Chương 10
Hoàn Nhan Thanh Tiêu
2024-07-21 00:40:19
Giản Thư nằm viện hơn một tháng.
Thời gian đầu, cả người anh không còn sức lực, uống quá nhiều thuốc ngủ khiến hệ hô hấp và cơ năng bị tê liệt, lại thêm trầm cảm khiến toàn thân anh đau nhức, Giản Thư cảm thấy đến nhúc nhích cũng bất tiện. Vì vậy, Lê Hành ngày nào cũng lau mình cho anh, sợ tay và chân của anh cứng nhắc còn tìm y tá học một số kỹ thuật xoa bóp, không có việc gì thì mát xa cho Giản Thư. Xét về trình độ thì người đàn ông này không nào thể so được với những y tá "luyện mãi thành thép" trong bệnh viện, nhưng không biết vì sao, Giản Thư chỉ có thể tìm được chút cảm giác an toàn dưới sự chăm sóc của hắn, thần kinh không đến nỗi căng thẳng như gặp đại dịch. Sau khi Lê Hành phát hiện ra quy luật này, hắn tự dưng cao hứng rất lâu, cơ hồ mỗi lần làm một việc đều phải xác nhận một lần, có phải hắn làm tốt nhất không, ngay cả người nổi danh kiên nhẫn như Giản Thư cũng bắt đầu cảm thấy phát chán.
Mỗi khi Lê Hành nhận được câu trả lời khẳng định, hắn lại làm việc hăng say hơn như thể hắn đã giành được một giải thưởng lớn nào đó, còn thường xuyên ra dáng mà cảm thán với Giản Thư một câu, dù sao cũng có quan hệ tình cảm, người khác không so được.
Sau gần hai tuần như vậy, bác sĩ mới từ từ tháo băng, chỉ khâu vết mổ cũng được cắt, Giản Thư có người đỡ thì còn có thể đi lại hai bước trong phòng bệnh. Kể từ đó, Lê Hành trở nên xuất quỷ nhập thần, ban ngày thì nhận vô số cuộc gọi, tin nhắn gửi không hết, không biết đang bận chuyện gì, đến buổi tối thì còn thường biến mất không rõ lý do, có khi vừa đi là đi cả đêm. Mặc dù Lê Hành có lòng không để Giản Thư biết, mỗi lần hắn đều đợi đến lúc anh ngủ say rồi mới bắt đầu hành động, nhưng không bao lâu thì anh đã nhạy cảm phát hiện ra bí mật này. Giản Thư chỉ nghĩ rằng hắn đã mệt mỏi vì phải chăm sóc cho anh, hai người vốn chỉ là bạn bè, làm được đến mức độ này đã rất hiếm có, tuy rằng trong lòng không muốn, nhưng anh có thể hiểu. Nhưng bí mật này cuối cùng lại trở thành nỗi sợ hãi mới của Giản Thư. Sự bất an vất vả lắm mới cải thiện được lại lần nữa phát sinh. Ban đêm, càng lúc anh càng không thể ngủ được, không có Lê Hành, căn phòng này tựa như liền sinh ra vô số tuyệt vọng, mỗi một thứ đồ vật đều giương cái miệng lớn như chậu máu, chực chờ nuốt chửng chút ý chí cuối cùng của anh. Mới có nửa tháng, Giản Thư đã kinh ngạc phát hiện bản thân đã quen và thậm chí còn phụ thuộc vào những ngày có Lê Hành ở cạnh.
Không được nghỉ ngơi đầy đủ, Giản Thư gầy đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng anh không muốn gây thêm rắc rối cho Lê Hành, sợ mình đòi hỏi quá nhiều sẽ không thể giữ được. Vì vậy, anh mặc cho Lê Hành có nghi vấn làm sao cũng chỉ nói không sao, hoặc đơn giản là im lặng, đối với bí mật này không chịu nói lời nào. Mỗi đêm, anh đều giả vờ ngủ say để "thả" Lê Hành, sau đó một mình chịu đựng cơn đau khắp người, im lặng chờ đợi đến rạng sáng.
Dù thân đến mấy cũng không thể thực sự giao phó bản thân mình cho nhau, ngay cả Lương Tiềm Xuyên cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp với ba mẹ, đến mẹ anh cũng rời bỏ anh trước. Cho nên đến tận bây giờ, ít nhất là đến khi Lê Hành xác định Giản Thư có thể một mình đối mặt như trước đây, hắn vẫn kiên trì ở lại chỗ này, về chuyện này, Giản Thư đã rất biết ơn hắn.
Thời gian đầu, cả người anh không còn sức lực, uống quá nhiều thuốc ngủ khiến hệ hô hấp và cơ năng bị tê liệt, lại thêm trầm cảm khiến toàn thân anh đau nhức, Giản Thư cảm thấy đến nhúc nhích cũng bất tiện. Vì vậy, Lê Hành ngày nào cũng lau mình cho anh, sợ tay và chân của anh cứng nhắc còn tìm y tá học một số kỹ thuật xoa bóp, không có việc gì thì mát xa cho Giản Thư. Xét về trình độ thì người đàn ông này không nào thể so được với những y tá "luyện mãi thành thép" trong bệnh viện, nhưng không biết vì sao, Giản Thư chỉ có thể tìm được chút cảm giác an toàn dưới sự chăm sóc của hắn, thần kinh không đến nỗi căng thẳng như gặp đại dịch. Sau khi Lê Hành phát hiện ra quy luật này, hắn tự dưng cao hứng rất lâu, cơ hồ mỗi lần làm một việc đều phải xác nhận một lần, có phải hắn làm tốt nhất không, ngay cả người nổi danh kiên nhẫn như Giản Thư cũng bắt đầu cảm thấy phát chán.
Mỗi khi Lê Hành nhận được câu trả lời khẳng định, hắn lại làm việc hăng say hơn như thể hắn đã giành được một giải thưởng lớn nào đó, còn thường xuyên ra dáng mà cảm thán với Giản Thư một câu, dù sao cũng có quan hệ tình cảm, người khác không so được.
Sau gần hai tuần như vậy, bác sĩ mới từ từ tháo băng, chỉ khâu vết mổ cũng được cắt, Giản Thư có người đỡ thì còn có thể đi lại hai bước trong phòng bệnh. Kể từ đó, Lê Hành trở nên xuất quỷ nhập thần, ban ngày thì nhận vô số cuộc gọi, tin nhắn gửi không hết, không biết đang bận chuyện gì, đến buổi tối thì còn thường biến mất không rõ lý do, có khi vừa đi là đi cả đêm. Mặc dù Lê Hành có lòng không để Giản Thư biết, mỗi lần hắn đều đợi đến lúc anh ngủ say rồi mới bắt đầu hành động, nhưng không bao lâu thì anh đã nhạy cảm phát hiện ra bí mật này. Giản Thư chỉ nghĩ rằng hắn đã mệt mỏi vì phải chăm sóc cho anh, hai người vốn chỉ là bạn bè, làm được đến mức độ này đã rất hiếm có, tuy rằng trong lòng không muốn, nhưng anh có thể hiểu. Nhưng bí mật này cuối cùng lại trở thành nỗi sợ hãi mới của Giản Thư. Sự bất an vất vả lắm mới cải thiện được lại lần nữa phát sinh. Ban đêm, càng lúc anh càng không thể ngủ được, không có Lê Hành, căn phòng này tựa như liền sinh ra vô số tuyệt vọng, mỗi một thứ đồ vật đều giương cái miệng lớn như chậu máu, chực chờ nuốt chửng chút ý chí cuối cùng của anh. Mới có nửa tháng, Giản Thư đã kinh ngạc phát hiện bản thân đã quen và thậm chí còn phụ thuộc vào những ngày có Lê Hành ở cạnh.
Không được nghỉ ngơi đầy đủ, Giản Thư gầy đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng anh không muốn gây thêm rắc rối cho Lê Hành, sợ mình đòi hỏi quá nhiều sẽ không thể giữ được. Vì vậy, anh mặc cho Lê Hành có nghi vấn làm sao cũng chỉ nói không sao, hoặc đơn giản là im lặng, đối với bí mật này không chịu nói lời nào. Mỗi đêm, anh đều giả vờ ngủ say để "thả" Lê Hành, sau đó một mình chịu đựng cơn đau khắp người, im lặng chờ đợi đến rạng sáng.
Dù thân đến mấy cũng không thể thực sự giao phó bản thân mình cho nhau, ngay cả Lương Tiềm Xuyên cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp với ba mẹ, đến mẹ anh cũng rời bỏ anh trước. Cho nên đến tận bây giờ, ít nhất là đến khi Lê Hành xác định Giản Thư có thể một mình đối mặt như trước đây, hắn vẫn kiên trì ở lại chỗ này, về chuyện này, Giản Thư đã rất biết ơn hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro