Tứ Bảo Đến: Ông Bố Siêu Lợi Hại

Một Mình Đưa Bọ...

2024-10-18 16:07:28

Bị Ôn Thất Thất hỏi dồn, Tô Thần chỉ cười đáp: "Ngày khác anh sẽ đưa em và các con đến xem."

"Được thôi."

Nhận được câu trả lời khẳng định, Ôn Thất Thất dặn dò thêm một vài điều cần chú ý, rồi tạm biệt bọn trẻ để đi học.

Tô Thần cũng chuẩn bị mọi thứ để ra ngoài.

Bình giữ nhiệt, sữa bột, tã giấy, bình sữa.

Tô Thần nhét tất cả vào một chiếc túi to, rồi đưa bốn đứa trẻ lên chiếc xe đẩy bốn ghế.

Bọn trẻ thấy sắp được ra ngoài, đứa nào cũng phấn khích, Tứ Bảo thậm chí còn ôm lấy Tô Thần cắn nhẹ, không chịu buông.

“Tứ Bảo ngoan nào, buông bố ra thì bố mới đưa con ra ngoài được chứ.”

Tứ Bảo chớp chớp đôi mắt to tròn, nhìn Tô Thần một lúc, rồi mới chịu buông tay.

Tô Thần nhận ra rằng dạo gần đây bọn trẻ càng ngày càng hiểu lời anh nói.

Điều này khiến anh vô cùng vui mừng.

Xuống xe buýt, Tô Thần nhận ra một vấn đề khó khăn.

Làm sao để ra đồng bây giờ?

Bốn đứa trẻ và một người lớn, không thể nào đi taxi được.

Có lẽ không chỉ cần mua nhà mà còn phải mua một chiếc xe.

Còn nhiều việc phải lo quá!

Tô Thần trầm ngâm một lát, thì bất chợt nghe thấy ai đó gọi: “Tô Thần?”

“Triệu Béo?”

Tô Thần ngạc nhiên chào lại.

Triệu Béo tên thật là Triệu Đại Sinh, bạn học cấp ba của Tô Thần.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Triệu Đại Sinh không tiếp tục học, còn Tô Thần học lại hai năm, tính ra Triệu Đại Sinh đã đi làm được ba năm.

Hiện tại, Triệu Đại Sinh đang ngậm điếu thuốc, gương mặt có chút mệt mỏi.

Nhìn thấy Tô Thần đẩy bốn đứa trẻ, Triệu Đại Sinh hơi sững lại: “Đây... đây là con của cậu à?”

Tô Thần gật đầu: “Ừ.”

“Bốn đứa?”

Tô Thần lại gật đầu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Triệu Đại Sinh vội vàng dập điếu thuốc, có chút bối rối: “Xin lỗi nhé, tôi có thói quen xấu từ sau khi tốt nghiệp, chưa sửa được.”

“Không sao đâu.”

Tô Thần nhìn chiếc xe bảy chỗ bên cạnh Triệu Đại Sinh: “Cậu làm gì đấy?”

Triệu Đại Sinh nhún vai: “Tôi đi giao hàng, nhưng hôm nay khách hàng hủy, chạy xe không được đồng nào.”

“Bị hủy ư? Sao lại thế? Không đòi họ bồi thường à?”

“Làm gì có chuyện đó, bọn tôi không có bằng cấp, có việc làm là may rồi, đâu dám đắc tội với họ. Chỉ cần họ nói một câu, bọn tôi mất việc ngay.”

“Đúng rồi, Tô Thần, cậu định đi đâu vậy?”

“À, tôi định đi ra ngoại thành.”

“Dẫn bốn đứa trẻ theo à? Bất tiện lắm nhỉ?”

“Ừ, đúng thế!”

Tô Thần cũng than thở.

“Hay là để tôi đưa cậu đi? Dù xe của tôi hơi cũ, nhưng vẫn chở được bảy người đấy.”

Triệu Đại Sinh nhìn sang bốn đứa trẻ xinh xắn đang ngoẹo đầu nhìn mình, rồi nói thêm: “Nếu cậu không ngại.”

“Ngại gì chứ, tôi cảm ơn còn không hết.”

Tô Thần đang không biết đi kiểu gì.

***

Trên đường đi, Triệu Đại Sinh thỉnh thoảng nhìn mấy đứa trẻ qua gương chiếu hậu: “Chúng ngoan và đáng yêu thật, chắc vợ cậu cũng xinh đẹp lắm?”

Tô Thần vừa trêu Tam Bảo, vừa cười: “Ừ, cũng được.”

Triệu Đại Sinh ngập ngừng: “Tô Thần, đừng trách tôi tò mò, chẳng phải cậu vẫn đang đi học sao?”

Nhắc đến chuyện này, Tô Thần chỉ biết cười trừ.

“Ừ, tôi vẫn đang đi học.”

“Vậy còn lũ trẻ thì sao...?”

“Bây giờ trường cho phép sinh con rồi, tôi và bọn trẻ có duyên với nhau thôi.”

Triệu Đại Sinh tỏ vẻ ngạc nhiên: “Thật sao? Haha, Tô Thần, cậu vẫn giỏi như hồi cấp ba, khi ấy đã chịu khổ được như thế, giờ cậu đã có con, còn bọn tôi thì đến bạn gái còn chưa có, ghen tị thật! Nhưng mà…”

Giọng anh ta chùng xuống, Triệu Đại Sinh tiếp tục hỏi: “Là sinh viên mà phải chăm bốn đứa trẻ, chắc không dễ dàng gì đâu nhỉ?”

Đúng là không dễ chút nào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mấy ngày qua, từ khi có bọn trẻ, Tô Thần cảm thấy cuộc sống của mình trở nên có ý nghĩa hơn, dù bận rộn nhưng mỗi ngày đều tràn đầy niềm vui.

So với những ngày trước đây chỉ biết ăn không ngồi rồi, cuộc sống bây giờ thật sự tốt hơn rất nhiều.

Nhưng Tô Thần không tiện nói ra những điều này, chỉ biết thuận theo lời Triệu Đại Sinh mà nói: “Cậu cũng vậy thôi mà.”

“Haiz…”

Triệu Đại Sinh thở dài.

Khi đến nơi, Triệu Đại Sinh nhìn thấy một cánh đồng rộng lớn.

Trong đồng là những nhà kính trồng rau nối tiếp nhau.

Những nhà kính này là do Trương Vĩ Cường cho thuê đất lại cho Tô Thần, và anh đã tận dụng chúng một cách hợp lý.

Lúc này, Triệu Đại Sinh đã trố mắt ngạc nhiên: “Chỗ này... là đất của cậu sao?”

“Ừ!”

“Trồng gì vậy?”

“Khoai tây.”

“Khoai tây à? Năm nay khoai tây thu hoạch không tốt lắm.”

“Không sao, của tôi vẫn tốt.”

“Ồ, vậy thì tốt.”

Nhìn Tô Thần đẩy bọn trẻ đến gần một nhà kính, Triệu Đại Sinh trông có vẻ hơi trầm ngâm.

Tô Thần đẩy bọn trẻ đến cạnh nhà kính, lần lượt xoa đầu chúng, nhìn các con tò mò quan sát xung quanh.

Tâm trạng của Tô Thần cũng trở nên phấn khởi: “Các con ơi, bố phải đi làm kiếm tiền nuôi các con đây, ngồi yên xem nhé, đừng nghịch nha.”

Mấy đứa trẻ chớp chớp mắt.

Tô Thần quay đi bắt đầu đào khoai.

Trồng rau ở ngoài đồng, điều bất tiện duy nhất là anh phải tự mình đào.

Một mình anh, mỗi ngày chắc không đào được bao nhiêu.

Đột nhiên Tô Thần nảy ra một ý, Triệu Đại Sinh đang không có việc làm, sao không hỏi xem anh ta có muốn giúp không.

Tô Thần mở điện thoại, định nhắn tin cho Triệu Đại Sinh.

Vừa lúc đó, anh nhận được tin nhắn chuyển tiền từ Triệu Đại Sinh: “Chuyển khoản 500 tệ.”

Nội dung: Tô Thần, dạo này tôi cũng không dư dả gì, nhưng nhìn thấy bọn trẻ tôi lại quý. Số tiền này coi như tôi làm quà ra mắt cho các cháu, anh em đừng ngại nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tứ Bảo Đến: Ông Bố Siêu Lợi Hại

Số ký tự: 0