Huống hồ Vừa nãy
Ss Tần
2024-07-20 21:21:04
“Vậy, chàng trai này cậu muốn mua không?” Ông Triệu vô cùng hiểu rõ ngành này, một khi ưng ý thì bao nhiêu tiền cũng có người sẵn sàng bỏ ra.
Huống hồ vừa nãy Tô Vũ cũng đã nói rồi, hòn đá này không chỉ đáng giá năm triệu. Tuy trông anh ăn mặc rất bình thường nhưng trong xã hội này có rất nhiều người thâm tàng bất lộ, cộng với việc người này lại thân thiết với Chu Triết, có khi Tô Vũ thật sự có thể bỏ ra số tiền lớn như vậy.
Tô Vũ cười nói với ông chủ Triệu: “Ông chủ, tôi thật sự rất thích hòn đá này nhưng thật sự không dám giấu, hiện giờ tôi không có nhiều tiền như vậy. Tôi cũng tin rằng vật phẩm này của ông trong chốc lát sẽ không bán được. Ông xem như này được không, nếu có người mua thì ông cứ bán, nếu không có người mua thì ông cứ để cho tôi được không?”
Nghe thấy Tô Vũ nói vậy, tuy ông Triệu hơi hụt hẫng nhưng vẫn mỉm cười nói: “Vậy được, cứ làm theo ý của cậu.”
“Này, đó là năm triệu đấy, anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” Mã Hiểu Lộ kéo Tô Vũ nhỏ giọng nói.
Đây là năm triệu tệ chứ không phải năm trăm tệ, đừng nói là Tô Vũ hiện giờ, cho dù nhà họ Tô muốn lấy ra năm triệu tệ để mua một hòn đá thì có lẽ cũng cảm thấy nhức nhối.
Tuy hiện giờ Tô Vũ không có nhiều tiền như vậy. Trên thực tế trên người anh ngay cả năm trăm tệ cũng không có. Có điều anh không hề lo lắng chút nào, nếu anh thật sự muốn mua hòn đá này thì sẽ có cách.
Cách đơn giản nhất là trực tiếp gọi điện thoại cho Thẩm Ngạo, đừng nói là năm triệu tệ, mà mười triệu tệ ông ta cũng có thể lập tức đưa tới. Có điều Tô Vũ không muốn rêu rao như vậy mà thôi.
Sau đó Chu Triết tiếp tục giới thiệu: “Chỗ này ngoài xem đồ và mua đồ ra, còn có thể bán đồ. Anh Tô có muốn bán thứ tốt gì không?”
Câu này ngược lại đã nhắc nhở Tô Vũ, chỉ thấy anh nhướng mày nói: “Nói chứ đúng là thật sự có một một thứ có thể lấy ra xem.”
“Ồ? Vậy được, anh Tô chờ một chút, bây giờ em sẽ mở tủ trưng bày cho anh ngay.”
Sau khi nói xong, Chu Triết bèn chạy đến bên cạnh Lý Thiện Nguyên: “Chú Lý có thể giúp tôi một chuyện không?”
Lý Thiện Nguyên gật đầu nói: “Cậu cứ nói.”
“Tôi muốn mượn gian hàng của chú để mở tủ trưng bày, bạn của tôi có một thứ muốn cho mọi người xem.” Chu Triết nói thẳng.
“Điều này thì có gì khó chứ, đúng lúc tủ trưng bày của tôi đang trống rỗng, nếu không chê thì cùng bày ra đi.” Lý Thiện Nguyên không được tính là thương nhân châu báu lớn gì đó, thứ có thể lấy ra trưng bày thật sự hơi giản dị.
Vừa khéo hiện giờ Chu Triết có thể lấy ra một vài thứ có cấp bậc cao thì coi như giúp ông ta giữ thể diện.
Lý Thiện Nguyên nhanh chóng đeo bao tay, cẩn thận mở tủ trưng bày, sau đó ngẩng đầu nhìn nhóm Tô Vũ và nói: “Lấy ra đi.”
Những người còn lại đều nhìn Tô Vũ, đều hơi mong đợi rốt cuộc Tô Vũ có thể lấy ra thứ gì, nhưng thứ mà Tô Vũ lấy ra khiến tất cả mọi người phải ngạc nhiên.
Họ nhìn thấy Tô Vũ lấy đồ từ trong túi ra, chính là hòn đá hoa mai mà Lý Thiện Nguyên tặng cho anh lần trước.
Trong lúc nhất thời, Mã Hiểu Lộ thật sự muốn tìm kẽ hở dưới đất mà chui vào. Ít nhiều gì cũng phải cầm một khối ngọc thạch phỉ thúy gì đó, ai lại coi hòn đá rách nát này là bảo vật chứ?
Lý Thiện Nguyên cũng ngẩn người tại chỗ, một lúc sau mới bừng tỉnh hỏi: “Cái này… thứ cậu nói là cái này hả?”
Tô Vũ giao hòn đá hoa mai cho Lý Thiện Nguyên: “Đúng vậy chính là nó, xin ông chủ Lý đừng chê giúp đỡ một chút.”
Trong mắt những người khác, hòn đá này nếu được đem đi khắp nơi sẽ bị coi là tồi tàn, nhưng trong mắt Tô Vũ, giá trị của hòn đá này không kém gì “Phượng Minh Cửu Thiên” vừa rồi.
Lý Thiện Nguyên cầm hòn đá hoa mai trong tay, nhất thời không biết nên làm thế nào, đầu óc toàn là vạch đen. Nếu không phải bởi vì Tô Vũ đi theo Chu Triết đến, ông ta chắc chắn sẽ không hề do dự đuổi Tô Vũ đi, chuyện này thật sự là coi ông ta là trò đùa.
“Ha ha, tôi ở bên đó nhìn một hồi lâu mà không dám bước tới, không ngờ rằng thật sự là em trai và em dâu tốt của tôi?” Đúng lúc này, một giọng nói rất gợi đòn vang lên.
Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy một chàng trai trẻ tuổi ôm eo hai cô gái xinh đẹp đi về phía này.
Nhìn người này đi tới, Mã Hiểu Lộ nhất thời cau mày, ánh mắt tràn đầy sự cảnh giác, khẽ lùi về phía sau một bước, ôm chặt lấy cánh tay của Tô Vũ, người tới là Tô Thiếu Uy.
Đối với sự kiện lớn như vậy ở thành phố Tân Hải, Tô Thiếu Uy đương nhiên muốn tham gia vào cuộc vui.
Chu Triết cũng nhanh chóng nhận ra Tô Thiếu Uy, anh ta lập tức bước lên phía trước giơ tay phải ra nói: “Anh Tô, thật sự rất hân hạnh khi được gặp mặt anh ở đây.”
Tô Thiếu Uy không bắt tay với Chu Triết mà liếc nhìn anh ta và hỏi: “Anh là…”
Chu Triết lập tức giải thích: “Tôi là Chu Triết của châu báu Chu thị, trước đây chúng ta từng gặp mặt…”
Tô Thiếu Uy thoáng suy nghĩ, mặc dù anh ta vẫn chưa nhớ ra nhưng nghe đến tên châu báu Chu thị, nghĩ bụng chắc chắn người này cũng có mặt mũi ở thành phố Tân Hải nên bèn bắt tay với anh ta và nói: “Ồ, hóa ra là cậu chủ nhỏ của nhà họ Chu.”
Sau đó họ không có nhiều lời, nhưng mọi người có mặt đều có thể thấy ánh mắt của Tô Vũ và Tô Thiếu Uy không ngừng va chạm lóe lên tia lửa, nếu không có nhiều người ở đây, có lẽ bọn họ đã bắt đầu ra tay đánh nhau ngay lập tức.
Huống hồ vừa nãy Tô Vũ cũng đã nói rồi, hòn đá này không chỉ đáng giá năm triệu. Tuy trông anh ăn mặc rất bình thường nhưng trong xã hội này có rất nhiều người thâm tàng bất lộ, cộng với việc người này lại thân thiết với Chu Triết, có khi Tô Vũ thật sự có thể bỏ ra số tiền lớn như vậy.
Tô Vũ cười nói với ông chủ Triệu: “Ông chủ, tôi thật sự rất thích hòn đá này nhưng thật sự không dám giấu, hiện giờ tôi không có nhiều tiền như vậy. Tôi cũng tin rằng vật phẩm này của ông trong chốc lát sẽ không bán được. Ông xem như này được không, nếu có người mua thì ông cứ bán, nếu không có người mua thì ông cứ để cho tôi được không?”
Nghe thấy Tô Vũ nói vậy, tuy ông Triệu hơi hụt hẫng nhưng vẫn mỉm cười nói: “Vậy được, cứ làm theo ý của cậu.”
“Này, đó là năm triệu đấy, anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” Mã Hiểu Lộ kéo Tô Vũ nhỏ giọng nói.
Đây là năm triệu tệ chứ không phải năm trăm tệ, đừng nói là Tô Vũ hiện giờ, cho dù nhà họ Tô muốn lấy ra năm triệu tệ để mua một hòn đá thì có lẽ cũng cảm thấy nhức nhối.
Tuy hiện giờ Tô Vũ không có nhiều tiền như vậy. Trên thực tế trên người anh ngay cả năm trăm tệ cũng không có. Có điều anh không hề lo lắng chút nào, nếu anh thật sự muốn mua hòn đá này thì sẽ có cách.
Cách đơn giản nhất là trực tiếp gọi điện thoại cho Thẩm Ngạo, đừng nói là năm triệu tệ, mà mười triệu tệ ông ta cũng có thể lập tức đưa tới. Có điều Tô Vũ không muốn rêu rao như vậy mà thôi.
Sau đó Chu Triết tiếp tục giới thiệu: “Chỗ này ngoài xem đồ và mua đồ ra, còn có thể bán đồ. Anh Tô có muốn bán thứ tốt gì không?”
Câu này ngược lại đã nhắc nhở Tô Vũ, chỉ thấy anh nhướng mày nói: “Nói chứ đúng là thật sự có một một thứ có thể lấy ra xem.”
“Ồ? Vậy được, anh Tô chờ một chút, bây giờ em sẽ mở tủ trưng bày cho anh ngay.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi nói xong, Chu Triết bèn chạy đến bên cạnh Lý Thiện Nguyên: “Chú Lý có thể giúp tôi một chuyện không?”
Lý Thiện Nguyên gật đầu nói: “Cậu cứ nói.”
“Tôi muốn mượn gian hàng của chú để mở tủ trưng bày, bạn của tôi có một thứ muốn cho mọi người xem.” Chu Triết nói thẳng.
“Điều này thì có gì khó chứ, đúng lúc tủ trưng bày của tôi đang trống rỗng, nếu không chê thì cùng bày ra đi.” Lý Thiện Nguyên không được tính là thương nhân châu báu lớn gì đó, thứ có thể lấy ra trưng bày thật sự hơi giản dị.
Vừa khéo hiện giờ Chu Triết có thể lấy ra một vài thứ có cấp bậc cao thì coi như giúp ông ta giữ thể diện.
Lý Thiện Nguyên nhanh chóng đeo bao tay, cẩn thận mở tủ trưng bày, sau đó ngẩng đầu nhìn nhóm Tô Vũ và nói: “Lấy ra đi.”
Những người còn lại đều nhìn Tô Vũ, đều hơi mong đợi rốt cuộc Tô Vũ có thể lấy ra thứ gì, nhưng thứ mà Tô Vũ lấy ra khiến tất cả mọi người phải ngạc nhiên.
Họ nhìn thấy Tô Vũ lấy đồ từ trong túi ra, chính là hòn đá hoa mai mà Lý Thiện Nguyên tặng cho anh lần trước.
Trong lúc nhất thời, Mã Hiểu Lộ thật sự muốn tìm kẽ hở dưới đất mà chui vào. Ít nhiều gì cũng phải cầm một khối ngọc thạch phỉ thúy gì đó, ai lại coi hòn đá rách nát này là bảo vật chứ?
Lý Thiện Nguyên cũng ngẩn người tại chỗ, một lúc sau mới bừng tỉnh hỏi: “Cái này… thứ cậu nói là cái này hả?”
Tô Vũ giao hòn đá hoa mai cho Lý Thiện Nguyên: “Đúng vậy chính là nó, xin ông chủ Lý đừng chê giúp đỡ một chút.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong mắt những người khác, hòn đá này nếu được đem đi khắp nơi sẽ bị coi là tồi tàn, nhưng trong mắt Tô Vũ, giá trị của hòn đá này không kém gì “Phượng Minh Cửu Thiên” vừa rồi.
Lý Thiện Nguyên cầm hòn đá hoa mai trong tay, nhất thời không biết nên làm thế nào, đầu óc toàn là vạch đen. Nếu không phải bởi vì Tô Vũ đi theo Chu Triết đến, ông ta chắc chắn sẽ không hề do dự đuổi Tô Vũ đi, chuyện này thật sự là coi ông ta là trò đùa.
“Ha ha, tôi ở bên đó nhìn một hồi lâu mà không dám bước tới, không ngờ rằng thật sự là em trai và em dâu tốt của tôi?” Đúng lúc này, một giọng nói rất gợi đòn vang lên.
Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy một chàng trai trẻ tuổi ôm eo hai cô gái xinh đẹp đi về phía này.
Nhìn người này đi tới, Mã Hiểu Lộ nhất thời cau mày, ánh mắt tràn đầy sự cảnh giác, khẽ lùi về phía sau một bước, ôm chặt lấy cánh tay của Tô Vũ, người tới là Tô Thiếu Uy.
Đối với sự kiện lớn như vậy ở thành phố Tân Hải, Tô Thiếu Uy đương nhiên muốn tham gia vào cuộc vui.
Chu Triết cũng nhanh chóng nhận ra Tô Thiếu Uy, anh ta lập tức bước lên phía trước giơ tay phải ra nói: “Anh Tô, thật sự rất hân hạnh khi được gặp mặt anh ở đây.”
Tô Thiếu Uy không bắt tay với Chu Triết mà liếc nhìn anh ta và hỏi: “Anh là…”
Chu Triết lập tức giải thích: “Tôi là Chu Triết của châu báu Chu thị, trước đây chúng ta từng gặp mặt…”
Tô Thiếu Uy thoáng suy nghĩ, mặc dù anh ta vẫn chưa nhớ ra nhưng nghe đến tên châu báu Chu thị, nghĩ bụng chắc chắn người này cũng có mặt mũi ở thành phố Tân Hải nên bèn bắt tay với anh ta và nói: “Ồ, hóa ra là cậu chủ nhỏ của nhà họ Chu.”
Sau đó họ không có nhiều lời, nhưng mọi người có mặt đều có thể thấy ánh mắt của Tô Vũ và Tô Thiếu Uy không ngừng va chạm lóe lên tia lửa, nếu không có nhiều người ở đây, có lẽ bọn họ đã bắt đầu ra tay đánh nhau ngay lập tức.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro