Biểu Ca
2024-11-10 17:33:41
Tiểu Liên vốn không phải đứa trẻ ngốc nghếch, chẳng qua từ khi theo Tiểu thư vào kinh, tuổi còn quá nhỏ nên mấy chuyện tinh tế không được ai dạy bảo. Nay nghe Tân Diệu nói vậy, như tấm giấy che cửa sổ bị đ.â.m thủng, để nàng thoáng thấy được phần tối tăm bên trong phủ Thiếu Khanh vốn luôn hòa thuận, êm ấm.
Lúc này, mặt nàng tái nhợt, đôi mắt sáng rực vì lửa giận bừng lên: "Ý người là, những gia tài ấy, những gia tài ấy—"
"Cụ thể thế nào thì chưa thể kết luận, nhưng giờ ta đã chắc chắn có kẻ nhắm vào Khấu tiểu thư, nên mới phải suy đoán theo hướng xấu nhất."
"Nhất định là nhằm vào gia tài của tiểu thư!" Tiểu Liên mắt đỏ hoe, xúc động nói. "Tiểu thư vào kinh đã ba năm chưa từng ra ngoài, chỉ đến năm nay sau kỳ tang lễ của lão gia và phu nhân mới có dịp ra vài lần. Ngày thường nàng vốn ít lời, không gây chuyện, chỉ từng cãi nhau với Nhị tiểu thư hai lần—"
"Cãi nhau với Nhị tiểu thư ư?" Tân Diệu hơi nhướng mày, nhìn Tiểu Liên.
Trước đó Tiểu Liên nhắc đến Nhị tiểu thư, nhưng chưa từng đề cập chuyện này.
Mặt Tiểu Liên lộ vẻ bối rối, giọng nàng cũng hạ xuống: "Cũng không hẳn là cãi nhau, là Nhị tiểu thư thường hay mỉa mai, tiểu thư đều không đáp trả."
"Kể rõ hơn xem."
"Mùa đông năm ngoái tiểu thư đã làm cho lão phu nhân một dải khăn viền, lão phu nhân rất vui mừng, nói rằng mong tiểu thư sau này trở thành cháu dâu cả, thân lại càng thêm thân. Lời này bị Nhị tiểu thư nghe thấy, liền đến trước mặt tiểu thư buông lời miệt thị, bảo đừng mơ tưởng những điều không nên. Nô tì chưa kể với ngài vì chuyện này có liên quan đến Đại công tử, thật khó coi…"
Nghĩ đến cảnh tiểu thư bị Nhị tiểu thư chèn ép, đêm về ôm gối khóc, Tiểu Liên kông cầm được nước mắt.
Tân Diệu đợi Tiểu Liên bình tĩnh lại, hỏi về nhũ mẫu của Khấu Thanh Thanh: "Phương ma ma ở trang viên cách đây không xa chứ?"
"Không xa, chỉ mất khoảng một giờ ngồi xe ngựa."
"Vậy thì chờ Phương ma ma tới đi." Tân Diệu chỉ vào rương hành lý, ra hiệu cho Tiểu Liên cất đi.
Ở phủ Thiếu Khanh chỉ có Tiểu Liên và Phương ma ma ở lại chăm sóc Khấu Thanh Thanh. Khấu phu nhân hẳn đã nhờ Phương ma ma lo liệu chuyện quan trọng cho tiểu thư. Phương ma ma mới ở phủ Thiếu Khanh một năm đã bị đuổi đi vì phạm lỗi, nhìn lại thấy có điều kỳ lạ.
Tiểu Liên ngạc nhiên: "Sao Phương ma ma lại tới?"
"Sau khi Phương ma ma rời đi, tiểu thư chưa bao giờ muốn bà ấy quay lại sao?"
Nghe đoạn, Tiểu Liên kể về mâu thuẫn giữa Đoạn Vân Hoa và Khấu Thanh Thanh, giờ nàng thấy không cần giấu giếm Tân Diệu điều gì nữa: "Không. Tiểu thư là người sĩ diện, cảm thấy Phương ma ma khiến mình mất mặt, dù có nhớ nhung bà ấy thế nào cũng chưa từng nhắc đến."
Tân Diệu mỉm cười: "Ta da mặt dày, ta sẽ mời Phương ma ma quay lại."
Nghe Tân Diệu căn dặn một hồi, Tiểu Liên bất giác lấy tay che miệng.
"Sao thế?"
"Ngài không chỉ nếm được dược có vấn đề mà còn giả ốm được nữa, thật tài giỏi!" Giọng Tiểu Liên đầy vẻ thán phục.
Tân Diệu: "…" Lời khen này thật sự không cần thiết.
Buổi trưa nghỉ ngơi, Tân Diệu tỉnh dậy nhìn ra ngoài cửa sổ thấy lá chuối xanh mướt sau cơn mưa, như quên hết thời gian. Tiểu nha đầu Hàn Tuyết bẩm báo có hai vị công tử đến.
Phủ Thiếu Khanh chỉ có hai vị công tử. Đại công tử Đoạn Vân Thần là con của Đoạn Thiếu Khanh và Cảnh phu nhân; Nhị công tử Đoạn Vân Lãng là con của Đoạn Văn Bách và Chu phu nhân. Cả hai đều theo học ở Quốc Tử Giám, giờ này tới hẳn là đã xin phép nghỉ.
Đoạn Vân Thần—Tân Diệu thầm gọi tên này.
Người đã khiến Đoạn Vân Hoa buông lời khó nghe với Khấu tiểu thư, đúng là nên sớm gặp mặt.
Hàn Tuyết vén rèm, hai vị công tử bước vào. Không, đi trước là một thiếu niên.
"Biểu muội, muội đỡ hơn chưa?" Nhị công tử Đoạn Vân Lãng năm nay mười sáu tuổi, lớn hơn Khấu Thanh Thanh không bao nhiêu, nhanh chóng tiến lại gần giường ngồi xuống, đôi mắt sáng rỡ quan sát Tân Diệu.
"Đỡ hơn nhiều rồi. Biểu ca giờ này hẳn nên đang ở Quốc Tử Giám học nhỉ—"
Đoạn Vân Lãng xua tay: "Biểu muội xảy ra chuyện, ta và đại ca nào còn tâm trí học hành, phụ thân sợ chúng ta gây phiền, không cho chúng ta theo đi tìm..."
Đoạn Vân Lãng là người nhiều lời, Tân Diệu mỉm cười lắng nghe, ánh mắt nhẹ nhàng lướt nhìn thanh niên đứng cách xa nửa thước.
Đoạn Vân Thần mặc áo xanh lam, đội khăn nho sinh, rõ ràng cũng y phục tương tự Đoạn Vân Lãng, nhưng với phong thái riêng, hắn lại toát lên vài phần hào hoa phong nhã.
Chỉ riêng tướng mạo, hắn đã đủ khiến trái tim bao thiếu nữ rung động.
Tân Diệu nghĩ thế, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Đoạn Vân Thần hơi lâu.
"Biểu muội bình an là chúng ta yên lòng rồi. Muội cứ dưỡng bệnh, qua vài hôm ta cùng nhị đệ sẽ tới thăm muội." Đoạn Vân Thần mở lời, giọng ôn hòa, nhưng mũi chân hơi hướng ra ngoài khiến Tân Diệu cảm thấy hắn có phần muốn rời đi gấp.
Nghe Tiểu Liên kể, Khấu tiểu thư không phải loại người dễ ghét, Đoạn Vân Thần tránh né như vậy, e cũng vì lời đùa của lão phu nhân về việc "thân lại càng thân".
Hắn không muốn thành thân với biểu muội.
Mối hôn sự này, Đoạn Vân Hoa không muốn, Đoạn Vân Thần cũng không đồng ý, Cảnh phu nhân nghĩ sao?
Nghe Tiểu Liên nói Cảnh phu nhân vẫn giữ phép tắc với Khấu Thanh Thanh, câu trả lời có lẽ không khó đoán.
Tân Diệu nhìn Đoạn Vân Thần không nói lời nào, rõ ràng khiến hắn hiểu lầm. Nam tử có khí chất ôn hòa nhíu mày, giọng trở nên lạnh lùng hơn: "Ta và nhị đệ còn phải trở về Quốc Tử Giám, không quấy rầy biểu muội nữa."
So với vẻ hờ hững của Đoạn Vân Thần, Đoạn Vân Lãng rõ ràng chưa thấy đủ, đã ra tới cửa lại chạy ngược vào, chỉ vào đầu mình thắc mắc: "Biểu muội, muội thật sự mất trí nhớ rồi?"
"Ừ."
"Vậy cũng tốt—"
"Ừ?" Tiểu Liên lúc này lên tiếng, gương mặt non nớt phồng lên trách móc, "Nhị công tử, sao ngài lại nói vậy? Chẳng lẽ định quỵt nợ bạc của tiểu thư nhà ta vì tiểu thư không nhớ gì rồi sao?"
Đoạn Vân Lãng hoảng hốt liếc mắt ra cửa, vội che miệng Tiểu Liên: "Tiểu Liên tiểu thư, nói khẽ chút, để đại ca biết ta vay bạc mua sách là c.h.ế.t đấy. Ra ngoài chờ đi, ta có chuyện muốn nói với biểu muội."
Thấy Tân Diệu khẽ gật đầu, Tiểu Liên để Đoạn Vân Lãng đẩy ra ngoài.
"Nhị biểu ca có điều gì muốn nói?" Đối diện thiếu niên đã quay lại ngồi trên đôn, Tân Diệu hỏi với giọng nhẹ nhàng.
Vị nhị công tử này rõ ràng vẫn là một đứa trẻ, chắc không liên can gì tới chuyện của Khấu tiểu thư, trò chuyện thêm có khi lại hé lộ điều gì.
"Biểu muội không giận ta vì câu nói vừa nãy chứ?" Đoạn Vân Lãng chần chừ hỏi.
Trong lòng hắn nghĩ gì, ai ngờ lại buột miệng ra.
"Biểu ca vui khi thấy ta mất trí ư?" Tân Diệu nhướng mày, "Biểu ca nói rõ lý do, ta sẽ không giận."
Đoạn Vân Lãng ngập ngừng một hồi, rồi nói: "Biểu muội trước đây vẫn hay buồn bã vì chuyện mẫu thân và phụ thân mất sớm, ta nghĩ quên đi nỗi đau cũng tốt."
"Ra là vậy." Tân Diệu mỉm cười.
Nếu không thấy vẻ nhọc công nghĩ ngợi của hắn vừa rồi, có lẽ nàng đã tin lời này.
Đoạn Vân Lãng tưởng đã lừa được, trò chuyện thêm đôi câu, dường như vô tình hỏi: "Biểu muội không nhớ ta và đại ca luôn chứ?"
Tân Diệu cúi mắt: "Không nhớ. Nhưng hôm nay vừa gặp nhị biểu ca lại thấy không lạ lẫm gì, ngược lại đối với đại biểu ca, có phần xa lạ…"
Đoạn Vân Lãng thoáng nhẹ nhõm: "Đại ca luôn nghiêm túc, muội thấy xa lạ là bình thường. Để ta nói cho muội nghe, đừng nhìn đại ca ôn hòa nho nhã, thực ra còn ngáy to, gãi chân, mười mấy ngày không tắm…"
Tiểu Liên nghe ngóng ngoài rèm, ngây người trước những lời ấy.
Lúc này, mặt nàng tái nhợt, đôi mắt sáng rực vì lửa giận bừng lên: "Ý người là, những gia tài ấy, những gia tài ấy—"
"Cụ thể thế nào thì chưa thể kết luận, nhưng giờ ta đã chắc chắn có kẻ nhắm vào Khấu tiểu thư, nên mới phải suy đoán theo hướng xấu nhất."
"Nhất định là nhằm vào gia tài của tiểu thư!" Tiểu Liên mắt đỏ hoe, xúc động nói. "Tiểu thư vào kinh đã ba năm chưa từng ra ngoài, chỉ đến năm nay sau kỳ tang lễ của lão gia và phu nhân mới có dịp ra vài lần. Ngày thường nàng vốn ít lời, không gây chuyện, chỉ từng cãi nhau với Nhị tiểu thư hai lần—"
"Cãi nhau với Nhị tiểu thư ư?" Tân Diệu hơi nhướng mày, nhìn Tiểu Liên.
Trước đó Tiểu Liên nhắc đến Nhị tiểu thư, nhưng chưa từng đề cập chuyện này.
Mặt Tiểu Liên lộ vẻ bối rối, giọng nàng cũng hạ xuống: "Cũng không hẳn là cãi nhau, là Nhị tiểu thư thường hay mỉa mai, tiểu thư đều không đáp trả."
"Kể rõ hơn xem."
"Mùa đông năm ngoái tiểu thư đã làm cho lão phu nhân một dải khăn viền, lão phu nhân rất vui mừng, nói rằng mong tiểu thư sau này trở thành cháu dâu cả, thân lại càng thêm thân. Lời này bị Nhị tiểu thư nghe thấy, liền đến trước mặt tiểu thư buông lời miệt thị, bảo đừng mơ tưởng những điều không nên. Nô tì chưa kể với ngài vì chuyện này có liên quan đến Đại công tử, thật khó coi…"
Nghĩ đến cảnh tiểu thư bị Nhị tiểu thư chèn ép, đêm về ôm gối khóc, Tiểu Liên kông cầm được nước mắt.
Tân Diệu đợi Tiểu Liên bình tĩnh lại, hỏi về nhũ mẫu của Khấu Thanh Thanh: "Phương ma ma ở trang viên cách đây không xa chứ?"
"Không xa, chỉ mất khoảng một giờ ngồi xe ngựa."
"Vậy thì chờ Phương ma ma tới đi." Tân Diệu chỉ vào rương hành lý, ra hiệu cho Tiểu Liên cất đi.
Ở phủ Thiếu Khanh chỉ có Tiểu Liên và Phương ma ma ở lại chăm sóc Khấu Thanh Thanh. Khấu phu nhân hẳn đã nhờ Phương ma ma lo liệu chuyện quan trọng cho tiểu thư. Phương ma ma mới ở phủ Thiếu Khanh một năm đã bị đuổi đi vì phạm lỗi, nhìn lại thấy có điều kỳ lạ.
Tiểu Liên ngạc nhiên: "Sao Phương ma ma lại tới?"
"Sau khi Phương ma ma rời đi, tiểu thư chưa bao giờ muốn bà ấy quay lại sao?"
Nghe đoạn, Tiểu Liên kể về mâu thuẫn giữa Đoạn Vân Hoa và Khấu Thanh Thanh, giờ nàng thấy không cần giấu giếm Tân Diệu điều gì nữa: "Không. Tiểu thư là người sĩ diện, cảm thấy Phương ma ma khiến mình mất mặt, dù có nhớ nhung bà ấy thế nào cũng chưa từng nhắc đến."
Tân Diệu mỉm cười: "Ta da mặt dày, ta sẽ mời Phương ma ma quay lại."
Nghe Tân Diệu căn dặn một hồi, Tiểu Liên bất giác lấy tay che miệng.
"Sao thế?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ngài không chỉ nếm được dược có vấn đề mà còn giả ốm được nữa, thật tài giỏi!" Giọng Tiểu Liên đầy vẻ thán phục.
Tân Diệu: "…" Lời khen này thật sự không cần thiết.
Buổi trưa nghỉ ngơi, Tân Diệu tỉnh dậy nhìn ra ngoài cửa sổ thấy lá chuối xanh mướt sau cơn mưa, như quên hết thời gian. Tiểu nha đầu Hàn Tuyết bẩm báo có hai vị công tử đến.
Phủ Thiếu Khanh chỉ có hai vị công tử. Đại công tử Đoạn Vân Thần là con của Đoạn Thiếu Khanh và Cảnh phu nhân; Nhị công tử Đoạn Vân Lãng là con của Đoạn Văn Bách và Chu phu nhân. Cả hai đều theo học ở Quốc Tử Giám, giờ này tới hẳn là đã xin phép nghỉ.
Đoạn Vân Thần—Tân Diệu thầm gọi tên này.
Người đã khiến Đoạn Vân Hoa buông lời khó nghe với Khấu tiểu thư, đúng là nên sớm gặp mặt.
Hàn Tuyết vén rèm, hai vị công tử bước vào. Không, đi trước là một thiếu niên.
"Biểu muội, muội đỡ hơn chưa?" Nhị công tử Đoạn Vân Lãng năm nay mười sáu tuổi, lớn hơn Khấu Thanh Thanh không bao nhiêu, nhanh chóng tiến lại gần giường ngồi xuống, đôi mắt sáng rỡ quan sát Tân Diệu.
"Đỡ hơn nhiều rồi. Biểu ca giờ này hẳn nên đang ở Quốc Tử Giám học nhỉ—"
Đoạn Vân Lãng xua tay: "Biểu muội xảy ra chuyện, ta và đại ca nào còn tâm trí học hành, phụ thân sợ chúng ta gây phiền, không cho chúng ta theo đi tìm..."
Đoạn Vân Lãng là người nhiều lời, Tân Diệu mỉm cười lắng nghe, ánh mắt nhẹ nhàng lướt nhìn thanh niên đứng cách xa nửa thước.
Đoạn Vân Thần mặc áo xanh lam, đội khăn nho sinh, rõ ràng cũng y phục tương tự Đoạn Vân Lãng, nhưng với phong thái riêng, hắn lại toát lên vài phần hào hoa phong nhã.
Chỉ riêng tướng mạo, hắn đã đủ khiến trái tim bao thiếu nữ rung động.
Tân Diệu nghĩ thế, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Đoạn Vân Thần hơi lâu.
"Biểu muội bình an là chúng ta yên lòng rồi. Muội cứ dưỡng bệnh, qua vài hôm ta cùng nhị đệ sẽ tới thăm muội." Đoạn Vân Thần mở lời, giọng ôn hòa, nhưng mũi chân hơi hướng ra ngoài khiến Tân Diệu cảm thấy hắn có phần muốn rời đi gấp.
Nghe Tiểu Liên kể, Khấu tiểu thư không phải loại người dễ ghét, Đoạn Vân Thần tránh né như vậy, e cũng vì lời đùa của lão phu nhân về việc "thân lại càng thân".
Hắn không muốn thành thân với biểu muội.
Mối hôn sự này, Đoạn Vân Hoa không muốn, Đoạn Vân Thần cũng không đồng ý, Cảnh phu nhân nghĩ sao?
Nghe Tiểu Liên nói Cảnh phu nhân vẫn giữ phép tắc với Khấu Thanh Thanh, câu trả lời có lẽ không khó đoán.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tân Diệu nhìn Đoạn Vân Thần không nói lời nào, rõ ràng khiến hắn hiểu lầm. Nam tử có khí chất ôn hòa nhíu mày, giọng trở nên lạnh lùng hơn: "Ta và nhị đệ còn phải trở về Quốc Tử Giám, không quấy rầy biểu muội nữa."
So với vẻ hờ hững của Đoạn Vân Thần, Đoạn Vân Lãng rõ ràng chưa thấy đủ, đã ra tới cửa lại chạy ngược vào, chỉ vào đầu mình thắc mắc: "Biểu muội, muội thật sự mất trí nhớ rồi?"
"Ừ."
"Vậy cũng tốt—"
"Ừ?" Tiểu Liên lúc này lên tiếng, gương mặt non nớt phồng lên trách móc, "Nhị công tử, sao ngài lại nói vậy? Chẳng lẽ định quỵt nợ bạc của tiểu thư nhà ta vì tiểu thư không nhớ gì rồi sao?"
Đoạn Vân Lãng hoảng hốt liếc mắt ra cửa, vội che miệng Tiểu Liên: "Tiểu Liên tiểu thư, nói khẽ chút, để đại ca biết ta vay bạc mua sách là c.h.ế.t đấy. Ra ngoài chờ đi, ta có chuyện muốn nói với biểu muội."
Thấy Tân Diệu khẽ gật đầu, Tiểu Liên để Đoạn Vân Lãng đẩy ra ngoài.
"Nhị biểu ca có điều gì muốn nói?" Đối diện thiếu niên đã quay lại ngồi trên đôn, Tân Diệu hỏi với giọng nhẹ nhàng.
Vị nhị công tử này rõ ràng vẫn là một đứa trẻ, chắc không liên can gì tới chuyện của Khấu tiểu thư, trò chuyện thêm có khi lại hé lộ điều gì.
"Biểu muội không giận ta vì câu nói vừa nãy chứ?" Đoạn Vân Lãng chần chừ hỏi.
Trong lòng hắn nghĩ gì, ai ngờ lại buột miệng ra.
"Biểu ca vui khi thấy ta mất trí ư?" Tân Diệu nhướng mày, "Biểu ca nói rõ lý do, ta sẽ không giận."
Đoạn Vân Lãng ngập ngừng một hồi, rồi nói: "Biểu muội trước đây vẫn hay buồn bã vì chuyện mẫu thân và phụ thân mất sớm, ta nghĩ quên đi nỗi đau cũng tốt."
"Ra là vậy." Tân Diệu mỉm cười.
Nếu không thấy vẻ nhọc công nghĩ ngợi của hắn vừa rồi, có lẽ nàng đã tin lời này.
Đoạn Vân Lãng tưởng đã lừa được, trò chuyện thêm đôi câu, dường như vô tình hỏi: "Biểu muội không nhớ ta và đại ca luôn chứ?"
Tân Diệu cúi mắt: "Không nhớ. Nhưng hôm nay vừa gặp nhị biểu ca lại thấy không lạ lẫm gì, ngược lại đối với đại biểu ca, có phần xa lạ…"
Đoạn Vân Lãng thoáng nhẹ nhõm: "Đại ca luôn nghiêm túc, muội thấy xa lạ là bình thường. Để ta nói cho muội nghe, đừng nhìn đại ca ôn hòa nho nhã, thực ra còn ngáy to, gãi chân, mười mấy ngày không tắm…"
Tiểu Liên nghe ngóng ngoài rèm, ngây người trước những lời ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro