Tái Ngộ.
2024-11-10 17:33:41
Đối diện là tiệm sách tên Nha Tâm Thư Cục, hôm qua Tân Diệu nghe Phương ma ma có nhắc qua. Nhưng hôm nay Phương ma ma không đến, đi cùng nàng vẫn là Tiểu Liên.
Tân Diệu dặn xa phu đưa xe ngựa dừng ở chỗ xa hơn, bảo Tiểu Liên đi dò xét tình hình.
Chẳng bao lâu sau, Tiểu Liên quay lại, lau mồ hôi nói: “Là do hôm nay Nha Tâm Thư Cục phát hành sách mới của tiên sinh Bình An, số lượng có hạn, thế nên mới khiến nhiều người tranh nhau mua như vậy.”
Tân Diệu nhìn đám đông ồn ào, giọng có phần phức tạp: “Thì ra người kinh thành ai cũng thích xem thoại bản đến vậy.”
Tiểu Liên sống ở kinh thành đã bốn năm, không lấy làm lạ: “Đúng vậy, người ở kinh thành nhiều người biết chữ, lúc rảnh rỗi ai cũng thích đọc thoại bản để g.i.ế.t thời gian. Kể cả những người không biết chữ cũng thích đến tửu quán hay trà quán để nghe người kể chuyện về những thoại bản mới ra…”
Nói đến đây, tiểu nha hoàn đột nhiên ngừng lại, kéo nhẹ tay áo của Tân Diệu: “Tiểu thư, ngài nhìn xem, đó chẳng phải là Nhị công tử sao!”
Tân Diệu nhìn theo hướng tay của Tiểu Liên chỉ, liền thấy hai thiếu niên lén lút lẻn tới, trong đó có một người chính là Đoạn Vân Lãng.
“Nhị công tử không đi học mà đến đây mua thoại bản!” Tiểu Liên kinh ngạc.
Nhưng Tân Diệu chỉ muốn tránh mặt Đoạn Vân Lãng, để khỏi sinh thêm rắc rối, liền chen qua đám đông, bước vào Thanh Tùng Thư Cục.
So với khung cảnh đông đúc ở Nha Tâm Thư Cục, Thanh Tùng Thư Cục vắng vẻ đến nao lòng, chưởng quầy đang ngẩn ngơ, tiểu nhị thì thiu thiu ngủ, thậm chí chẳng nhận ra có người bước vào.
Tiểu Liên hắng giọng một tiếng.
Tiểu nhị giật mình nhảy dựng lên, bật hỏi: “Mọi người đổ hết vào tiệm chúng ta sao?”
Tiểu Liên cất giọng trong trẻo: “Tiểu thư nhà ta muốn mua sách.”
“Chắc cô nương nhầm đường rồi –”
Chưởng quầy kéo tiểu nhị ra phía sau, cười niềm nở: “Tiểu thư muốn mua sách gì?”
“Ta chỉ xem qua một chút.”
“Mời tiểu thư cứ tự nhiên.”
Tân Diệu có đôi tai thính, khi đi vào sâu bên trong các kệ sách, nghe thấy tiểu nhị thì thầm: “Chưởng quầy, ngài cười niềm nở quá, coi chừng làm tiểu thư sợ chạy mất.”
“Câm miệng!”
Trên các giá là từng hàng sách xếp ngay ngắn, mùi giấy và mực in đặc trưng phảng phất nơi đầu mũi, càng đi sâu vào trong mùi mực càng nồng đậm.
Tân Diệu lướt mắt qua những quyển sách, tiện tay lấy một quyển du ký dày cộp, giá bán tất nhiên không rẻ.
Mục đích của nàng không phải là mua sách, mà là tìm hiểu thêm về thư cục này, mua quyển này cũng dễ nói chuyện hơn.
Nàng ôm sách đi ra, chưa kịp mở lời thì đã thấy một người chạy vào, quỳ trước mặt chưởng quầy.
Đó là một thiếu niên gầy gò, chừng mười hai mười ba tuổi, dù vô cùng kích động nhưng vẫn cố giữ âm lượng thấp: “Chưởng quầy, xin hãy tạm ứng cho ta thêm một chút tiền công, mẫu thân của ta hết thuốc rồi…”
Chưởng quầy không vui nói: “Tiểu tử nhà ngươi đã tạm ứng tiền công nửa năm rồi, thư cục của chúng ta đâu phải là nhà từ thiện, muốn mãi là muốn đến bao giờ?”
Thiếu niên dập đầu liên hồi: “Xin ngài hãy giúp ta, ta không muốn mất mẫu thân…”
“Đi mau, còn có khách ở đây.” Chưởng quầy trông có vẻ khó chịu nhưng lại lấy ra một nắm tiền đồng từ túi, nhét vào tay thiếu niên.
Thiếu niên cảm ơn rối rít, bò dậy rồi chạy đi.
“Khoan đã.” Tân Diệu lên tiếng.
Thiếu niên ngơ ngác quay lại nhìn.
Chưởng quầy vội vàng xin lỗi: “Tiểu thư, có phải đã làm phiền ngài không? Tên nhóc này không hiểu chuyện, ngài đừng chấp nhặt với nó –”
“Tiểu Liên, lấy hai lượng bạc đưa cho vị tiểu huynh đệ này.”
“Vâng.” Tiểu Liên không chút chần chừ, đi đến bên thiếu niên, nhét bạc vụn vào tay cậu ta.
Thiếu niên hoàn toàn ngây người, theo bản năng nhìn chưởng quầy.
Chưởng quầy cũng không ngốc, có hai lượng bạc này, mẫu thân của thằng bé có khi được cứu, hắn cũng không phải ứng trước tiền công nữa.
“Tiểu thư nhân hậu cho ngươi, còn không mau tạ ơn tiểu thư!”
Thiếu niên như bừng tỉnh khỏi mộng, vội quỳ xuống dập đầu cảm tạ Tân Diệu.
“Về chăm sóc mẫu thân ngươi đi.” Tân Diệu dịu giọng nói.
Nàng cũng không phải là người hay phô trương lòng tốt, nhưng câu nói “ta không muốn mất mẫu thân” của thiếu niên khiến nàng không thể làm ngơ.
Thiếu niên nhìn Tân Diệu sâu sắc, dập đầu thêm một cái nữa rồi vội vã rời đi.
Chưởng quầy nhìn Tân Diệu, nụ cười thêm phần chân thật, kể chuyện về thiếu niên: “Mãu thân thằng bé trước kia cũng làm ở thư cục, vốn dĩ còn tạm ổn, nhưng từ khi bà ta ngã bệnh, cuộc sống của hai mẹ con càng trở nên khó khăn. Đúng là đáng thương, mẹ con họ vào kinh thành để tìm một người đàn ông, nhưng tìm mấy năm cũng chẳng thấy tung tích…”
Tân Diệu lặng lẽ nghe, thỉnh thoảng gật đầu.
Có lẽ do quá rảnh rỗi, chưởng quầy gặp được một người biết lắng nghe, càng nói càng hăng, cuối cùng ngay cả tên của cha thiếu niên nàng cũng biết được.
Nàng bèn hỏi: “Ta thấy trong tiệm có nhiều loại sách, sao lại không có nhiều khách đến thế?”
Tiểu nhị bên cạnh lặng lẽ ngước mắt lên trời.
Tiểu thư này quả là nhân hậu, nói là không có nhiều khách, kỳ thực ngoài tiểu thư thì chẳng có ai.
Nhắc đến chuyện này, chưởng quầy thở dài, trong giọng không giấu được vẻ bất mãn: “Nếu không phải tiên sinh Bình An bị họ kéo đi, làm sao đến nỗi này…”
Hai tiệm sách nằm sát nhau, sách kinh, sử, tử, tập nơi này có thì nơi kia cũng có, điều cốt yếu là ai có được thoại bản gây sốt kinh thành.
Thoại bản của tiên sinh Bình An rất được yêu thích, người mua thoại bản tiện thể mua thêm các sách khác, thành thử Thanh Tùng Thư Cục lại càng vắng vẻ.
“Nếu không tìm được người viết giỏi, e là lão bản sẽ phải sang nhượng lại thư cục…” Chưởng quầy nói chuyện với thiếu nữ trước mặt đến quá đà, lỡ miệng tiết lộ tình cảnh khó khăn của tiệm.
Tân Diệu làm như không thấy vẻ ngượng ngùng của chưởng quầy, thuận miệng hỏi: “Nhận sang tiệm sách chắc hẳn cũng cần nhiều bạc lắm nhỉ?”
“Đương nhiên rồi. Tiệm sách của chúng ta không chỉ bán sách mà phía sau còn có xưởng in và một căn nhà khá rộng.” Nói đến đây, mắt chưởng quầy ánh lên nỗi buồn.
Với chưởng quầy, Thanh Tùng Thư Cục không chỉ là nơi kiếm sống, mà còn là mái nhà.
“Chưởng quầy đừng lo, biết đâu sắp tới việc làm ăn lại khấm khá hơn.” Tân Diệu đặt quyển du ký lên quầy: “Quyển sách này giá bao nhiêu?”
Chưởng quầy làm bộ đ.ấ.m mình một cái: “Nhìn cái miệng ta này, nói mà không biết điểm dừng, làm lỡ thời gian của tiểu thư. Quyển sách này –”
Nhìn kỹ quyển du ký, chưởng quầy dừng lại, vẻ mặt lộ ra chút khác lạ.
Tân Diệu nghi hoặc hỏi: “Chưởng quầy, quyển sách này có vấn đề gì sao?”
“Không có gì –” Chưởng quầy do dự, nhất thời không biết nói thế nào.
Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên từ ngoài cửa, có người đi vào.
Tân Diệu nhìn thấy một thân ảnh trong trang phục màu đỏ thẫm, ngạc nhiên khẽ nhướng mày.
Hóa ra là vị nghĩa sĩ đã ra tay tương trợ hôm cưỡi ngựa – Trấn phủ sứ Cẩm Y Vệ, Hạ Thanh Tiêu.
“Đại nhân đến rồi.” Tiểu nhị kính cẩn nghênh đón, rõ ràng đã biết thân phận của Hạ Thanh Tiêu.
Chưởng quầy cũng vội vàng hành lễ.
Đối diện chưởng quầy và tiểu nhị, Hạ Thanh Tiêu không hề tỏ vẻ kiêu ngạo, nhẹ gật đầu, ánh mắt dừng lại trên gương mặt của Tân Diệu.
Tân Diệu rõ ràng thấy trong mắt đối phương có chút kinh ngạc, bèn dịu dàng khom người: “Không ngờ lại tái ngộ nghĩa sĩ tại nơi đây.”
Ánh mắt của Hạ Thanh Tiêu trở lại bình thản, hỏi: “Khấu tiểu thư vẫn khỏe chứ?”
Tân Diệu dặn xa phu đưa xe ngựa dừng ở chỗ xa hơn, bảo Tiểu Liên đi dò xét tình hình.
Chẳng bao lâu sau, Tiểu Liên quay lại, lau mồ hôi nói: “Là do hôm nay Nha Tâm Thư Cục phát hành sách mới của tiên sinh Bình An, số lượng có hạn, thế nên mới khiến nhiều người tranh nhau mua như vậy.”
Tân Diệu nhìn đám đông ồn ào, giọng có phần phức tạp: “Thì ra người kinh thành ai cũng thích xem thoại bản đến vậy.”
Tiểu Liên sống ở kinh thành đã bốn năm, không lấy làm lạ: “Đúng vậy, người ở kinh thành nhiều người biết chữ, lúc rảnh rỗi ai cũng thích đọc thoại bản để g.i.ế.t thời gian. Kể cả những người không biết chữ cũng thích đến tửu quán hay trà quán để nghe người kể chuyện về những thoại bản mới ra…”
Nói đến đây, tiểu nha hoàn đột nhiên ngừng lại, kéo nhẹ tay áo của Tân Diệu: “Tiểu thư, ngài nhìn xem, đó chẳng phải là Nhị công tử sao!”
Tân Diệu nhìn theo hướng tay của Tiểu Liên chỉ, liền thấy hai thiếu niên lén lút lẻn tới, trong đó có một người chính là Đoạn Vân Lãng.
“Nhị công tử không đi học mà đến đây mua thoại bản!” Tiểu Liên kinh ngạc.
Nhưng Tân Diệu chỉ muốn tránh mặt Đoạn Vân Lãng, để khỏi sinh thêm rắc rối, liền chen qua đám đông, bước vào Thanh Tùng Thư Cục.
So với khung cảnh đông đúc ở Nha Tâm Thư Cục, Thanh Tùng Thư Cục vắng vẻ đến nao lòng, chưởng quầy đang ngẩn ngơ, tiểu nhị thì thiu thiu ngủ, thậm chí chẳng nhận ra có người bước vào.
Tiểu Liên hắng giọng một tiếng.
Tiểu nhị giật mình nhảy dựng lên, bật hỏi: “Mọi người đổ hết vào tiệm chúng ta sao?”
Tiểu Liên cất giọng trong trẻo: “Tiểu thư nhà ta muốn mua sách.”
“Chắc cô nương nhầm đường rồi –”
Chưởng quầy kéo tiểu nhị ra phía sau, cười niềm nở: “Tiểu thư muốn mua sách gì?”
“Ta chỉ xem qua một chút.”
“Mời tiểu thư cứ tự nhiên.”
Tân Diệu có đôi tai thính, khi đi vào sâu bên trong các kệ sách, nghe thấy tiểu nhị thì thầm: “Chưởng quầy, ngài cười niềm nở quá, coi chừng làm tiểu thư sợ chạy mất.”
“Câm miệng!”
Trên các giá là từng hàng sách xếp ngay ngắn, mùi giấy và mực in đặc trưng phảng phất nơi đầu mũi, càng đi sâu vào trong mùi mực càng nồng đậm.
Tân Diệu lướt mắt qua những quyển sách, tiện tay lấy một quyển du ký dày cộp, giá bán tất nhiên không rẻ.
Mục đích của nàng không phải là mua sách, mà là tìm hiểu thêm về thư cục này, mua quyển này cũng dễ nói chuyện hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng ôm sách đi ra, chưa kịp mở lời thì đã thấy một người chạy vào, quỳ trước mặt chưởng quầy.
Đó là một thiếu niên gầy gò, chừng mười hai mười ba tuổi, dù vô cùng kích động nhưng vẫn cố giữ âm lượng thấp: “Chưởng quầy, xin hãy tạm ứng cho ta thêm một chút tiền công, mẫu thân của ta hết thuốc rồi…”
Chưởng quầy không vui nói: “Tiểu tử nhà ngươi đã tạm ứng tiền công nửa năm rồi, thư cục của chúng ta đâu phải là nhà từ thiện, muốn mãi là muốn đến bao giờ?”
Thiếu niên dập đầu liên hồi: “Xin ngài hãy giúp ta, ta không muốn mất mẫu thân…”
“Đi mau, còn có khách ở đây.” Chưởng quầy trông có vẻ khó chịu nhưng lại lấy ra một nắm tiền đồng từ túi, nhét vào tay thiếu niên.
Thiếu niên cảm ơn rối rít, bò dậy rồi chạy đi.
“Khoan đã.” Tân Diệu lên tiếng.
Thiếu niên ngơ ngác quay lại nhìn.
Chưởng quầy vội vàng xin lỗi: “Tiểu thư, có phải đã làm phiền ngài không? Tên nhóc này không hiểu chuyện, ngài đừng chấp nhặt với nó –”
“Tiểu Liên, lấy hai lượng bạc đưa cho vị tiểu huynh đệ này.”
“Vâng.” Tiểu Liên không chút chần chừ, đi đến bên thiếu niên, nhét bạc vụn vào tay cậu ta.
Thiếu niên hoàn toàn ngây người, theo bản năng nhìn chưởng quầy.
Chưởng quầy cũng không ngốc, có hai lượng bạc này, mẫu thân của thằng bé có khi được cứu, hắn cũng không phải ứng trước tiền công nữa.
“Tiểu thư nhân hậu cho ngươi, còn không mau tạ ơn tiểu thư!”
Thiếu niên như bừng tỉnh khỏi mộng, vội quỳ xuống dập đầu cảm tạ Tân Diệu.
“Về chăm sóc mẫu thân ngươi đi.” Tân Diệu dịu giọng nói.
Nàng cũng không phải là người hay phô trương lòng tốt, nhưng câu nói “ta không muốn mất mẫu thân” của thiếu niên khiến nàng không thể làm ngơ.
Thiếu niên nhìn Tân Diệu sâu sắc, dập đầu thêm một cái nữa rồi vội vã rời đi.
Chưởng quầy nhìn Tân Diệu, nụ cười thêm phần chân thật, kể chuyện về thiếu niên: “Mãu thân thằng bé trước kia cũng làm ở thư cục, vốn dĩ còn tạm ổn, nhưng từ khi bà ta ngã bệnh, cuộc sống của hai mẹ con càng trở nên khó khăn. Đúng là đáng thương, mẹ con họ vào kinh thành để tìm một người đàn ông, nhưng tìm mấy năm cũng chẳng thấy tung tích…”
Tân Diệu lặng lẽ nghe, thỉnh thoảng gật đầu.
Có lẽ do quá rảnh rỗi, chưởng quầy gặp được một người biết lắng nghe, càng nói càng hăng, cuối cùng ngay cả tên của cha thiếu niên nàng cũng biết được.
Nàng bèn hỏi: “Ta thấy trong tiệm có nhiều loại sách, sao lại không có nhiều khách đến thế?”
Tiểu nhị bên cạnh lặng lẽ ngước mắt lên trời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu thư này quả là nhân hậu, nói là không có nhiều khách, kỳ thực ngoài tiểu thư thì chẳng có ai.
Nhắc đến chuyện này, chưởng quầy thở dài, trong giọng không giấu được vẻ bất mãn: “Nếu không phải tiên sinh Bình An bị họ kéo đi, làm sao đến nỗi này…”
Hai tiệm sách nằm sát nhau, sách kinh, sử, tử, tập nơi này có thì nơi kia cũng có, điều cốt yếu là ai có được thoại bản gây sốt kinh thành.
Thoại bản của tiên sinh Bình An rất được yêu thích, người mua thoại bản tiện thể mua thêm các sách khác, thành thử Thanh Tùng Thư Cục lại càng vắng vẻ.
“Nếu không tìm được người viết giỏi, e là lão bản sẽ phải sang nhượng lại thư cục…” Chưởng quầy nói chuyện với thiếu nữ trước mặt đến quá đà, lỡ miệng tiết lộ tình cảnh khó khăn của tiệm.
Tân Diệu làm như không thấy vẻ ngượng ngùng của chưởng quầy, thuận miệng hỏi: “Nhận sang tiệm sách chắc hẳn cũng cần nhiều bạc lắm nhỉ?”
“Đương nhiên rồi. Tiệm sách của chúng ta không chỉ bán sách mà phía sau còn có xưởng in và một căn nhà khá rộng.” Nói đến đây, mắt chưởng quầy ánh lên nỗi buồn.
Với chưởng quầy, Thanh Tùng Thư Cục không chỉ là nơi kiếm sống, mà còn là mái nhà.
“Chưởng quầy đừng lo, biết đâu sắp tới việc làm ăn lại khấm khá hơn.” Tân Diệu đặt quyển du ký lên quầy: “Quyển sách này giá bao nhiêu?”
Chưởng quầy làm bộ đ.ấ.m mình một cái: “Nhìn cái miệng ta này, nói mà không biết điểm dừng, làm lỡ thời gian của tiểu thư. Quyển sách này –”
Nhìn kỹ quyển du ký, chưởng quầy dừng lại, vẻ mặt lộ ra chút khác lạ.
Tân Diệu nghi hoặc hỏi: “Chưởng quầy, quyển sách này có vấn đề gì sao?”
“Không có gì –” Chưởng quầy do dự, nhất thời không biết nói thế nào.
Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên từ ngoài cửa, có người đi vào.
Tân Diệu nhìn thấy một thân ảnh trong trang phục màu đỏ thẫm, ngạc nhiên khẽ nhướng mày.
Hóa ra là vị nghĩa sĩ đã ra tay tương trợ hôm cưỡi ngựa – Trấn phủ sứ Cẩm Y Vệ, Hạ Thanh Tiêu.
“Đại nhân đến rồi.” Tiểu nhị kính cẩn nghênh đón, rõ ràng đã biết thân phận của Hạ Thanh Tiêu.
Chưởng quầy cũng vội vàng hành lễ.
Đối diện chưởng quầy và tiểu nhị, Hạ Thanh Tiêu không hề tỏ vẻ kiêu ngạo, nhẹ gật đầu, ánh mắt dừng lại trên gương mặt của Tân Diệu.
Tân Diệu rõ ràng thấy trong mắt đối phương có chút kinh ngạc, bèn dịu dàng khom người: “Không ngờ lại tái ngộ nghĩa sĩ tại nơi đây.”
Ánh mắt của Hạ Thanh Tiêu trở lại bình thản, hỏi: “Khấu tiểu thư vẫn khỏe chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro