Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Ai sợ ai (1)
Ân Tầm
2024-07-24 14:14:53
Mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước tái xanh …
‘Vậy em muốn gả cho ai? Muốn gả cho tên tiểu tử ngốc kia sao?’
Liên Kiều bị lời của hắn làm cho mơ mơ hồ hồ, mất một lúc mới nghĩ ra “tiểu tử ngốc” mà hắn nói là ai, nhưng vẫn bướng bỉnh dẫm chân, cứng miệng nói: ‘Hừm, dù sao ai cũng tốt hơn anh, ít ra thì cũng không hạn chế sự tự do của em!’
‘Tốt, tốt, tốt lắm!’
Môi Hoàng Phủ Ngạn Tước khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh, hắn đứng dậy, cởi áo khoác vất trên sofa, sau đó là cà vạt.
Thì ra … trong lòng cô hắn không khác gì những người đàn ông khác, thậm chí là còn không bằng họ, nhất là … tên tiểu tử kia.
Liên Kiều thấy hắn cười, trong lòng càng khó hiểu. Người đàn ông này thật kỳ lạ, rõ ràng là mình đang mắng hắn kia mà, chẳng lẽ não bị cơn giận đốt hỏng rồi sao, bị mắng mà lại càng cười.
‘Anh … anh không sao chứ?’ Cô ấp a ấp úng hỏi, trong lòng đột nhiên có một dự cảm không lành.
Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói một lời tiến đến, hai tay vung lên …
Ngay lập tức, thân thể nhỏ nhắn của Liên Kiều bị hắn ôm lấy.
‘Này, anh ôm em đi đâu vậy? Thả em xuống!’
Cảm giác bất an chợt ập đến, cô có ngốc hơn nữa cũng nhận ra sự nguy hiểm đang đến gần, bị dọa đến nỗi hét lớn lên.
‘Anh ôm em …’ Hắn cúi xuống, mùi hương nam tính quẩn quanh bên mũi cô, thì thầm bên tai: ‘… đương nhiên là về phòng ngủ rồi!’
Liên Kiều trợn mắt, cố gắng giãy dụa hòng thoát ra khỏi ngực hắn, ‘Em không buồn ngủ, em không muốn về phòng ngủ, em không đi!’
Chỉ tiếc là, phản kháng cũng vô dụng, Hoàng Phủ Ngạn Tước căn bản là không để ý đến lời phản đối của cô, đôi chân dài mạnh mẽ bước từng bước vững vàng về phía phòng ngủ.
Tiếng kêu của Liên Kiều theo thân thể bị ném xuống giường mà đột ngột ngưng bặt, lồng ngực vì cơn tức mà không ngừng phập phồng thở dốc.
‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh điên rồi sao?’
Mất một lúc cô mới điều hòa được hơi thở, đôi mắt màu tím tức tối ghim chặt lên người đàn ông trước mặt.
Môi Hoàng Phủ Ngạn Tước khẽ câu lên một đường cong nhưng lọt vào mắt Liên Kiều cô lại thấy toàn thân rét run …
‘Đúng vậy, từ lúc gặp em, toàn bộ lý trí của anh đều bị đốt thành tro hết rồi, chẳng lẽ đến giờ em mới phát hiện ra sao?’
Theo câu nói của hắn, bàn tay to đặt trên người Liên Kiều khẽ dùng sức, chỉ nghe ‘xoẹt …’ một tiếng, y phục trên người cô đã bị xé thành nhiều mảnh vụn.
‘Aaaaa …’
Liên Kiều thét lên một tiếng vừa giãy giụa vừa tức tối đấm vào ngực hắn, rống giận: ‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh thật xấu xa, đây là chiếc váy mới nhất mà Tử Tranh đặc biệt thiết kế cho em, anh lại xé rách nó. Anh đền cho em, đền cho em …’
Sự nhẫn nại của Hoàng Phủ Ngạn Tước theo tiếng kêu của cô mà dần tan mất, hắn tiện tay cầm lấy cà vạt, trói cổ tay cô lại.
Thật là một nha đầu không biết điều, chỉ còn cách dùng chiêu này đối phó cô.
‘Anh bắt cóc em là phạm pháp đó, buông em ra …’ Liên Kiều thấy đôi tay mình đã bị hắn cột chặt, tức đến nỗi chân không ngừng giãy dụa.
‘Em nghe cho rõ đây!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước phủ thân mình xuống người cô, trong đáy mắt bùng cháy một ngọng lửa, ‘Em nói sai rồi, thứ nhất, đây không phải là bắt cóc, thứ hai, anh là chồng em, cho dù anh làm gì với em cũng không ai quản nổi.’
‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh là đồ xấu xa, là đầu heo, là … ô …’ Một tràng tiếng mắng mỏ của Liên Kiều chưa kịp nói hết thì chiếc miệng nhỏ nhắn đã bị môi Hoàng Phủ Ngạn Tước bịt kín lại.
Nụ hôn này hoàn toàn không giống trước đây, mà mang theo ý đồ trừng phạt rõ ràng, hắn gần như muốn dùng hành động để hóa giải cơn giận trong lòng, đôi môi hung hăng cắn mút phiến môi anh đào của cô như muốn một lần hút hết toàn bộ sức lực của cô.
‘Ô … ô …’
Liên Kiều trợn mắt không biết nên phản ứng thế nào, chỉ cảm nhận đôi môi đang dần trở nên bỏng rát, muốn giãy dụa nhưng lại như chẳng còn chút sức lực nào.
Đang lúc cô tưởng rằng mình sẽ vì thiếu dưỡng khí mà chết đi, Hoàng Phủ Ngạn Tước rốt cuộc cũng rời môi cô, nhưng đó chỉ là … đổi một cách trừng phạt khác mà thôi…
Đôi môi lửa nóng mang theo sự giận dữ dần trượt xuống chiếc gáy trắng như tuyết của cô, mút mát gặm nhấm nơi xương quai xanh tinh tế sau đó một đường trượt xuống, bàn tay thuần thục khẽ dùng sức, rất nhanh vật che chắn cuối cùng trên người cô đã bị dỡ xuống.
‘Buông em ra … a …’ Liên Kiều còn chưa nói dứt thì đã bị hành động kia của hắn làm cho giật mình thét lên một tiếng.
Lửa giận trong lòng còn chưa tìm được chỗ phát tiết nhưng thân thể mềm mại như bông trong lòng khiến cho một cảm giác bản năng quen thuộc trỗi dậy rất nhanh.
‘Nha đầu, em là của anh, chỉ của anh mà thôi. Nhớ kỹ điều đó!’
Giọng nói trầm thấp rơi vào tai cô như ra lệnh lại như thôi miên, nhưng trong giọng nói trầm thấp đó rất dễ nhận ra dục vọng đã bị khơi mào.
Không có câu trả lời như mong đợi, cũng không có sự phản kháng như trong tưởng tượng mà ngược lại …
‘Hu hu … hu hu …’ Liên Kiều bất chợt vùi đầu vào gối, khóc òa lên.
Khóc???
Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt buông cô ra, hắn nhìn lại cô nhóc đang khóc hết sức ủy khuất trong lòng mình.
Nha đầu này, ủy khuất chỗ nào mà khóc đến như vậy?
‘Không được khóc!’ Hắn thấp giọng quát một tiếng, tiếng khóc của cô càng khiến hắn tâm phiền ý loạn.
Nào ngờ, lời vừa dứt thì Liên Kiều ngược lại càng khóc dữ dội hơn.
Thân thể trắng như mỡ đông co lại như con tôm, mái tóc dài đen nhánh lòa xòa xõa trên gối, đôi vai thanh mảnh run rẩy theo từng tiếng nức nở của cô dưới ánh đèn tỏa ra một vẻ lộng lẫy động lòng người.
Tình này cảnh này thực khiến cho Hoàng Phủ Ngạn Tước có chút đau lòng, nhưng nhiều hơn sự đau lòng là một nỗi khát khao chiếm hữu bản năng.
Vốn đang rất tức giận với cô nhưng lúc này đây, thấy dáng vẻ yếu ớt và đầy sợ hãi của cô, rốt cuộc cũng không đành lòng …
Có trời mới biết hôm nay hắn tức giận đến thế nào, chính vì vậy nên mới dùng cách thức bá đạo như vậy để trừng phạt sự bướng bỉnh cùng những hành động tùy tiện của cô hôm nay!
‘Hu hu … Hoàng Phủ Ngạn Tước, em … em sau này mặc kệ anh … hu hu …’ Liên Kiều khóc đến thập phần ủy khuất, bất chợt, thân thể bị hắn dùng sức xoay lại.
Thấy gương mặt xinh xắn còn đầy nước mắt của cô, hắn bực dọc nói: ‘Em còn dám trút giận gì với anh sao? Lén lút đi gặp người đàn ông khác, em cho rằng mình làm vậy là đúng lắm sao?’
‘Vậy còn anh thì sao?’ Liên Kiều vừa nghe hắn nói vậy, đôi mắt màu tím vẫn còn long lanh giọt lệ trừng lên vẻ phẫn nộ, ‘Anh không phải cũng thế sao? Anh dựa vào cái gì mà nói em như vậy? Có giỏi thì anh cởi trói cho em đi!’
‘Vậy em muốn gả cho ai? Muốn gả cho tên tiểu tử ngốc kia sao?’
Liên Kiều bị lời của hắn làm cho mơ mơ hồ hồ, mất một lúc mới nghĩ ra “tiểu tử ngốc” mà hắn nói là ai, nhưng vẫn bướng bỉnh dẫm chân, cứng miệng nói: ‘Hừm, dù sao ai cũng tốt hơn anh, ít ra thì cũng không hạn chế sự tự do của em!’
‘Tốt, tốt, tốt lắm!’
Môi Hoàng Phủ Ngạn Tước khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh, hắn đứng dậy, cởi áo khoác vất trên sofa, sau đó là cà vạt.
Thì ra … trong lòng cô hắn không khác gì những người đàn ông khác, thậm chí là còn không bằng họ, nhất là … tên tiểu tử kia.
Liên Kiều thấy hắn cười, trong lòng càng khó hiểu. Người đàn ông này thật kỳ lạ, rõ ràng là mình đang mắng hắn kia mà, chẳng lẽ não bị cơn giận đốt hỏng rồi sao, bị mắng mà lại càng cười.
‘Anh … anh không sao chứ?’ Cô ấp a ấp úng hỏi, trong lòng đột nhiên có một dự cảm không lành.
Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói một lời tiến đến, hai tay vung lên …
Ngay lập tức, thân thể nhỏ nhắn của Liên Kiều bị hắn ôm lấy.
‘Này, anh ôm em đi đâu vậy? Thả em xuống!’
Cảm giác bất an chợt ập đến, cô có ngốc hơn nữa cũng nhận ra sự nguy hiểm đang đến gần, bị dọa đến nỗi hét lớn lên.
‘Anh ôm em …’ Hắn cúi xuống, mùi hương nam tính quẩn quanh bên mũi cô, thì thầm bên tai: ‘… đương nhiên là về phòng ngủ rồi!’
Liên Kiều trợn mắt, cố gắng giãy dụa hòng thoát ra khỏi ngực hắn, ‘Em không buồn ngủ, em không muốn về phòng ngủ, em không đi!’
Chỉ tiếc là, phản kháng cũng vô dụng, Hoàng Phủ Ngạn Tước căn bản là không để ý đến lời phản đối của cô, đôi chân dài mạnh mẽ bước từng bước vững vàng về phía phòng ngủ.
Tiếng kêu của Liên Kiều theo thân thể bị ném xuống giường mà đột ngột ngưng bặt, lồng ngực vì cơn tức mà không ngừng phập phồng thở dốc.
‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh điên rồi sao?’
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mất một lúc cô mới điều hòa được hơi thở, đôi mắt màu tím tức tối ghim chặt lên người đàn ông trước mặt.
Môi Hoàng Phủ Ngạn Tước khẽ câu lên một đường cong nhưng lọt vào mắt Liên Kiều cô lại thấy toàn thân rét run …
‘Đúng vậy, từ lúc gặp em, toàn bộ lý trí của anh đều bị đốt thành tro hết rồi, chẳng lẽ đến giờ em mới phát hiện ra sao?’
Theo câu nói của hắn, bàn tay to đặt trên người Liên Kiều khẽ dùng sức, chỉ nghe ‘xoẹt …’ một tiếng, y phục trên người cô đã bị xé thành nhiều mảnh vụn.
‘Aaaaa …’
Liên Kiều thét lên một tiếng vừa giãy giụa vừa tức tối đấm vào ngực hắn, rống giận: ‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh thật xấu xa, đây là chiếc váy mới nhất mà Tử Tranh đặc biệt thiết kế cho em, anh lại xé rách nó. Anh đền cho em, đền cho em …’
Sự nhẫn nại của Hoàng Phủ Ngạn Tước theo tiếng kêu của cô mà dần tan mất, hắn tiện tay cầm lấy cà vạt, trói cổ tay cô lại.
Thật là một nha đầu không biết điều, chỉ còn cách dùng chiêu này đối phó cô.
‘Anh bắt cóc em là phạm pháp đó, buông em ra …’ Liên Kiều thấy đôi tay mình đã bị hắn cột chặt, tức đến nỗi chân không ngừng giãy dụa.
‘Em nghe cho rõ đây!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước phủ thân mình xuống người cô, trong đáy mắt bùng cháy một ngọng lửa, ‘Em nói sai rồi, thứ nhất, đây không phải là bắt cóc, thứ hai, anh là chồng em, cho dù anh làm gì với em cũng không ai quản nổi.’
‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh là đồ xấu xa, là đầu heo, là … ô …’ Một tràng tiếng mắng mỏ của Liên Kiều chưa kịp nói hết thì chiếc miệng nhỏ nhắn đã bị môi Hoàng Phủ Ngạn Tước bịt kín lại.
Nụ hôn này hoàn toàn không giống trước đây, mà mang theo ý đồ trừng phạt rõ ràng, hắn gần như muốn dùng hành động để hóa giải cơn giận trong lòng, đôi môi hung hăng cắn mút phiến môi anh đào của cô như muốn một lần hút hết toàn bộ sức lực của cô.
‘Ô … ô …’
Liên Kiều trợn mắt không biết nên phản ứng thế nào, chỉ cảm nhận đôi môi đang dần trở nên bỏng rát, muốn giãy dụa nhưng lại như chẳng còn chút sức lực nào.
Đang lúc cô tưởng rằng mình sẽ vì thiếu dưỡng khí mà chết đi, Hoàng Phủ Ngạn Tước rốt cuộc cũng rời môi cô, nhưng đó chỉ là … đổi một cách trừng phạt khác mà thôi…
Đôi môi lửa nóng mang theo sự giận dữ dần trượt xuống chiếc gáy trắng như tuyết của cô, mút mát gặm nhấm nơi xương quai xanh tinh tế sau đó một đường trượt xuống, bàn tay thuần thục khẽ dùng sức, rất nhanh vật che chắn cuối cùng trên người cô đã bị dỡ xuống.
‘Buông em ra … a …’ Liên Kiều còn chưa nói dứt thì đã bị hành động kia của hắn làm cho giật mình thét lên một tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lửa giận trong lòng còn chưa tìm được chỗ phát tiết nhưng thân thể mềm mại như bông trong lòng khiến cho một cảm giác bản năng quen thuộc trỗi dậy rất nhanh.
‘Nha đầu, em là của anh, chỉ của anh mà thôi. Nhớ kỹ điều đó!’
Giọng nói trầm thấp rơi vào tai cô như ra lệnh lại như thôi miên, nhưng trong giọng nói trầm thấp đó rất dễ nhận ra dục vọng đã bị khơi mào.
Không có câu trả lời như mong đợi, cũng không có sự phản kháng như trong tưởng tượng mà ngược lại …
‘Hu hu … hu hu …’ Liên Kiều bất chợt vùi đầu vào gối, khóc òa lên.
Khóc???
Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt buông cô ra, hắn nhìn lại cô nhóc đang khóc hết sức ủy khuất trong lòng mình.
Nha đầu này, ủy khuất chỗ nào mà khóc đến như vậy?
‘Không được khóc!’ Hắn thấp giọng quát một tiếng, tiếng khóc của cô càng khiến hắn tâm phiền ý loạn.
Nào ngờ, lời vừa dứt thì Liên Kiều ngược lại càng khóc dữ dội hơn.
Thân thể trắng như mỡ đông co lại như con tôm, mái tóc dài đen nhánh lòa xòa xõa trên gối, đôi vai thanh mảnh run rẩy theo từng tiếng nức nở của cô dưới ánh đèn tỏa ra một vẻ lộng lẫy động lòng người.
Tình này cảnh này thực khiến cho Hoàng Phủ Ngạn Tước có chút đau lòng, nhưng nhiều hơn sự đau lòng là một nỗi khát khao chiếm hữu bản năng.
Vốn đang rất tức giận với cô nhưng lúc này đây, thấy dáng vẻ yếu ớt và đầy sợ hãi của cô, rốt cuộc cũng không đành lòng …
Có trời mới biết hôm nay hắn tức giận đến thế nào, chính vì vậy nên mới dùng cách thức bá đạo như vậy để trừng phạt sự bướng bỉnh cùng những hành động tùy tiện của cô hôm nay!
‘Hu hu … Hoàng Phủ Ngạn Tước, em … em sau này mặc kệ anh … hu hu …’ Liên Kiều khóc đến thập phần ủy khuất, bất chợt, thân thể bị hắn dùng sức xoay lại.
Thấy gương mặt xinh xắn còn đầy nước mắt của cô, hắn bực dọc nói: ‘Em còn dám trút giận gì với anh sao? Lén lút đi gặp người đàn ông khác, em cho rằng mình làm vậy là đúng lắm sao?’
‘Vậy còn anh thì sao?’ Liên Kiều vừa nghe hắn nói vậy, đôi mắt màu tím vẫn còn long lanh giọt lệ trừng lên vẻ phẫn nộ, ‘Anh không phải cũng thế sao? Anh dựa vào cái gì mà nói em như vậy? Có giỏi thì anh cởi trói cho em đi!’
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro