Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Bữa sáng sóng gió (2)
Ân Tầm
2024-07-24 14:14:53
‘Ạ? … Được …’
Liên Kiều vừa nghe đã hiểu ý hắn, trong lòng mừng rỡ không thôi bởi vì chỗ ngồi của Lãnh Thiên Dục vừa hay là ở bên cạnh Hoàng Phủ Ngạn Tước. Nhưng sự vui mừng của cô không được lâu …
Vừa định nhấc chân đi thì …
‘Không được!’ Dodo đứng vụt dậy, ánh mắt đầy vẻ cảnh giác nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ tươi cười: ‘Lãnh tiên sinh, nơi đây là “Hoàng Phủ”, “Hoàng Phủ” đương nhiên là có quy tắc của “Hoàng Phủ”, lúc ăn cơm cũng vậy. Ai ngồi ở vị trí nào đều đã được sắp đặt thỏa đáng. Tôi nghĩ về điểm này … Lãnh tiên sinh phải hiểu rõ mới đúng.’
‘Liên Kiều, không được nói như vậy!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước trầm giọng quát khẽ, một tia không vui lộ ra trên gương mặt anh tuấn của hắn.
‘Ngạn Tước, em đâu có nói sai. “Hoàng Phủ” có quy tắc của “Hoàng Phủ” mà!’ Dodo không nghĩ đến Hoàng Phủ Ngạn Tước lại nói vậy, sắc mặt đã có chút khó coi.
‘Liên Kiều tiểu thư!’
Lãnh Thiên Dục lạnh nhạt lên tiếng: ‘Thực ngại quá, Lãnh gia chúng ta không có nhân khẩu đông đúc như Hoàng Phủ, đương nhiên không cần phải sắp đặt hoặc nghiên cứu cái gì gọi là quy tắc trên bàn ăn cả. Hôm nay cô muốn nói quy tắc với tôi, nghĩ xem có đủ tư cách không?’
Câu hỏi của hắn vang lên khiến không khí trong bữa ăn chợt lạnh xuống.
‘Anh …’ Dodo tức giận nắm chặt bàn tay.
‘Được rồi Liên Kiều, Thiên Dục, không cần nói cái gì quy tắc không quy tắc, đều là người nhà cả mà, mau ngồi xuống ăn sáng đi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy bầu không khí trở nên ngượng ngập liền chủ động cầm lấy dao nĩa, lên tiếng phá vỡ sự ngượng ngập đó.
Lãnh Thiên Dục không có biểu tình gì khác, hắn bước về phía Liên Kiều, nháy mắt với cô như ra hiệu.
Vẻ mặt rạng rỡ Liên Kiều bước nhanh đến vị trí cạnh bên Hoàng Phủ Ngạn Tước ngồi xuống, lè lưỡi làm mặt xấu với Dodo.
Thu hết tất cả vào mắt, lửa giận trong mắt Dodo không khỏi bừng bừng cháy.
Mặc Di Nhiễm Dung bình tĩnh nhìn mọi chuyện phát sinh nhưng không nói gì, cô cũng cầm lấy dao nĩa nhưng liền đó đã thấy trước mặt mình xuất hiện thêm một ly nước lọc, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Hoàng Phủ Ngạn Thương ngồi ở phía đối diện, cười rạng rỡ nhìn cô.
“Em không thích uống nước trái cây, anh giúp em chuẩn bị nước lọc!” Hắn ôn nhu nói.
Mặc Di Nhiễm Dung mỉm cười: “Cám ơn anh!”
Nụ cười trên môi Hoàng Phủ Ngạn Thương càng rộng , hắn bắt đầu bữa sáng của mình.
Bầu không khí trong lúc ăn rất tốt, ngoại trừ Dodo, ai nấy đều nói nói cười cười, nhất là Triển Sơ Dung. Bà vui cũng dễ hiểu thôi bởi vì trên bàn ăn không chỉ có đoàn người của Lãnh Thiên Dục mà quan trọng hơn là Ngạn Thương cũng trở về rồi, hơn nữa còn vui vẻ cùng cả nhà ăn cơm. Xem ra ngày cả nhà đoàn viên mà bà chờ mong đã lâu sắp đến rồi.
“Mọi người nghe đây …” Bà lên tiếng, nhìn về phía mọi người, thấy mọi người cũng đang hướng ánh mắt về phía mình.
“Thiên Dục, nếu như con đã dẫn Tiểu Tuyền đến đây vậy thì đừng vội trở về, đừng như những lần trước vội vội vàng vàng. Lần này ở lại đây thêm vài ngày cho khuây khỏa, dù sao công việc làm mãi cũng không hết. Còn Ngạn Tước, con cũng vậy nha, mấy ngày này không được trở về căn biệt thự kia nữa, phải ở nhà. Các con nghe rõ chưa?”
“Dì à con …”
“Yên tâm đi bác gái, Ngạn Thương anh ấy sẽ không đi đâu!” Mặc Di Nhiễm Dung lúc này mới lên tiếng, nhẹ nhàng ngắt lời Haòng Phủ Ngạn Thương.
“Nhiễm Dung…” Ánh mắt Hoàng Phủ Ngạn Thương đầy vẻ khó hiểu nhìn cô.
“Ngạn Thương, có nghe thấy không? Nhiễm Dung đã nói như vậy rồi còn lại càng không thể đi. Nghe rõ chưa? Nhiễm Dung cũng không được đi!” Triển Sơ Dung cường ngạnh nói.
“Bác trai bác gái yên tâm, mấy ngày này Ngạn Thương sẽ ở nhà cùng các bác!” mặc Di Nhiễm Dung ôn nhu nói.
“Được!” Triển Sơ Dung lúc này mói hài lòng cười, Thiên Dục thì sao?”
“Bác gái, bác yên tâm, lần này con sẽ ở thêm mấy ngày.” Lãnh Thiên Dục mỉm cười, nụ cười như xóa đi nét lạnh lùng trên gương mặt hắn.
Triển Sơ Dung và Hoàng Phủ Ngự Phong nghe vậy rất vừa lòng.
“Mẹ, ừmm … bác gái bác trai, con cũng muốn ở lại “Hoàng Phủ” thêm mấy ngày, có được không?” Liên Kiều lo lắng lên tiếng, cô không khó nhận ra ánh mắt thù địch nãy giờ Dodo dành cho mình.
“Đương nhiên là được rồi, hoan nghênh, hoan nghênh!” Triển Sơ Dung vừa cười vừa nói, rồi như chợt nhớ đến con dâu mình, cũng dường như nhận ra sự không vui trên mặt cô, bà ngượng ngùng cười: “Liên Kiều, chắc con không có ý kiến gì chứ!”
Hình như con dâu của bà không thích cô gái kia, nhưng nghĩ lại cũng đúng thôi, không hiểu Ngạn Tước thế nào nữa, vừa nhìn thấy cô gái kia lại thể hiện sự quan tâm như vậy.
Làm vợ đương nhiên không muốn nhìn thấy chồng mình đối xử tốt với người phụ nữ khác rồi.
“Em cứ ở lại đây. Em là bạn tốt của Anh Anh thì cứ coi như là nhà của mình, đừng câu nệ gì.” Dodo vừa định lên tiếng thì Hoàng Phủ Ngạn Tước đã lên tiếng trước.
Dodo hung hăng cắn chặt môi, tức giận nhìn hắn.
“Thật sao?” Liên Kiều cũng nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
“Nha đầu, đương nhiên là thật rồi. Cứ yên tâm ở lại!”Hoàng Phủ Ngạn Tước không chút cố kỵ phản ứng của Dodo, cũng không quan tâm ánh mắt sắc bén của cô không ngừng nhìn về phía mình, hắn nhìn Liên Kiều, môi khẽ câu lên một nụ cười.
“Ngạn Tước, cám ơn anh!”
Liên Kiều chợt như nhìn thấy lại ánh mắt sủng nịnh ngày nào hắn vẫn nhìn cô, suýt nữa thì chết chìm trong đôi mắt đó. Cô kích động níu lấy cánh tay hắn mừng rỡ nói.
“Cô đang làm gì vậy?” Dodo nhịn không nỗi nữa đột ngột đứng dậy quát lên một tiếng.
Liên Kiều bị dọa đến giật mình, lại càng dựa sát vào người Hoàng Phủ Ngạn Tước, cô cố ý ngẩng đầu lên nhìn hắn, hàng mi nhẹ chớp …
“Cô ấy thật hung dữ nha, em sợ lắm!”
“Cô …” Dodo biết Liên Kiều cố ý, từ lúc xuống ăn sáng đến giờ, nha đầu này luôn tuyên chiến với mình.
“Em làm cô ấy sợ rồi!” Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẹ giọng nói với Dodo, tiếng nói tuy không lớn nhưng mang theo một sự uy nghiêm và cảnh cáo.
Sau đó hắn nhẹ vỗ vỗ lưng cô gái đang dựa vào mình như trấn an, rất rõ ràng “chiêu” này của Liên Kiều hữu dụng, vẻ yếu ớt đáng thương của cô đã khơi dậy bản năng che chở của đàn ông đối với phụ nữ trong Hoàng Phủ Ngạn Tước.
“Ngạn Tước, anh sao lại …”
“Cô ấy chỉ là một cô nhóc, sao em cũng hành xử trẻ con như thế? Ăn cơm đi!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước ngắt lời Dodo sau đó nhẹ đẩy Liên Kiều ra, “Em cũng mau ăn cơm đi. Không có chuyện gì đâu.”
“Dạ!” Liên Kiều mừng rỡ gật đầu, cái cảm giác vui mừng từ sâu trong nội tâm này khiến cô như trở lại những ngày trước, những ngày mà cô được hắn chở che chăm sóc.
Dodo nghe cách nói chuyện này của Hoàng Phủ Ngạn Tước liền biết hắn đã quyết định thì không thể thay đổi, hậm hực ngồi xuống. Cô ta quét mắt nhìn, lại đụng phải đôi mắt màu tím mang đầy ý cười của Mặc Di Nhiễm Dung.
Đáng chết! Cô ta dẽ không để đám người này toại nguyện đâu!
Liên Kiều vừa nghe đã hiểu ý hắn, trong lòng mừng rỡ không thôi bởi vì chỗ ngồi của Lãnh Thiên Dục vừa hay là ở bên cạnh Hoàng Phủ Ngạn Tước. Nhưng sự vui mừng của cô không được lâu …
Vừa định nhấc chân đi thì …
‘Không được!’ Dodo đứng vụt dậy, ánh mắt đầy vẻ cảnh giác nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ tươi cười: ‘Lãnh tiên sinh, nơi đây là “Hoàng Phủ”, “Hoàng Phủ” đương nhiên là có quy tắc của “Hoàng Phủ”, lúc ăn cơm cũng vậy. Ai ngồi ở vị trí nào đều đã được sắp đặt thỏa đáng. Tôi nghĩ về điểm này … Lãnh tiên sinh phải hiểu rõ mới đúng.’
‘Liên Kiều, không được nói như vậy!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước trầm giọng quát khẽ, một tia không vui lộ ra trên gương mặt anh tuấn của hắn.
‘Ngạn Tước, em đâu có nói sai. “Hoàng Phủ” có quy tắc của “Hoàng Phủ” mà!’ Dodo không nghĩ đến Hoàng Phủ Ngạn Tước lại nói vậy, sắc mặt đã có chút khó coi.
‘Liên Kiều tiểu thư!’
Lãnh Thiên Dục lạnh nhạt lên tiếng: ‘Thực ngại quá, Lãnh gia chúng ta không có nhân khẩu đông đúc như Hoàng Phủ, đương nhiên không cần phải sắp đặt hoặc nghiên cứu cái gì gọi là quy tắc trên bàn ăn cả. Hôm nay cô muốn nói quy tắc với tôi, nghĩ xem có đủ tư cách không?’
Câu hỏi của hắn vang lên khiến không khí trong bữa ăn chợt lạnh xuống.
‘Anh …’ Dodo tức giận nắm chặt bàn tay.
‘Được rồi Liên Kiều, Thiên Dục, không cần nói cái gì quy tắc không quy tắc, đều là người nhà cả mà, mau ngồi xuống ăn sáng đi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy bầu không khí trở nên ngượng ngập liền chủ động cầm lấy dao nĩa, lên tiếng phá vỡ sự ngượng ngập đó.
Lãnh Thiên Dục không có biểu tình gì khác, hắn bước về phía Liên Kiều, nháy mắt với cô như ra hiệu.
Vẻ mặt rạng rỡ Liên Kiều bước nhanh đến vị trí cạnh bên Hoàng Phủ Ngạn Tước ngồi xuống, lè lưỡi làm mặt xấu với Dodo.
Thu hết tất cả vào mắt, lửa giận trong mắt Dodo không khỏi bừng bừng cháy.
Mặc Di Nhiễm Dung bình tĩnh nhìn mọi chuyện phát sinh nhưng không nói gì, cô cũng cầm lấy dao nĩa nhưng liền đó đã thấy trước mặt mình xuất hiện thêm một ly nước lọc, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Hoàng Phủ Ngạn Thương ngồi ở phía đối diện, cười rạng rỡ nhìn cô.
“Em không thích uống nước trái cây, anh giúp em chuẩn bị nước lọc!” Hắn ôn nhu nói.
Mặc Di Nhiễm Dung mỉm cười: “Cám ơn anh!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nụ cười trên môi Hoàng Phủ Ngạn Thương càng rộng , hắn bắt đầu bữa sáng của mình.
Bầu không khí trong lúc ăn rất tốt, ngoại trừ Dodo, ai nấy đều nói nói cười cười, nhất là Triển Sơ Dung. Bà vui cũng dễ hiểu thôi bởi vì trên bàn ăn không chỉ có đoàn người của Lãnh Thiên Dục mà quan trọng hơn là Ngạn Thương cũng trở về rồi, hơn nữa còn vui vẻ cùng cả nhà ăn cơm. Xem ra ngày cả nhà đoàn viên mà bà chờ mong đã lâu sắp đến rồi.
“Mọi người nghe đây …” Bà lên tiếng, nhìn về phía mọi người, thấy mọi người cũng đang hướng ánh mắt về phía mình.
“Thiên Dục, nếu như con đã dẫn Tiểu Tuyền đến đây vậy thì đừng vội trở về, đừng như những lần trước vội vội vàng vàng. Lần này ở lại đây thêm vài ngày cho khuây khỏa, dù sao công việc làm mãi cũng không hết. Còn Ngạn Tước, con cũng vậy nha, mấy ngày này không được trở về căn biệt thự kia nữa, phải ở nhà. Các con nghe rõ chưa?”
“Dì à con …”
“Yên tâm đi bác gái, Ngạn Thương anh ấy sẽ không đi đâu!” Mặc Di Nhiễm Dung lúc này mới lên tiếng, nhẹ nhàng ngắt lời Haòng Phủ Ngạn Thương.
“Nhiễm Dung…” Ánh mắt Hoàng Phủ Ngạn Thương đầy vẻ khó hiểu nhìn cô.
“Ngạn Thương, có nghe thấy không? Nhiễm Dung đã nói như vậy rồi còn lại càng không thể đi. Nghe rõ chưa? Nhiễm Dung cũng không được đi!” Triển Sơ Dung cường ngạnh nói.
“Bác trai bác gái yên tâm, mấy ngày này Ngạn Thương sẽ ở nhà cùng các bác!” mặc Di Nhiễm Dung ôn nhu nói.
“Được!” Triển Sơ Dung lúc này mói hài lòng cười, Thiên Dục thì sao?”
“Bác gái, bác yên tâm, lần này con sẽ ở thêm mấy ngày.” Lãnh Thiên Dục mỉm cười, nụ cười như xóa đi nét lạnh lùng trên gương mặt hắn.
Triển Sơ Dung và Hoàng Phủ Ngự Phong nghe vậy rất vừa lòng.
“Mẹ, ừmm … bác gái bác trai, con cũng muốn ở lại “Hoàng Phủ” thêm mấy ngày, có được không?” Liên Kiều lo lắng lên tiếng, cô không khó nhận ra ánh mắt thù địch nãy giờ Dodo dành cho mình.
“Đương nhiên là được rồi, hoan nghênh, hoan nghênh!” Triển Sơ Dung vừa cười vừa nói, rồi như chợt nhớ đến con dâu mình, cũng dường như nhận ra sự không vui trên mặt cô, bà ngượng ngùng cười: “Liên Kiều, chắc con không có ý kiến gì chứ!”
Hình như con dâu của bà không thích cô gái kia, nhưng nghĩ lại cũng đúng thôi, không hiểu Ngạn Tước thế nào nữa, vừa nhìn thấy cô gái kia lại thể hiện sự quan tâm như vậy.
Làm vợ đương nhiên không muốn nhìn thấy chồng mình đối xử tốt với người phụ nữ khác rồi.
“Em cứ ở lại đây. Em là bạn tốt của Anh Anh thì cứ coi như là nhà của mình, đừng câu nệ gì.” Dodo vừa định lên tiếng thì Hoàng Phủ Ngạn Tước đã lên tiếng trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dodo hung hăng cắn chặt môi, tức giận nhìn hắn.
“Thật sao?” Liên Kiều cũng nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
“Nha đầu, đương nhiên là thật rồi. Cứ yên tâm ở lại!”Hoàng Phủ Ngạn Tước không chút cố kỵ phản ứng của Dodo, cũng không quan tâm ánh mắt sắc bén của cô không ngừng nhìn về phía mình, hắn nhìn Liên Kiều, môi khẽ câu lên một nụ cười.
“Ngạn Tước, cám ơn anh!”
Liên Kiều chợt như nhìn thấy lại ánh mắt sủng nịnh ngày nào hắn vẫn nhìn cô, suýt nữa thì chết chìm trong đôi mắt đó. Cô kích động níu lấy cánh tay hắn mừng rỡ nói.
“Cô đang làm gì vậy?” Dodo nhịn không nỗi nữa đột ngột đứng dậy quát lên một tiếng.
Liên Kiều bị dọa đến giật mình, lại càng dựa sát vào người Hoàng Phủ Ngạn Tước, cô cố ý ngẩng đầu lên nhìn hắn, hàng mi nhẹ chớp …
“Cô ấy thật hung dữ nha, em sợ lắm!”
“Cô …” Dodo biết Liên Kiều cố ý, từ lúc xuống ăn sáng đến giờ, nha đầu này luôn tuyên chiến với mình.
“Em làm cô ấy sợ rồi!” Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẹ giọng nói với Dodo, tiếng nói tuy không lớn nhưng mang theo một sự uy nghiêm và cảnh cáo.
Sau đó hắn nhẹ vỗ vỗ lưng cô gái đang dựa vào mình như trấn an, rất rõ ràng “chiêu” này của Liên Kiều hữu dụng, vẻ yếu ớt đáng thương của cô đã khơi dậy bản năng che chở của đàn ông đối với phụ nữ trong Hoàng Phủ Ngạn Tước.
“Ngạn Tước, anh sao lại …”
“Cô ấy chỉ là một cô nhóc, sao em cũng hành xử trẻ con như thế? Ăn cơm đi!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước ngắt lời Dodo sau đó nhẹ đẩy Liên Kiều ra, “Em cũng mau ăn cơm đi. Không có chuyện gì đâu.”
“Dạ!” Liên Kiều mừng rỡ gật đầu, cái cảm giác vui mừng từ sâu trong nội tâm này khiến cô như trở lại những ngày trước, những ngày mà cô được hắn chở che chăm sóc.
Dodo nghe cách nói chuyện này của Hoàng Phủ Ngạn Tước liền biết hắn đã quyết định thì không thể thay đổi, hậm hực ngồi xuống. Cô ta quét mắt nhìn, lại đụng phải đôi mắt màu tím mang đầy ý cười của Mặc Di Nhiễm Dung.
Đáng chết! Cô ta dẽ không để đám người này toại nguyện đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro