Chương 54
Hoàn Nhan Thanh Tiêu
2024-07-21 00:40:19
Giản Thư đã ngưng uống thuốc kiểm soát huyết áp cao hơn một tuần, cuối cùng bệnh này lại tái phát.
Buổi sáng khi Giản Thư trở về từ mỏ đá, anh liền mê man, không nghiêm trọng đến mức trời đất quay cuồng, nhưng lại có cảm giác như say tàu xe liên tục không dứt, bao nhiêu đó cũng đủ khiến người ta nhanh chóng tiêu hao hết tinh lực. Chỉ là vừa mới chạng vạng, Lê Hành đã cảm thấy sắc mặt của A Thư trở nên tái nhợt đến nổi gân xanh.
Chóng mặt dễ gây ra cảm giác buồn nôn nhất, vì vậy mà phản ứng đã lâu không xuất hiện cũng ập đến.
Lê Hành không dám rời đi nửa bước.
Sau khi uống thuốc hạ huyết áp dường như không có tác dụng gì, Giản Thư dựa vào vai Lê Hành, lưng giật giật lên xuống, rõ ràng là muốn nôn nhưng lại không thể phun ra bất cứ thứ gì, tình cờ có thể thở ra một hơi, nhưng hầu hết thời gian lại không thể làm được. Lê Hành gọi cho bác sĩ như đòi mạng nhưng câu trả lời mà hắn nhận được là: bởi vì Giản Thư đã từng uống rất nhiều thuốc ngủ cùng một lúc, gây tê liệt chức năng hấp thụ của cơ thể, hiệu quả cũng đến chậm hơn người bình thường, liều lượng thuốc không thể thêm tùy tiện, cho nên biện pháp duy nhất là đợi – đợi cho đến khi thuốc có thể kiểm soát được huyết áp.
Cách điện thoại Giản Thư cũng hiểu được lời giải thích của bác sĩ, thở hổn hển cười nhạo bản thân, chuyện do chính mình gây ra, cuối cùng cũng gánh lấy hậu quả.
Lê Hành đã lâu không nghe Giản Thư nói những lời tiêu cực như vậy, nhất thời không biết nên khuyên như thế nào.
Cũng may, Giản Thư không mất bao lâu liền tự mình thay đổi chủ đề, muốn cùng Lê Hành tùy tiện nói chuyện phiếm để đánh lạc hướng chính mình.
Lê Hành suy nghĩ một chút, cố gắng hết sức để làm cho giọng điệu của mình có chút vui đùa, hỏi:
"Lúc sáng em... ghen thật sao?"
"Hả?"
"Chuyện anh từng theo đuổi hoa khôi của lớp."
"Đúng vậy, ghen... em ghen tị..." Giọng của Giản Thư hơi khàn, lời nói ngắt quãng, không nghe ra tâm tình.
"Vì chuyện này mà em tức giận?"
"Không có. Em giận mình, không đủ tốt... không làm anh thích em ngay từ đầu..."
Lần này, có lẽ cảm thấy khó chịu, khi Giản Thư nói, Lê Hành có thể cảm thấy lưng anh đang co giật.
"Sao lại nói như vậy? Đó là lịch sử đen tối thời trung học của anh, lúc đó anh còn chưa gặp em nữa?" Lê Hành cưng chiều mà giải thích, nhưng không biết tại sao, hắn luôn cảm thấy bầu không khí ngày hôm nay chẳng hề bình thường. "Nếu khi đó quen biết em, anh khẳng định sẽ không theo đuổi hoa khôi của lớp, mà giống như hiện tại chỉ thích em, có được không?"
Giản Thư cọ cọ lên vai Lê Hành, tỏ ý anh đã hiểu.
Trên thực tế, ngay cả bản thân anh cũng không thể hiểu được tại sao một vấn đề tầm thường như vậy lại khiến anh tức giận, nhưng vào lúc đó, anh dường như có thể nhìn thấy một cô gái nhỏ xinh đẹp, khỏe mạnh, sạch sẽ và sáng sủa, cô ấy vững vàng hấp dẫn ánh mắt của Lê Hành, vào thời điểm đó, trong thế giới của Lê Hành, không có chỗ dành cho anh - nhận thức này khiến anh phát điên.
Cảm giác cáu kỉnh đó chỉ thoáng qua, đến bây giờ cũng không còn dư vị, nhưng nó thực sự tồn tại.
Trong lòng Giản Thư dâng lên một dự cảm xấu, nhưng anh không muốn nói Lê Hành nghe.
Trong thôn không có cuộc sống về đêm, sau khi mặt trời lặn, xung quanh trở nên vắng vẻ và im lìm. Bên kia sông, có một thị trấn nhỏ phát triển thành một điểm thu hút khách du lịch, những tòa nhà dát đèn, hình như còn có những câu hát trong quán rượu lúc ẩn lúc hiện thổi qua.
Giản Thư vẫn không thoải mái, ngồi không yên, muốn nằm xuống, Lê Hành sợ anh hụt hơi nên đổi vị trí, ngồi lên đầu giường, để cho Giản Thư nằm gối đầu lên ngực mình. Khi tình trạng nôn khan của Giản Thư dần giảm bớt và hô hấp của anh trở nên ổn định, chân của Lê Hành đã tê đến mức dường như chúng không mọc trên người hắn nữa.
Ngày hôm sau dù thế nào cũng phải về lại thành phố.
Tối hôm qua, bác sĩ đã nhắc nhở, tình trạng của Giản Thư, nếu chỉ dựa vào thuốc nhiều nhất cũng chỉ có thể thuyên giảm một chút, nếu không muốn có nguy hiểm đến tính mạng phải nhanh chóng trở về truyền dịch.
Buổi sáng, Giản Thư xem như bình an vô sự, Lê Hành nhẹ nhàng đứng dậy thu dọn hành lý, chuẩn bị mang bữa sáng vào phòng liền phát hiện Giản Thư cũng đã tỉnh, hai mắt mở to ngẩn người, ánh mắt anh đáp xuống một khoảng không, không có tiêu cự và bất kỳ cảm xúc nào, trống rỗng đến mức khiến người ta cảm thấy hoảng hốt, trong lòng Lê Hành quặn một cơn, mơ hồ cảm thấy thần sắc này không hiểu sao có chút quen thuộc, nhất thời hắn không nhớ được mình đã nhìn thấy khi nào.
Khi phát hiện có người tiến vào, Giản Thư nhanh chóng lấy lại tinh thần, ánh mắt ấm áp, cười với Lê Hành, vươn tay cầm chăn bông ở không trung, chờ Lê Hành đến dìu mình.
Những hoảng sợ trước đó tưởng chừng như hoàn toàn không liên quan đến hai người.
Lúc ăn sáng, sức ăn của Giản Thư vẫn rất lớn, ăn xong mì của mình còn ăn thêm một nửa bát của Lê Hành, trước khi rời đi, nếu Lê Hành không ngăn cản, anh còn muốn mua thêm hai cái bánh tiêu để ăn.
Lúc chưa lên đường cao tốc, Giản Thư mở toang cửa sổ để hóng gió, một tay ôm bụng, tay kia tựa vào cửa kính xe, nhìn cảnh vật không ngừng ngược hướng ở bên ngoài.
Cho đến khi Lê Hành đóng cửa sổ với lý do mang thai không được hứng gió, Giản Thư mới giả vờ tức giận và ném một biểu cảm muốn thị uy về phía Lê Hành, sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
—— Kết quả, anh ngủ một giấc đến tận cửa nhà.
Hai người vừa nói vừa cười đi lên lầu, Giản Thư để Lê Hành chậm rãi dìu đi, khóe môi trắng nõn nở nụ cười.
Lê Hành vẫn cảm thấy hoảng hốt, một cách vô cớ.
Buổi sáng khi Giản Thư trở về từ mỏ đá, anh liền mê man, không nghiêm trọng đến mức trời đất quay cuồng, nhưng lại có cảm giác như say tàu xe liên tục không dứt, bao nhiêu đó cũng đủ khiến người ta nhanh chóng tiêu hao hết tinh lực. Chỉ là vừa mới chạng vạng, Lê Hành đã cảm thấy sắc mặt của A Thư trở nên tái nhợt đến nổi gân xanh.
Chóng mặt dễ gây ra cảm giác buồn nôn nhất, vì vậy mà phản ứng đã lâu không xuất hiện cũng ập đến.
Lê Hành không dám rời đi nửa bước.
Sau khi uống thuốc hạ huyết áp dường như không có tác dụng gì, Giản Thư dựa vào vai Lê Hành, lưng giật giật lên xuống, rõ ràng là muốn nôn nhưng lại không thể phun ra bất cứ thứ gì, tình cờ có thể thở ra một hơi, nhưng hầu hết thời gian lại không thể làm được. Lê Hành gọi cho bác sĩ như đòi mạng nhưng câu trả lời mà hắn nhận được là: bởi vì Giản Thư đã từng uống rất nhiều thuốc ngủ cùng một lúc, gây tê liệt chức năng hấp thụ của cơ thể, hiệu quả cũng đến chậm hơn người bình thường, liều lượng thuốc không thể thêm tùy tiện, cho nên biện pháp duy nhất là đợi – đợi cho đến khi thuốc có thể kiểm soát được huyết áp.
Cách điện thoại Giản Thư cũng hiểu được lời giải thích của bác sĩ, thở hổn hển cười nhạo bản thân, chuyện do chính mình gây ra, cuối cùng cũng gánh lấy hậu quả.
Lê Hành đã lâu không nghe Giản Thư nói những lời tiêu cực như vậy, nhất thời không biết nên khuyên như thế nào.
Cũng may, Giản Thư không mất bao lâu liền tự mình thay đổi chủ đề, muốn cùng Lê Hành tùy tiện nói chuyện phiếm để đánh lạc hướng chính mình.
Lê Hành suy nghĩ một chút, cố gắng hết sức để làm cho giọng điệu của mình có chút vui đùa, hỏi:
"Lúc sáng em... ghen thật sao?"
"Hả?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chuyện anh từng theo đuổi hoa khôi của lớp."
"Đúng vậy, ghen... em ghen tị..." Giọng của Giản Thư hơi khàn, lời nói ngắt quãng, không nghe ra tâm tình.
"Vì chuyện này mà em tức giận?"
"Không có. Em giận mình, không đủ tốt... không làm anh thích em ngay từ đầu..."
Lần này, có lẽ cảm thấy khó chịu, khi Giản Thư nói, Lê Hành có thể cảm thấy lưng anh đang co giật.
"Sao lại nói như vậy? Đó là lịch sử đen tối thời trung học của anh, lúc đó anh còn chưa gặp em nữa?" Lê Hành cưng chiều mà giải thích, nhưng không biết tại sao, hắn luôn cảm thấy bầu không khí ngày hôm nay chẳng hề bình thường. "Nếu khi đó quen biết em, anh khẳng định sẽ không theo đuổi hoa khôi của lớp, mà giống như hiện tại chỉ thích em, có được không?"
Giản Thư cọ cọ lên vai Lê Hành, tỏ ý anh đã hiểu.
Trên thực tế, ngay cả bản thân anh cũng không thể hiểu được tại sao một vấn đề tầm thường như vậy lại khiến anh tức giận, nhưng vào lúc đó, anh dường như có thể nhìn thấy một cô gái nhỏ xinh đẹp, khỏe mạnh, sạch sẽ và sáng sủa, cô ấy vững vàng hấp dẫn ánh mắt của Lê Hành, vào thời điểm đó, trong thế giới của Lê Hành, không có chỗ dành cho anh - nhận thức này khiến anh phát điên.
Cảm giác cáu kỉnh đó chỉ thoáng qua, đến bây giờ cũng không còn dư vị, nhưng nó thực sự tồn tại.
Trong lòng Giản Thư dâng lên một dự cảm xấu, nhưng anh không muốn nói Lê Hành nghe.
Trong thôn không có cuộc sống về đêm, sau khi mặt trời lặn, xung quanh trở nên vắng vẻ và im lìm. Bên kia sông, có một thị trấn nhỏ phát triển thành một điểm thu hút khách du lịch, những tòa nhà dát đèn, hình như còn có những câu hát trong quán rượu lúc ẩn lúc hiện thổi qua.
Giản Thư vẫn không thoải mái, ngồi không yên, muốn nằm xuống, Lê Hành sợ anh hụt hơi nên đổi vị trí, ngồi lên đầu giường, để cho Giản Thư nằm gối đầu lên ngực mình. Khi tình trạng nôn khan của Giản Thư dần giảm bớt và hô hấp của anh trở nên ổn định, chân của Lê Hành đã tê đến mức dường như chúng không mọc trên người hắn nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngày hôm sau dù thế nào cũng phải về lại thành phố.
Tối hôm qua, bác sĩ đã nhắc nhở, tình trạng của Giản Thư, nếu chỉ dựa vào thuốc nhiều nhất cũng chỉ có thể thuyên giảm một chút, nếu không muốn có nguy hiểm đến tính mạng phải nhanh chóng trở về truyền dịch.
Buổi sáng, Giản Thư xem như bình an vô sự, Lê Hành nhẹ nhàng đứng dậy thu dọn hành lý, chuẩn bị mang bữa sáng vào phòng liền phát hiện Giản Thư cũng đã tỉnh, hai mắt mở to ngẩn người, ánh mắt anh đáp xuống một khoảng không, không có tiêu cự và bất kỳ cảm xúc nào, trống rỗng đến mức khiến người ta cảm thấy hoảng hốt, trong lòng Lê Hành quặn một cơn, mơ hồ cảm thấy thần sắc này không hiểu sao có chút quen thuộc, nhất thời hắn không nhớ được mình đã nhìn thấy khi nào.
Khi phát hiện có người tiến vào, Giản Thư nhanh chóng lấy lại tinh thần, ánh mắt ấm áp, cười với Lê Hành, vươn tay cầm chăn bông ở không trung, chờ Lê Hành đến dìu mình.
Những hoảng sợ trước đó tưởng chừng như hoàn toàn không liên quan đến hai người.
Lúc ăn sáng, sức ăn của Giản Thư vẫn rất lớn, ăn xong mì của mình còn ăn thêm một nửa bát của Lê Hành, trước khi rời đi, nếu Lê Hành không ngăn cản, anh còn muốn mua thêm hai cái bánh tiêu để ăn.
Lúc chưa lên đường cao tốc, Giản Thư mở toang cửa sổ để hóng gió, một tay ôm bụng, tay kia tựa vào cửa kính xe, nhìn cảnh vật không ngừng ngược hướng ở bên ngoài.
Cho đến khi Lê Hành đóng cửa sổ với lý do mang thai không được hứng gió, Giản Thư mới giả vờ tức giận và ném một biểu cảm muốn thị uy về phía Lê Hành, sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
—— Kết quả, anh ngủ một giấc đến tận cửa nhà.
Hai người vừa nói vừa cười đi lên lầu, Giản Thư để Lê Hành chậm rãi dìu đi, khóe môi trắng nõn nở nụ cười.
Lê Hành vẫn cảm thấy hoảng hốt, một cách vô cớ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro