiệu Thẩm Ngạo cần phải giải thích. Nếu không xử lý tốt chuyện này thì Tô Vũ sẽ nghi ngờ năng lực của Thẩm Ngạo.
Chỉ thấy Thẩm Ngạo vỗ đùi một cái và nói: "Chuyện này tại tôi cả, tôi... tôi tưởng đây là chuyện anh Tô âm thầm sai người giải quyết."
Tô Vũ nhíu mày nói: "Cũng liên quan đến tôi sao?"
Thẩm Ngạo gật đầu nói: “Anh Tô còn nhớ trước đó không lâu, ngài đến Nhất Phẩm Tiên ăn cơm, đụng phải một người gây sự không?”
"Ồ, vừa rồi nghe cái tên Tiền Văn Bân, tôi thấy quen quen. Bây giờ ông nói ra, cuối cùng tôi cũng nhớ ra. Lúc đó có một người có chút mâu thuẫn với tôi, chẳng lẽ ông nghĩ tôi keo kiệt tới vậy hả, chỉ vì một xung đột nhỏ như vậy mà tôi sẽ giết người sao?" Tô Vũ hơi tự giễu nói.
Mà chuyện này, xét đến cùng thì quả thật có liên quan đến Tô Vũ.
Lần trước ở Nhất Phẩm Tiên, Tiền Văn Bân xung đột với Tô Vũ, sau đó A Tứ xuất hiện, Tô Vũ rời đi, chỉ để lại Chu Triết xử lý việc đó.
Chu Triết không có nhiều kinh nghiệm xử lý những chuyện này, cũng chỉ nói vài câu rồi thôi.
Vốn dĩ chuyện này đáng ra phải biến chiến tranh thành tơ lụa, nhưng không ngờ lại bị kẻ có ý đồ nắm bắt rất nhạy bén.
Người đó chắc chắn là Hình Lỗi, gã đã thèm muốn hoạt động buôn bán trên biển của Tiền Văn Bân từ lâu, và bản thân lại là người được Thẩm Ngạo coi trọng nhất, nếu Tiền Văn Bân chết, hoạt động buôn bán trên biển rất có thể sẽ rơi vào tay gã.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thêm cả việc kinh doanh sòng bạc, vị thế của gã trong Hải Đông Hội sẽ được nâng cao hơn. Vì vậy, gã sai người điều tra, cuối cùng biết được, người mà Tiền Văn Bân đắc tội kia cứu mạng Thẩm Ngạo, không những thế còn tự tay giết Hắc Hùng, nên Thẩm Ngạo phần nào e ngại anh ta.
Vì thế, Tô Vũ trở thành vỏ bọc hoàn hảo để Hình Lỗi giết Tiền Văn Bân. Hãy nghĩ xem, Tiền Văn Bân vừa mới xung đột với Tô Vũ, nên Tô Vũ sẽ là nghi phạm dễ bị người ta nghĩ tới nhất, thêm vào đó sau sự việc kia, Hình Lỗi liên tục xúi giục bên cạnh, khiến Thẩm Ngạo tin lời gã.
Cho rằng kẻ giết Tiền Văn Bân chính là Tô Vũ, và Thẩm Ngạo tuyệt đối không dám đề cập chuyện này trước mặt Tô Vũ, dần dần cũng bị lãng quên.
Thực ra kế hoạch của Hình Lỗi rất hoàn hảo, gã lợi dụng suy nghĩ Thẩm Ngạo sợ Tô Vũ, không dám vì một Tiền Văn Bân mà khởi binh vấn tội Tô Vũ, thành công che giấu sự thật.
Chỉ là, đôi khi con người vì quá thông minh nên mới phạm sai lầm. Nếu Hình Lỗi không vì lo sợ bí mật bị lộ nên muốn giết Hà Hoành Vĩ, thì cho dù Hà Hoành Vĩ biết gã là thủ phạm, cũng tuyệt đối không thể nói với Thẩm Ngạo.
Trước tiên, Hà Hoành Vĩ không biết Thẩm Ngạo, cho dù có quen biết, liệu Thẩm Ngạo có tin lời một người bình thường nói suông như vậy không? Thực ra Hình Lỗi hoàn toàn có thể yên tâm, vì không có bằng chứng. Giờ thì trộm gà không thành, lại còn mất nắm gạo, bí mật không giữ được, thậm chí còn liên luỵ tới tính mạng của mình.
Khi biết chuyện này, Thẩm Ngạo càng thấy việc giết Hình Lỗi là quyết định đúng đắn nhất.
Tô Vũ mỉm cười lắc đầu: "Xem ra, quả thực có liên quan chút ít đến tôi, tôi cũng không biết vì mình mà đã gây ra tai nạn lớn như vậy."
Tuy nhiên, Tô Vũ cũng không hoàn toàn không thu hoạch được gì trong thảm họa này. Nếu không có những rắc rối này, Lưu Lâm sẽ không đi làm việc ở nhà hàng, Tô Vũ sẽ không gặp được cô ta.
Những vảy rồng quý giá đó có lẽ sẽ mãi mãi không ai biết đến. Chỉ có thể nói tất cả đều là số mệnh, vô hình trung mọi thứ đều đã tự có sự sắp đặt.
Tô Vũ hít một hơi thật sâu, vỗ vai Thẩm Ngạo và nói: "Đây cũng coi như chuyện của Hải Đông Hội, về việc này, coi như tôi cũng có trách nhiệm. Tuy nhiên, tôi không muốn thấy chuyện tương tự xảy ra nữa, xử lý tốt, tôi chỉ xem kết quả."
Thẩm Ngạo liên tục gật đầu, trong lòng cũng hơi hoảng hốt, nhưng may là Tô Vũ không có ý định truy cứu sâu thêm, điều này đã cảm tạ trời đất lắm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro