Sư phụ đã nói nhiều như vậy rồi
Ss Tần
2024-07-20 21:21:04
“Đứng lên đi, để tôi nói cho cô biết một số quy định của môn phái chúng ta, cô phải ghi nhớ thật kỹ.”
Tô Vũ nói, Tiêu Tuyết Ny vừa tập trung lắng nghe vừa ghi chép lại.
...
Một lúc lâu sau, Tô Vũ mới nói xong toàn bộ những chuyện cần nói.
“Sư phụ đã nói nhiều như vậy rồi, tại sao không thấy nói gì về lai lịch của Quỷ Y Môn?” Tiêu Tuyết Ny tò mò hỏi.
Tạm thời không nói tới những chuyện khác, chỉ riêng ba chữ “Quỷ Y Môn” đã đủ cho Tiêu Tuyết Ny tha hồ liên tưởng.
Muốn kể về lịch sử của Quỷ Y Môn thì e là phải ngược dòng tìm hiểu tận mấy trăm ngàn năm trước, hơn nữa, một khi kể chúng ra thì thân phận của Tô Vũ cũng sẽ bị bại lộ.
Hơn nữa nếu nói ra thì cho dù người nghe có trí tưởng tượng phong phú tới đâu cũng không thể nào tiếp nhận được chàng trai trẻ đang ngồi trước mặt mình lại là thần tiên.
“Lịch sử của Quỷ Y Môn chỉ vừa mới được viết nên thôi, cô chính là người chứng kiến sự phát triển của nó.”
Thực ra Tô Vũ nói cũng không sai. Ở địa cầu thì Quỷ Y Môn chỉ vừa mới xuất hiện, sau này, chuyện gây dựng nó lớn mạnh trông cậy cả vào Tiêu Tuyết Ny.
Đương nhiên Tiêu Tuyết Ny chỉ hiểu lõm bõm nhưng cô ấy không gặng hỏi thêm. Dù sao trước khi chọn bái Tô Vũ làm thầy, cô ấy vốn cũng không hề cân nhắc tới những chuyện này.
Cô ấy chỉ quan tâm tới y thuật xuất chúng và tấm lòng từ bi của Tô Vũ mà thôi.
“Chà, cô vừa mới bái sư xong, có phải là nên có chút gì đó bày tỏ lòng thành không?” Tô Vũ liếm môi một cái, lúng túng hỏi.
“Bày tỏ…” Tiêu Tuyết Ny đập trán: “Tôi quên chuẩn bị quà rồi, ôi, sư phụ xem tôi này…”
Tô Vũ xua tay: “Tôi không cần quà nhưng tôi đói bụng rồi, nãy giờ tôi cứ nhìn nhà hàng đối diện mãi, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Tiêu Tuyết Ny đứng dậy, gật đầu thật mạnh, chiếc đuôi ngựa sau đầu lắc lư.
Tiêu Tuyết Ny thực sự không nhìn thấu được Tô Vũ. Có lúc anh cao thâm tới mức đáng sợ, nghiêm khắc tới mức làm người ta cảm thấy e ngại, giống như lần trước khi xử lý Vương Tố và người phụ nữ trung niên kia vậy.
Lúc đó Tiêu Tuyết Ny thực sự thấy sợ Tô Vũ.
Tuy nhiên cũng có lúc anh lại rất kỳ lạ, sẵn sàng làm ra những chuyện khác thường.
Chẳng hạn như hiện tại, anh đói bụng, muốn đi ăn cơm, hơn nữa còn đường hoàng bảo đồ đệ trả tiền cho mình.
Tiêu Tuyết Ny kéo cánh tay Tô Vũ đi ra ngoài như một đồ đệ ngoan.
Ở trong mắt người qua đường thì tư thế của hai người họ lúc này rất giống một đôi đang yêu nhau nồng say.
Còn trong mắt hai người họ thì quan hệ của họ là đồ đệ thông minh và sư phụ kỳ lạ.
Bọn họ ngang nhiên kéo tay nhau đi trên đường như vậy quả là một tín hiệu nguy hiểm, nhất là khi Mã Hiểu Lộ ngồi bên nhà hàng đối diện nhìn thấy.
“Chị Hiểu Lộ, chị nói vậy chẳng phải là đùa tôi hay sao?” Trong nhà hàng, Tôn Kỳ uống một hớp nước ép trái cây rồi cau mày nhìn Mã Hiểu Lộ.
Mấy ngày nay, anh ta không gặp Mã Hiểu Lộ, không ngờ cô tìm gặp anh ta, mở miệng ra lại nói tới chuyện làm ăn, mở công ty, khiến Tôn Kỳ không khỏi cho rằng cô nói đùa.
Mã Hiểu Lộ bực mình để đũa xuống, nói: “Tôn Kỳ, ý cậu là sao? Cậu xem thường tôi phải không?”
Tôn Kỳ là người gốc nông thôn, tính cách chất phác, anh ta thực sự muốn trả lời là đúng vậy, dù sao trong lòng anh ta cũng thực sự nghĩ như vậy.
Thử nghĩ mà xem, nếu một nhân viên nhỏ, tiền lương mỗi tháng bốn, năm ngàn bỗng có một ngày nói với bạn là người đó muốn mở công ty, đừng nói là Tôn Kỳ, dù có là ai thì cũng sẽ nghĩ đây là chuyện không tưởng mà thôi.
“Chị Hiểu Lộ, chuyện này không dễ như chị nghĩ đâu, nó liên quan tới rất nhiều thứ, nhân lực, tài nguyên, marketing, nghiên cứu thị trường, rắc rối lắm.”
Tôn Kỳ không tiện nói thẳng thừng, nếu không Mã Hiểu Lộ thì thầm to nhỏ với Lục An Kỳ mấy câu thì anh ta sẽ gặp rắc rối.
Nếu mà nhân viên tiền lương bốn, năm ngàn cũng có thể mở công ty thì chẳng biết Tôn Kỳ đã mở được bao nhiêu cái rồi. Hơn nữa, xã hội này có nhiều người lắm tiền lắm.
Không phải cứ có tiền là có thể làm thành công một chuyện gì đó. Ở thành phố Tân Hải có nhiều vô số kể các công ty lớn nhỏ, nhưng e là số công ty làm ăn có lợi nhuận thực sự không đến ba mươi phần trăm.
Còn lại đa phần chỉ duy trì ở trạng thái ngắc ngoải. Xã hội chính là như vậy, anh lừa tôi, tôi lừa anh, cá lớn nuốt cá bé.
Tô Vũ nói, Tiêu Tuyết Ny vừa tập trung lắng nghe vừa ghi chép lại.
...
Một lúc lâu sau, Tô Vũ mới nói xong toàn bộ những chuyện cần nói.
“Sư phụ đã nói nhiều như vậy rồi, tại sao không thấy nói gì về lai lịch của Quỷ Y Môn?” Tiêu Tuyết Ny tò mò hỏi.
Tạm thời không nói tới những chuyện khác, chỉ riêng ba chữ “Quỷ Y Môn” đã đủ cho Tiêu Tuyết Ny tha hồ liên tưởng.
Muốn kể về lịch sử của Quỷ Y Môn thì e là phải ngược dòng tìm hiểu tận mấy trăm ngàn năm trước, hơn nữa, một khi kể chúng ra thì thân phận của Tô Vũ cũng sẽ bị bại lộ.
Hơn nữa nếu nói ra thì cho dù người nghe có trí tưởng tượng phong phú tới đâu cũng không thể nào tiếp nhận được chàng trai trẻ đang ngồi trước mặt mình lại là thần tiên.
“Lịch sử của Quỷ Y Môn chỉ vừa mới được viết nên thôi, cô chính là người chứng kiến sự phát triển của nó.”
Thực ra Tô Vũ nói cũng không sai. Ở địa cầu thì Quỷ Y Môn chỉ vừa mới xuất hiện, sau này, chuyện gây dựng nó lớn mạnh trông cậy cả vào Tiêu Tuyết Ny.
Đương nhiên Tiêu Tuyết Ny chỉ hiểu lõm bõm nhưng cô ấy không gặng hỏi thêm. Dù sao trước khi chọn bái Tô Vũ làm thầy, cô ấy vốn cũng không hề cân nhắc tới những chuyện này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ấy chỉ quan tâm tới y thuật xuất chúng và tấm lòng từ bi của Tô Vũ mà thôi.
“Chà, cô vừa mới bái sư xong, có phải là nên có chút gì đó bày tỏ lòng thành không?” Tô Vũ liếm môi một cái, lúng túng hỏi.
“Bày tỏ…” Tiêu Tuyết Ny đập trán: “Tôi quên chuẩn bị quà rồi, ôi, sư phụ xem tôi này…”
Tô Vũ xua tay: “Tôi không cần quà nhưng tôi đói bụng rồi, nãy giờ tôi cứ nhìn nhà hàng đối diện mãi, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Tiêu Tuyết Ny đứng dậy, gật đầu thật mạnh, chiếc đuôi ngựa sau đầu lắc lư.
Tiêu Tuyết Ny thực sự không nhìn thấu được Tô Vũ. Có lúc anh cao thâm tới mức đáng sợ, nghiêm khắc tới mức làm người ta cảm thấy e ngại, giống như lần trước khi xử lý Vương Tố và người phụ nữ trung niên kia vậy.
Lúc đó Tiêu Tuyết Ny thực sự thấy sợ Tô Vũ.
Tuy nhiên cũng có lúc anh lại rất kỳ lạ, sẵn sàng làm ra những chuyện khác thường.
Chẳng hạn như hiện tại, anh đói bụng, muốn đi ăn cơm, hơn nữa còn đường hoàng bảo đồ đệ trả tiền cho mình.
Tiêu Tuyết Ny kéo cánh tay Tô Vũ đi ra ngoài như một đồ đệ ngoan.
Ở trong mắt người qua đường thì tư thế của hai người họ lúc này rất giống một đôi đang yêu nhau nồng say.
Còn trong mắt hai người họ thì quan hệ của họ là đồ đệ thông minh và sư phụ kỳ lạ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bọn họ ngang nhiên kéo tay nhau đi trên đường như vậy quả là một tín hiệu nguy hiểm, nhất là khi Mã Hiểu Lộ ngồi bên nhà hàng đối diện nhìn thấy.
“Chị Hiểu Lộ, chị nói vậy chẳng phải là đùa tôi hay sao?” Trong nhà hàng, Tôn Kỳ uống một hớp nước ép trái cây rồi cau mày nhìn Mã Hiểu Lộ.
Mấy ngày nay, anh ta không gặp Mã Hiểu Lộ, không ngờ cô tìm gặp anh ta, mở miệng ra lại nói tới chuyện làm ăn, mở công ty, khiến Tôn Kỳ không khỏi cho rằng cô nói đùa.
Mã Hiểu Lộ bực mình để đũa xuống, nói: “Tôn Kỳ, ý cậu là sao? Cậu xem thường tôi phải không?”
Tôn Kỳ là người gốc nông thôn, tính cách chất phác, anh ta thực sự muốn trả lời là đúng vậy, dù sao trong lòng anh ta cũng thực sự nghĩ như vậy.
Thử nghĩ mà xem, nếu một nhân viên nhỏ, tiền lương mỗi tháng bốn, năm ngàn bỗng có một ngày nói với bạn là người đó muốn mở công ty, đừng nói là Tôn Kỳ, dù có là ai thì cũng sẽ nghĩ đây là chuyện không tưởng mà thôi.
“Chị Hiểu Lộ, chuyện này không dễ như chị nghĩ đâu, nó liên quan tới rất nhiều thứ, nhân lực, tài nguyên, marketing, nghiên cứu thị trường, rắc rối lắm.”
Tôn Kỳ không tiện nói thẳng thừng, nếu không Mã Hiểu Lộ thì thầm to nhỏ với Lục An Kỳ mấy câu thì anh ta sẽ gặp rắc rối.
Nếu mà nhân viên tiền lương bốn, năm ngàn cũng có thể mở công ty thì chẳng biết Tôn Kỳ đã mở được bao nhiêu cái rồi. Hơn nữa, xã hội này có nhiều người lắm tiền lắm.
Không phải cứ có tiền là có thể làm thành công một chuyện gì đó. Ở thành phố Tân Hải có nhiều vô số kể các công ty lớn nhỏ, nhưng e là số công ty làm ăn có lợi nhuận thực sự không đến ba mươi phần trăm.
Còn lại đa phần chỉ duy trì ở trạng thái ngắc ngoải. Xã hội chính là như vậy, anh lừa tôi, tôi lừa anh, cá lớn nuốt cá bé.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro