Khó khăn.
2024-11-10 17:33:41
Dân phố xá nhiều lời ong tiếng ve, sự việc như việc Châu Thông, một người đang ở độ tuổi tráng niên, đột nhiên mắc bệnh mà mất, tuy có xảy ra nhưng cũng hiếm. Đặc biệt khi chỉ còn lại một mẹ một con, càng khiến người ta khi bàn tán cũng chẳng kiêng dè gì.
Không biết từ đâu mà lời đồn bắt đầu xuất hiện, rằng Châu mẫu thực ra đã có người tình, còn Châu Thông là bị bà ta hại chết.
Xuân Nha khi ra ngoài mua đồ đã nghe được những lời đàm tiếu này, liền mắng những kẻ lắm mồm một trận rồi quay về thuật lại cho Châu mẫu.
Châu mẫu ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng như bị d.a.o đâm.
Quả thật, chuyện phiền phức mà Khấu tiểu thư nói đã thành sự thật rồi!
Dù có chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi mọi chuyện chưa xảy ra thì lòng vẫn không khỏi lo lắng. Trong lòng Châu mẫu bồn chồn, mãi đến đêm ngày mười bảy, khi cửa lớn đột ngột vang lên tiếng đập mạnh, bà mới cảm thấy lòng nhẹ nhõm.
Rốt cuộc thì họ cũng đến rồi.
Trước lúc đối diện với của Kỷ mẫu, Châu mẫu nhớ lại những lần bà ấy chiếu cố mình sau khi vào kinh, ân cần đến từng li từng tí, nói là chị em nhưng thực chất còn như mẫu thân.
Cũng chính vì thế, Châu mẫu mới hiểu rõ vị trí của phu quân mình trong lòng đại tỷ ấy. Những điều tốt đẹp mà bà nhận được từ Kỷ gia đều là nhờ tình tỷ đệ giữa phu quân và bà ấy, nhưng một khi bà ấy nghi ngờ nguyên nhân cái c.h.ế.t của đệ đệ mình, thì họ sẽ là kẻ thù.
Cho nên, Châu mẫu không thể hy vọng vào điều gì khác. Bà phải cố gắng hết sức vượt qua được cửa ải này, ít nhất là để nhìn con gái có thể gả cho người tử tế.
Tiếng đập cửa đêm khuya vang lên rõ ràng. Người gác cổng vừa mở cửa, Kỷ mẫu đã bước nhanh vào.
Sau lưng bà, Kỷ phụ cũng theo sát.
Người gác đêm hôm ấy là nhị ca của Kỷ Thải Lan. Thấy phụ mẫu cùng đến, hắn không khỏi ngạc nhiên: “Phụ thân, mẫu thân, sao lại đến giờ này?”
Từ khi Châu Thông qua đời, Châu gia chỉ còn lại hai mẹ con, ban ngày người nhà Kỷ gia đều đến giúp đỡ, với tuổi tác của Kỷ phụ, Kỷ mẫu, nếu ở đây suốt đêm cũng sẽ không chịu nổi.
Châu mẫu bước ra, giọng nhẹ nhàng: “Đại tỷ, tỷ phu, sao lại đến vào giờ này, không nghỉ ngơi cho tốt sao?”
“Ta đến xem thử.” Kỷ mẫu bước nhanh qua Châu mẫu, đi thẳng tới linh đường nơi đặt quan tài đen.
Châu mẫu khó hiểu, quay sang nhìn Kỷ phụ.
Kỷ phụ thoáng chút lúng túng, giải thích: “Đại tỷ ngươi cứ muốn tới, ai cản cũng không được.”
“Đệ đệ, đệ khổ thân của ta, sao đệ lại ra đi bất ngờ như thế này chứ…” Tiếng khóc của Kỷ mẫu vang lên, khiến linh đường càng thêm u uất.
Châu Ngưng Nguyệt kéo tay mẫu thân, giọng sợ hãi: “Mẫu thân…”
Châu mẫu vỗ nhẹ tay con: “Đừng sợ, cô mẫu con chỉ là quá thương tâm thôi.”
Sự bình tĩnh của hai mẹ con khiến Kỷ phụ và Kỷ nhị lang không khỏi xấu hổ.
“Mẫu thân, người mau về nghỉ ngơi thôi.”
“Đúng vậy, bà nói ngày mai tới sớm là được rồi, giờ đã tối muộn thế này.” Kỷ phụ hiển nhiên hiểu rõ nguyên nhân Kỷ mẫu tới lúc này, nhưng không tiện nói ra.
“Không cần các ngươi lo, ta chỉ muốn nhìn lại đệ đệ lần cuối.” Kỷ mẫu vừa khóc vừa bước tới đẩy nắp quan tài, “Đệ đệ à, để tỷ nhìn lại đệ lần cuối…”
Lúc này, Châu mẫu không phản ứng gì thì thật không đúng.
“Đại tỷ, không thể làm thế—” Châu mẫu đưa tay ra giữ lấy tay Kỷ mẫu.
“Đừng cản ta, ta muốn nhìn mặt đệ ta lần cuối!” Kỷ mẫu đã quyết tâm, dù bà chưa hoàn toàn tin vào lời đồn, nhưng nếu không nhìn tận mắt, e rằng cả đời bà sẽ mãi áy náy.
Thấy con trai cũng vươn tay ra ngăn cản, Kỷ mẫu đột nhiên bùng lên sức mạnh đẩy Châu mẫu ra, mở nắp quan tài.
Âm thanh nắp quan tài bị kéo ra vang lên chói tai trong màn đêm tĩnh lặng, Châu Ngưng Nguyệt đứng ngây ra, hai tay ôm miệng, nước mắt lã chã rơi.
Kỷ mẫu nhìn thấy khuôn mặt cứng đờ của em trai, liền kéo khăn tang ra, lật lớp y phục phủ ngoài.
“Mẫu thân, mẫu thân người làm sao vậy?” Tiếng khóc thất thanh của thiếu nữ bất chợt vang lên.
Kỷ mẫu quay đầu lại, thấy Châu mẫu đang ngã quỵ xuống đất, vẻ mặt đầy đau đớn.
“Mẫu thân, sao người lại chảy m.á.u vậy!” Châu Ngưng Nguyệt nhìn thấy dòng m.á.u từ người mẫu thân dần loang ra, sợ hãi vô cùng.
Kỷ mẫu buông tay, bàng hoàng bước tới gần Châu mẫu.
“Cô mẫu, mẫu thân con bị sao vậy?” Châu Ngưng Nguyệt vừa khóc vừa hỏi Kỷ mẫu trong hoảng loạn.
Kỷ mẫu lặng người, ngồi xuống, đưa tay chạm vào vũng m.á.u trên đất, rồi như bừng tỉnh khỏi cơn mơ: “Mau, gọi đại phu đến mau!”
Đệ muội đang mang thai!
Châu gia nhất thời hỗn loạn, Kỷ phụ lẳng lặng đậy nắp quan tài lại, thở dài một tiếng.
Chuyện này, thật là tự mình chuốc khổ mà.
Nửa đêm, đại phu được gọi tới, khi thì châm cứu, khi lại cho uống thuốc, tất cả đều vô ích. Đến lúc bình minh, đại phu chỉ có thể tiếc nuối lắc đầu.
Châu mẫu đã mất đứa nhỏ.
Nằm trên giường gạch ở phòng đông, Châu mẫu chìm vào cơn mê, Kỷ mẫu hối hận tự tát mình một cái.
“Sao ta lại đi tin những lời đồn nhảm của thiên hạ cơ chứ!”
Đệ muội đã nhiều năm mới có mình Nguyệt nhi, nếu không phải bà bị sảy thai, có lẽ đệ ta đã có thể có một đứa con trai rồi!
Sau đó, toàn bộ việc tang lễ, chôn cất của Châu Thông đều do Kỷ gia lo liệu. Châu mẫu mấy ngày liền nằm trên giường, trông càng ngày càng tiều tụy.
“Nguyệt nhi.”
“Mẫu thân, con đây, người muốn uống nước không?” Đôi mắt sưng đỏ của Châu Ngưng Nguyệt vẫn chưa hết dấu vết.
Châu mẫu nắm c.h.ặ.t tay con gái: “Con gọi Xuân Nha, mời Khấu tiểu thư tới đây.”
“Vâng.”
Tân Diệu luôn để ý đến những lời đồn xung quanh Châu gia, ban đầu khi nghe thấy những lời đàm tiếu về việc Châu mẫu có nhân tình và hại chồng, nàng đã hiểu cảnh tượng trước đó là vì sao. Nhưng không bao lâu, lại có tin đồn Châu mẫu vì quá thương tâm mà sảy thai.
Điều này ngoài dự đoán của Tân Diệu.
Nàng nhớ lại cảnh tượng trong đầu, chỉ đến khi Kỷ mẫu đẩy ngã Châu mẫu và lật lớp y phục phủ ngoài thì dừng lại, có lẽ chính cái đẩy ấy đã khiến Châu mẫu bị sảy thai.
Điều này nằm ngoài suy đoán của nàng, nhưng không phải là không thể lường trước. Nàng đã thấy vô số cảnh tượng từ nhỏ đến lớn, nhưng cảnh tượng đó không bao giờ là toàn bộ của một sự việc.
Điều đầu tiên Tân Diệu nghĩ đến là đi gặp Châu mẫu, nhưng nghĩ đến việc chưa hạ táng Châu Thông thì có phần không tiện, đặc biệt là ngày đó lại vô tình gặp Hạ Thanh Tiêu, nàng không thể không cẩn trọng, đành phải nhẫn nại chờ đợi.
Xuân Nha đến, Tân Diệu cảm thấy có chút nặng lòng.
Dù Châu mẫu đã đồng ý sẽ tiết lộ bí mật về cuộc tranh chấp giữa hai vợ chồng, nhưng từ đầu đến cuối đều là nàng chủ động. Một người sẵn lòng nói ra bí mật thì sao lại bất ngờ cho gọi nàng đến?
Nếu nàng là Châu mẫu, với giao ước của hai người, nàng sẽ tuyệt đối không chủ động, trừ phi tình thế đã có thay đổi và sự thay đổi đó không có lợi cho Châu mẫu.
Nhớ đến việc Châu mẫu sảy thai, Tân Diệu không khỏi có dự cảm xấu.
Tân Diệu lại đến Châu gia.
Phố xá tấp nập, nhưng trong sân nhỏ của Châu gia lại tĩnh lặng đến rợn người. Tân Diệu phát hiện ra người gác cổng đã không còn ở đó, người mở cửa là Châu Ngưng Nguyệt.
Vừa thấy Tân Diệu, đôi mắt Châu Ngưng Nguyệt đỏ hoe: “Khấu tỷ tỷ.”
Đối diện với Châu Ngưng Nguyệt, tâm trạng Tân Diệu có phần phức tạp. Dù chưa nghe thấy bí mật từ Châu mẫu, nàng cũng hiểu rằng cái c.h.ế.t của mẫu thân nàng không thoát khỏi liên quan đến đôi phu thê kia, nhưng nàng cũng biết Châu Ngưng Nguyệt vô tội.
“Châu muội muội, sức khỏe bá mẫu thế nào rồi?”
“Mẫu thân muội không được tốt…” Châu Ngưng Nguyệt nghẹn ngào, dẫn Tân Diệu vào trong nhà.
Trong Đông Sương phòng, có một chiếc giường gạch gần cửa sổ, Châu mẫu nằm ở đầu giường, nghe thấy tiếng động liền mở mắt.
“Khấu tiểu thư, cô đã đến.”
Nhìn rõ diện mạo của Châu mẫu, Tân Diệu không khỏi kinh ngạc.
Trước đây dù Châu mẫu có phần tiều tụy, nhưng không đến mức này, còn giờ, người trước mắt nàng trông như ngọn đèn sắp cạn dầu.
“Khấu tỷ tỷ dùng trà.” Châu Ngưng Nguyệt bưng trà đến.
Tân Diệu nhận lấy, cúi đầu cảm ơn.
“Nguyệt nhi, con về phòng trước đi, mẫu thân có vài điều muốn nói với Khấu tiểu thư.”
Châu Ngưng Nguyệt nhìn Tân Diệu rồi nhìn mẫu thân, dù có nhiều thắc mắc nhưng vẫn im lặng rời sang Tây Sương phòng.
Không biết từ đâu mà lời đồn bắt đầu xuất hiện, rằng Châu mẫu thực ra đã có người tình, còn Châu Thông là bị bà ta hại chết.
Xuân Nha khi ra ngoài mua đồ đã nghe được những lời đàm tiếu này, liền mắng những kẻ lắm mồm một trận rồi quay về thuật lại cho Châu mẫu.
Châu mẫu ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng như bị d.a.o đâm.
Quả thật, chuyện phiền phức mà Khấu tiểu thư nói đã thành sự thật rồi!
Dù có chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi mọi chuyện chưa xảy ra thì lòng vẫn không khỏi lo lắng. Trong lòng Châu mẫu bồn chồn, mãi đến đêm ngày mười bảy, khi cửa lớn đột ngột vang lên tiếng đập mạnh, bà mới cảm thấy lòng nhẹ nhõm.
Rốt cuộc thì họ cũng đến rồi.
Trước lúc đối diện với của Kỷ mẫu, Châu mẫu nhớ lại những lần bà ấy chiếu cố mình sau khi vào kinh, ân cần đến từng li từng tí, nói là chị em nhưng thực chất còn như mẫu thân.
Cũng chính vì thế, Châu mẫu mới hiểu rõ vị trí của phu quân mình trong lòng đại tỷ ấy. Những điều tốt đẹp mà bà nhận được từ Kỷ gia đều là nhờ tình tỷ đệ giữa phu quân và bà ấy, nhưng một khi bà ấy nghi ngờ nguyên nhân cái c.h.ế.t của đệ đệ mình, thì họ sẽ là kẻ thù.
Cho nên, Châu mẫu không thể hy vọng vào điều gì khác. Bà phải cố gắng hết sức vượt qua được cửa ải này, ít nhất là để nhìn con gái có thể gả cho người tử tế.
Tiếng đập cửa đêm khuya vang lên rõ ràng. Người gác cổng vừa mở cửa, Kỷ mẫu đã bước nhanh vào.
Sau lưng bà, Kỷ phụ cũng theo sát.
Người gác đêm hôm ấy là nhị ca của Kỷ Thải Lan. Thấy phụ mẫu cùng đến, hắn không khỏi ngạc nhiên: “Phụ thân, mẫu thân, sao lại đến giờ này?”
Từ khi Châu Thông qua đời, Châu gia chỉ còn lại hai mẹ con, ban ngày người nhà Kỷ gia đều đến giúp đỡ, với tuổi tác của Kỷ phụ, Kỷ mẫu, nếu ở đây suốt đêm cũng sẽ không chịu nổi.
Châu mẫu bước ra, giọng nhẹ nhàng: “Đại tỷ, tỷ phu, sao lại đến vào giờ này, không nghỉ ngơi cho tốt sao?”
“Ta đến xem thử.” Kỷ mẫu bước nhanh qua Châu mẫu, đi thẳng tới linh đường nơi đặt quan tài đen.
Châu mẫu khó hiểu, quay sang nhìn Kỷ phụ.
Kỷ phụ thoáng chút lúng túng, giải thích: “Đại tỷ ngươi cứ muốn tới, ai cản cũng không được.”
“Đệ đệ, đệ khổ thân của ta, sao đệ lại ra đi bất ngờ như thế này chứ…” Tiếng khóc của Kỷ mẫu vang lên, khiến linh đường càng thêm u uất.
Châu Ngưng Nguyệt kéo tay mẫu thân, giọng sợ hãi: “Mẫu thân…”
Châu mẫu vỗ nhẹ tay con: “Đừng sợ, cô mẫu con chỉ là quá thương tâm thôi.”
Sự bình tĩnh của hai mẹ con khiến Kỷ phụ và Kỷ nhị lang không khỏi xấu hổ.
“Mẫu thân, người mau về nghỉ ngơi thôi.”
“Đúng vậy, bà nói ngày mai tới sớm là được rồi, giờ đã tối muộn thế này.” Kỷ phụ hiển nhiên hiểu rõ nguyên nhân Kỷ mẫu tới lúc này, nhưng không tiện nói ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không cần các ngươi lo, ta chỉ muốn nhìn lại đệ đệ lần cuối.” Kỷ mẫu vừa khóc vừa bước tới đẩy nắp quan tài, “Đệ đệ à, để tỷ nhìn lại đệ lần cuối…”
Lúc này, Châu mẫu không phản ứng gì thì thật không đúng.
“Đại tỷ, không thể làm thế—” Châu mẫu đưa tay ra giữ lấy tay Kỷ mẫu.
“Đừng cản ta, ta muốn nhìn mặt đệ ta lần cuối!” Kỷ mẫu đã quyết tâm, dù bà chưa hoàn toàn tin vào lời đồn, nhưng nếu không nhìn tận mắt, e rằng cả đời bà sẽ mãi áy náy.
Thấy con trai cũng vươn tay ra ngăn cản, Kỷ mẫu đột nhiên bùng lên sức mạnh đẩy Châu mẫu ra, mở nắp quan tài.
Âm thanh nắp quan tài bị kéo ra vang lên chói tai trong màn đêm tĩnh lặng, Châu Ngưng Nguyệt đứng ngây ra, hai tay ôm miệng, nước mắt lã chã rơi.
Kỷ mẫu nhìn thấy khuôn mặt cứng đờ của em trai, liền kéo khăn tang ra, lật lớp y phục phủ ngoài.
“Mẫu thân, mẫu thân người làm sao vậy?” Tiếng khóc thất thanh của thiếu nữ bất chợt vang lên.
Kỷ mẫu quay đầu lại, thấy Châu mẫu đang ngã quỵ xuống đất, vẻ mặt đầy đau đớn.
“Mẫu thân, sao người lại chảy m.á.u vậy!” Châu Ngưng Nguyệt nhìn thấy dòng m.á.u từ người mẫu thân dần loang ra, sợ hãi vô cùng.
Kỷ mẫu buông tay, bàng hoàng bước tới gần Châu mẫu.
“Cô mẫu, mẫu thân con bị sao vậy?” Châu Ngưng Nguyệt vừa khóc vừa hỏi Kỷ mẫu trong hoảng loạn.
Kỷ mẫu lặng người, ngồi xuống, đưa tay chạm vào vũng m.á.u trên đất, rồi như bừng tỉnh khỏi cơn mơ: “Mau, gọi đại phu đến mau!”
Đệ muội đang mang thai!
Châu gia nhất thời hỗn loạn, Kỷ phụ lẳng lặng đậy nắp quan tài lại, thở dài một tiếng.
Chuyện này, thật là tự mình chuốc khổ mà.
Nửa đêm, đại phu được gọi tới, khi thì châm cứu, khi lại cho uống thuốc, tất cả đều vô ích. Đến lúc bình minh, đại phu chỉ có thể tiếc nuối lắc đầu.
Châu mẫu đã mất đứa nhỏ.
Nằm trên giường gạch ở phòng đông, Châu mẫu chìm vào cơn mê, Kỷ mẫu hối hận tự tát mình một cái.
“Sao ta lại đi tin những lời đồn nhảm của thiên hạ cơ chứ!”
Đệ muội đã nhiều năm mới có mình Nguyệt nhi, nếu không phải bà bị sảy thai, có lẽ đệ ta đã có thể có một đứa con trai rồi!
Sau đó, toàn bộ việc tang lễ, chôn cất của Châu Thông đều do Kỷ gia lo liệu. Châu mẫu mấy ngày liền nằm trên giường, trông càng ngày càng tiều tụy.
“Nguyệt nhi.”
“Mẫu thân, con đây, người muốn uống nước không?” Đôi mắt sưng đỏ của Châu Ngưng Nguyệt vẫn chưa hết dấu vết.
Châu mẫu nắm c.h.ặ.t tay con gái: “Con gọi Xuân Nha, mời Khấu tiểu thư tới đây.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vâng.”
Tân Diệu luôn để ý đến những lời đồn xung quanh Châu gia, ban đầu khi nghe thấy những lời đàm tiếu về việc Châu mẫu có nhân tình và hại chồng, nàng đã hiểu cảnh tượng trước đó là vì sao. Nhưng không bao lâu, lại có tin đồn Châu mẫu vì quá thương tâm mà sảy thai.
Điều này ngoài dự đoán của Tân Diệu.
Nàng nhớ lại cảnh tượng trong đầu, chỉ đến khi Kỷ mẫu đẩy ngã Châu mẫu và lật lớp y phục phủ ngoài thì dừng lại, có lẽ chính cái đẩy ấy đã khiến Châu mẫu bị sảy thai.
Điều này nằm ngoài suy đoán của nàng, nhưng không phải là không thể lường trước. Nàng đã thấy vô số cảnh tượng từ nhỏ đến lớn, nhưng cảnh tượng đó không bao giờ là toàn bộ của một sự việc.
Điều đầu tiên Tân Diệu nghĩ đến là đi gặp Châu mẫu, nhưng nghĩ đến việc chưa hạ táng Châu Thông thì có phần không tiện, đặc biệt là ngày đó lại vô tình gặp Hạ Thanh Tiêu, nàng không thể không cẩn trọng, đành phải nhẫn nại chờ đợi.
Xuân Nha đến, Tân Diệu cảm thấy có chút nặng lòng.
Dù Châu mẫu đã đồng ý sẽ tiết lộ bí mật về cuộc tranh chấp giữa hai vợ chồng, nhưng từ đầu đến cuối đều là nàng chủ động. Một người sẵn lòng nói ra bí mật thì sao lại bất ngờ cho gọi nàng đến?
Nếu nàng là Châu mẫu, với giao ước của hai người, nàng sẽ tuyệt đối không chủ động, trừ phi tình thế đã có thay đổi và sự thay đổi đó không có lợi cho Châu mẫu.
Nhớ đến việc Châu mẫu sảy thai, Tân Diệu không khỏi có dự cảm xấu.
Tân Diệu lại đến Châu gia.
Phố xá tấp nập, nhưng trong sân nhỏ của Châu gia lại tĩnh lặng đến rợn người. Tân Diệu phát hiện ra người gác cổng đã không còn ở đó, người mở cửa là Châu Ngưng Nguyệt.
Vừa thấy Tân Diệu, đôi mắt Châu Ngưng Nguyệt đỏ hoe: “Khấu tỷ tỷ.”
Đối diện với Châu Ngưng Nguyệt, tâm trạng Tân Diệu có phần phức tạp. Dù chưa nghe thấy bí mật từ Châu mẫu, nàng cũng hiểu rằng cái c.h.ế.t của mẫu thân nàng không thoát khỏi liên quan đến đôi phu thê kia, nhưng nàng cũng biết Châu Ngưng Nguyệt vô tội.
“Châu muội muội, sức khỏe bá mẫu thế nào rồi?”
“Mẫu thân muội không được tốt…” Châu Ngưng Nguyệt nghẹn ngào, dẫn Tân Diệu vào trong nhà.
Trong Đông Sương phòng, có một chiếc giường gạch gần cửa sổ, Châu mẫu nằm ở đầu giường, nghe thấy tiếng động liền mở mắt.
“Khấu tiểu thư, cô đã đến.”
Nhìn rõ diện mạo của Châu mẫu, Tân Diệu không khỏi kinh ngạc.
Trước đây dù Châu mẫu có phần tiều tụy, nhưng không đến mức này, còn giờ, người trước mắt nàng trông như ngọn đèn sắp cạn dầu.
“Khấu tỷ tỷ dùng trà.” Châu Ngưng Nguyệt bưng trà đến.
Tân Diệu nhận lấy, cúi đầu cảm ơn.
“Nguyệt nhi, con về phòng trước đi, mẫu thân có vài điều muốn nói với Khấu tiểu thư.”
Châu Ngưng Nguyệt nhìn Tân Diệu rồi nhìn mẫu thân, dù có nhiều thắc mắc nhưng vẫn im lặng rời sang Tây Sương phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro