Hoa hồng đỏ
Hoàn Nhan Thanh Tiêu
2024-07-21 00:40:19
Lê Hành cầm điện thoại, trong lòng do dự.
Tâm lý chiếm hữu không ngừng toát ra khiến hắn cực kỳ không muốn để Lương Tiềm Xuyên bước vào cuộc sống của mình với Giản Thư, nhưng lý trí cho hắn biết đây là chuyện mà Giản Thư nên tự quyết định, dù anh chọn yêu hay không yêu, buông bỏ hay quyến luyến đều không phải là chuyện hắn phải kiểm soát.
Chuông reo rất lâu, thấy Lê Hành vẫn không nhúc nhích, Giản Thư hỏi hắn làm sao vậy. Lê Hành do dự một lúc, sau đó đưa điện thoại đến trước mặt Giản Thư:
"Lương Tiềm Xuyên gọi, em... có muốn trả lời không?"
Trước khi Giản Thư mở miệng, bác sĩ đã nói:
"Trả lời cái gì mà trả lời? Không thấy người đã thở không ra hơi rồi à? Chuyện to việc lớn gì lúc này cũng không thể gấp!"
Lê Hành bị ông làm cho nghẹn đến không còn cách nào, sau đó hắn nghe Giản Thư nói:
"Cúp máy, nói sau..."
Lê Hành thở phào nhẹ nhõm trong lòng, ấn nút từ chối.
Bên kia, Lương Tiềm Xuyên đặt điện thoại di động bên tai, vừa hút thuốc vừa đi đi lại lại trên hành lang, lông mày cau lại, đôi mắt tràn đầy u ám. Tín hiệu máy bận vang lên vài lần, cuối cùng im bặt, thay vào đó là một giọng nữ máy móc: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận..."
Lương Tiềm Xuyên chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên từng đợt phiền muộn, gã đập mạnh điện thoại xuống đất, phát ra tiếng vang thật lớn, dư âm lại vọng về trong hành lang, đạp xong gã lại cảm thấy vô vị, buồn bực vuốt tóc, sau đó lại nhặt điện thoại lên.
Màn hình bị nứt một mảng lớn, nhìn rất chói mắt.
Trong đầu gã hỗn loạn mà tuần hoàn đủ chuyện, một chốc là thân hình Giản Thư đã mang thai, bước đi không lớn mà vững vàng, bên cạnh còn có Lê Hành tri kỷ chăm sóc; một chốc là lúc gã nói chia tay, Giản Thư luống cuống tay chân, hỏi sau này bọn họ nên làm gì... Khi đó Giản Thư giống như không thể rời xa gã, nhưng bây giờ, anh cũng dùng ánh mắt dịu dàng đó nhìn người đó, Lương Tiềm Xuyên chỉ cảm thấy đố kỵ sâu sắc.
Khi chia tay, gã từng cảm thấy lời mẹ mình nói là đúng, cảm thấy đàn ông yêu đàn ồn chẳng qua chỉ là tuổi trẻ nóng tính, nhất thời hưng khởi vui đùa, bây giờ nghĩ lại, e rằng chẳng qua đối với Giản Thư là chấp nhất, không có sợ hãi mà thôi.
Gã cảm thấy người chạy sau mông theo đuổi mình, có lẽ sẽ đợi gã cả đời, nhưng đến giờ gã mới nhận ra rằng hóa ra người đó cũng có tôn nghiêm mà yêu người khác.
Điện thoại bị tắt tiếng ném sang một bên, Giản Thư không thèm đếm xỉa đến nữa, anh cầm lấy tay Lê Hành đặt lên bụng, dẫn dắt hắn xoa bóp bụng mình từng vòng. Cơn đau lần này dần trở nên rõ ràng, giữa những cơn co thắt anh cảm thấy mình thở không ra hơi, Giản Thư chỉ thấy mắt mình đầy sao, muốn nép vào vòng tay của Lê Hành, nhưng anh làm sao cũng không thể động đậy, nằm cứng ngắc ở trên cáng như con mắm khô.
Không bao lâu, Giản Thư cảm thấy nhiệt độ từ cơ thể của Lê Hành truyền đến cơ thể mình, thắt lưng và bụng rốt cuộc cũng mang theo sinh khí. Mặc dù trong bụng đứa trẻ vẫn đang nhích tới nhích lui, nhưng dường như nó đã bị Lê Hành thu hút sự chú ý, không còn đánh đá lung tung nữa, thỉnh thoảng còn duỗi thẳng chân theo động tác của Lê Hành, đau thì dĩ nhiên vẫn còn đau, nhưng quả thực đã tốt hơn lúc nãy rất nhiều.
Thuốc được tiêm vào làm chậm các cơn co thắt. Sau một lúc, Giản Thư cảm thấy hô hấp của mình cuối cùng cũng trở nên thông thuận hơn, anh cử động đầu muốn dựa vào người Lê Hành, hắn lập tức hiểu ý, ngồi xổm xuống cáng, vươn tay ôm lấy giấy Giản Thư, để anh gối đầu lên khuỷu tay của hắn, dựa vào người hắn rất thoải mái, mặc dù tư thế ngồi xổm kia vô cùng khó chịu, nhưng hắn cam tâm tình nguyện.
Giản Thư lại không an phận mà nhúc nhích, nói, "Đừng... bẩn..."
"Bẩn? Bẩn chỗ nào?" Lê Hành nói, còn đưa tay vén vài sợi tóc mái trước trán của đối phương.
"Em, em chưa gội đầu..." Giản Thư ghét bỏ mà bĩu môi, không biết là đang ghét bỏ chính mình hay là Lê Hành.
Bác sĩ thẳng nam biểu thị mắt không thấy, bình tĩnh quay đầu lại, nhìn chằm chằm các loại màn hình trong xe, cô y tá nhỏ hình như là một hủ nữ có thâm niên, từ đầu tới cuối đều đăm đăm nhìn hai người, cuối cùng còn không khỏi khen ngợi: "Tình cảm của hai người thật tốt."
Lê Hành mỉm cười xem như đáp lại, thật ra hắn cũng không thường xuyên thấy bộ dáng này của Giản Thư, chắc là hôm nay anh cảm thấy không thoải mái càng muốn ỷ lại, còn nói đến tình cảm, trong lòng Lê Hành thật sự không chắc chắn.
Nghi vấn này một hồi cũng không rõ, nhưng sau lần chuyển hướng, cuối cùng xe cấp cứu cũng thành công đến bệnh viện.
Tâm lý chiếm hữu không ngừng toát ra khiến hắn cực kỳ không muốn để Lương Tiềm Xuyên bước vào cuộc sống của mình với Giản Thư, nhưng lý trí cho hắn biết đây là chuyện mà Giản Thư nên tự quyết định, dù anh chọn yêu hay không yêu, buông bỏ hay quyến luyến đều không phải là chuyện hắn phải kiểm soát.
Chuông reo rất lâu, thấy Lê Hành vẫn không nhúc nhích, Giản Thư hỏi hắn làm sao vậy. Lê Hành do dự một lúc, sau đó đưa điện thoại đến trước mặt Giản Thư:
"Lương Tiềm Xuyên gọi, em... có muốn trả lời không?"
Trước khi Giản Thư mở miệng, bác sĩ đã nói:
"Trả lời cái gì mà trả lời? Không thấy người đã thở không ra hơi rồi à? Chuyện to việc lớn gì lúc này cũng không thể gấp!"
Lê Hành bị ông làm cho nghẹn đến không còn cách nào, sau đó hắn nghe Giản Thư nói:
"Cúp máy, nói sau..."
Lê Hành thở phào nhẹ nhõm trong lòng, ấn nút từ chối.
Bên kia, Lương Tiềm Xuyên đặt điện thoại di động bên tai, vừa hút thuốc vừa đi đi lại lại trên hành lang, lông mày cau lại, đôi mắt tràn đầy u ám. Tín hiệu máy bận vang lên vài lần, cuối cùng im bặt, thay vào đó là một giọng nữ máy móc: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận..."
Lương Tiềm Xuyên chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên từng đợt phiền muộn, gã đập mạnh điện thoại xuống đất, phát ra tiếng vang thật lớn, dư âm lại vọng về trong hành lang, đạp xong gã lại cảm thấy vô vị, buồn bực vuốt tóc, sau đó lại nhặt điện thoại lên.
Màn hình bị nứt một mảng lớn, nhìn rất chói mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong đầu gã hỗn loạn mà tuần hoàn đủ chuyện, một chốc là thân hình Giản Thư đã mang thai, bước đi không lớn mà vững vàng, bên cạnh còn có Lê Hành tri kỷ chăm sóc; một chốc là lúc gã nói chia tay, Giản Thư luống cuống tay chân, hỏi sau này bọn họ nên làm gì... Khi đó Giản Thư giống như không thể rời xa gã, nhưng bây giờ, anh cũng dùng ánh mắt dịu dàng đó nhìn người đó, Lương Tiềm Xuyên chỉ cảm thấy đố kỵ sâu sắc.
Khi chia tay, gã từng cảm thấy lời mẹ mình nói là đúng, cảm thấy đàn ông yêu đàn ồn chẳng qua chỉ là tuổi trẻ nóng tính, nhất thời hưng khởi vui đùa, bây giờ nghĩ lại, e rằng chẳng qua đối với Giản Thư là chấp nhất, không có sợ hãi mà thôi.
Gã cảm thấy người chạy sau mông theo đuổi mình, có lẽ sẽ đợi gã cả đời, nhưng đến giờ gã mới nhận ra rằng hóa ra người đó cũng có tôn nghiêm mà yêu người khác.
Điện thoại bị tắt tiếng ném sang một bên, Giản Thư không thèm đếm xỉa đến nữa, anh cầm lấy tay Lê Hành đặt lên bụng, dẫn dắt hắn xoa bóp bụng mình từng vòng. Cơn đau lần này dần trở nên rõ ràng, giữa những cơn co thắt anh cảm thấy mình thở không ra hơi, Giản Thư chỉ thấy mắt mình đầy sao, muốn nép vào vòng tay của Lê Hành, nhưng anh làm sao cũng không thể động đậy, nằm cứng ngắc ở trên cáng như con mắm khô.
Không bao lâu, Giản Thư cảm thấy nhiệt độ từ cơ thể của Lê Hành truyền đến cơ thể mình, thắt lưng và bụng rốt cuộc cũng mang theo sinh khí. Mặc dù trong bụng đứa trẻ vẫn đang nhích tới nhích lui, nhưng dường như nó đã bị Lê Hành thu hút sự chú ý, không còn đánh đá lung tung nữa, thỉnh thoảng còn duỗi thẳng chân theo động tác của Lê Hành, đau thì dĩ nhiên vẫn còn đau, nhưng quả thực đã tốt hơn lúc nãy rất nhiều.
Thuốc được tiêm vào làm chậm các cơn co thắt. Sau một lúc, Giản Thư cảm thấy hô hấp của mình cuối cùng cũng trở nên thông thuận hơn, anh cử động đầu muốn dựa vào người Lê Hành, hắn lập tức hiểu ý, ngồi xổm xuống cáng, vươn tay ôm lấy giấy Giản Thư, để anh gối đầu lên khuỷu tay của hắn, dựa vào người hắn rất thoải mái, mặc dù tư thế ngồi xổm kia vô cùng khó chịu, nhưng hắn cam tâm tình nguyện.
Giản Thư lại không an phận mà nhúc nhích, nói, "Đừng... bẩn..."
"Bẩn? Bẩn chỗ nào?" Lê Hành nói, còn đưa tay vén vài sợi tóc mái trước trán của đối phương.
"Em, em chưa gội đầu..." Giản Thư ghét bỏ mà bĩu môi, không biết là đang ghét bỏ chính mình hay là Lê Hành.
Bác sĩ thẳng nam biểu thị mắt không thấy, bình tĩnh quay đầu lại, nhìn chằm chằm các loại màn hình trong xe, cô y tá nhỏ hình như là một hủ nữ có thâm niên, từ đầu tới cuối đều đăm đăm nhìn hai người, cuối cùng còn không khỏi khen ngợi: "Tình cảm của hai người thật tốt."
Lê Hành mỉm cười xem như đáp lại, thật ra hắn cũng không thường xuyên thấy bộ dáng này của Giản Thư, chắc là hôm nay anh cảm thấy không thoải mái càng muốn ỷ lại, còn nói đến tình cảm, trong lòng Lê Hành thật sự không chắc chắn.
Nghi vấn này một hồi cũng không rõ, nhưng sau lần chuyển hướng, cuối cùng xe cấp cứu cũng thành công đến bệnh viện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro