Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Cái ôm trong đêm (2)
Ân Tầm
2024-07-24 14:14:53
‘Ngạn Tước!’ Liên Kiều quyến luyến gọi tên hắn. Cô không dám phá vỡ khoảnh khắc này, dường như chỉ sợ nếu mình lớn tiếng một chút, giờ phút thần tiên này sẽ tan mất vậy.
Đôi mi dài của cô khẽ run rẩy như cánh bướm trong gió, những giọt nước mắt vẫn đọng lại trên mi mắt như giọt sương ban sớm, nhìn cô Hoàng Phủ Ngạn Tước không khống chế được mình, hắn ngồi xuống lại bên cạnh cô, cánh tay rắn rỏi vươn ra, nhẹ ôm cô vào lòng.
Cả người Liên Kiều run lên, cô khẽ chớp mắt như muốn xác nhận tất cả là chân thật sau đó cũng vòng tay ôm hắn, gương mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào ngực hắn, tham ham hít lấy mùi hương chỉ thuộc về riêng hắn.
Ngạn Tước của cô trở lại thật rồi sao?
Nhất định là vậy, bằng không sao cô lại thấy ấm áp thế này?
Thời gian chợt như ngừng lại, ngay cả gió cũng không dám thổi mạnh, chỉ nhẹ nhẹ đưa mùi hương hoa thoang thoảng quẩn quanh hai người.
Không gian, thời gian, con người … tất cả đều như trong một giấc mộng đẹp vậy!
Liên Kiều ghì chặt Hoàng Phủ Ngạn Tước hơn nữa như chỉ sợ một chút lơi lỏng hắn sẽ biến mất vậy.
Không khó cảm nhận được nội tâm rối rắm của cô, hắn nhẹ đẩy cô ra, đôi mắt đen láy nhìn cô cười nhẹ: ‘Sao lại thích khóc như thế chứ? Đừng khóc nữa nha đầu, có tâm sự gì có thể nói cho anh nghe!’
Sự dịu dàng của hắn, nụ cười của hắn càng khiến lòng cô khổ sở.
“Nha đầu”, hắn lại gọi cô là nha đầu.
Bất kể hắn có nhớ cô là ai hay không, ít ra khi cô nghe hắn gọi cô bằng cái biệt danh quen thuộc này cô cũng cảm thấy có chút an ủi.
Ánh trăng mờ ảo nhưng đôi mắt tinh tường của hắn vẫn có thể nhìn thấy vành mắt phiếm hồng của cô, ngón tay vẫn cảm nhận được sự mềm mại của mái tóc cô, mũi vẫn ngửi được mùi hương thanh mát của riêng cô, cái cảm giác kỳ lạ lại lần nữa trở về trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước.
‘Ngoan, đừng khóc nữa!’
Cằm hắn tì nhẹ lên đỉnh đầu cô, mũi hít sâu một lần nữa mùi hương thơm ngát từ tóc cô, không hiểu sao chỉ cần ngửi được mùi hương này, sự trống trải trong lòng hắn giống như đã được lấp đầy, thậm chí có một loại cảm giác giống như là … hạnh phúc?
Từng cử chỉ của hắn khiến Liên Kiều không thể khống chế được, cô nhẹ giọng hỏi: ‘Có thể ôm em chặt hơn được không?’
Sự yếu ớt và bất lực của cô khiến người ta khó mà cự tuyệt.
Hoàng Phủ Ngạn Tước không trả lời cô, hắn nhẹ nâng mặt cô lên, dịu dàng nói: ‘Hứa với anh đừng khóc nữa. Về sau bất kể gặp phải chuyện gì, khó khăn đến đâu cũng đừng khóc, tất cả rồi sẽ tốt thôi!’
Tất cả rồi sẽ tốt thôi!
Liên Kiều âm thầm lặp lại câu nói đó một lần trong đầu, khi nhìn vào mắt hắn cô có chút hoang mang, ‘Ngạn Tước, là thật sao? Chỉ cần anh nói em sẽ tin.’
‘Đương nhiên là thật rồi. Trên đời này không có vấn đề gì không thể giải quyết cho nên không được khóc nữa, nghe rõ chưa?’ Hắn bá đạo lặp lại một lần.
‘Dạ!’
Liên Kiều vừa cười vừa lau lệ, cô âm thầm thề với mình, vì câu nói này của hắn bất luận thế nào, bất kể đối phương lợi hại đến đâu cô cũng không thể thua.
Cô nhẹ nhàng tựa đầu vào lồng ngực tinh tráng của hắn, hưởng thụ sự ấm áp mà hắn mang lại cho mình.
‘Ngạn Tước, xin anh, xin anh tiếp cho em thêm sức mạnh để em có thể tiếp tục duy trì’, lòng cô âm thầm nói.
Nhìn thân thể nhỏ nhắn co ro trong lòng mình, Hoàng Phủ Ngạn Tước lại lần nữa không thể khống chế chính mình vòng tay ôm lấy cô, theo lời khẩn cầu của cô mà ôm thật chặt nhưng trong một khoảnh khắc đó, lòng của hắn không biết vì sao lại rối như tơ.
Dưới ánh trăng, một đôi nam nữ ôm chặt lấy nhau đầy quyến luyến.
Hạnh phúc có đôi khi là dài lâu nhưng có đôi khi chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua nhưng lại khiến cho người ta nhớ mãi không quên.
Chỉ tiếc là, hạnh phúc đôi khi không quá dài lâu …
Bởi vì số mệnh vẫn luôn thích trêu đùa con người …
‘Ngạn Tước anh đang làm gì vậy?’
Một giọng nữ chợt vang lên sau lưng hai người, phá vỡ khung cảnh yên bình kia.
Hoàng Phủ Ngạn Tước như chợt bừng tỉnh, hắn nhẹ đẩy Liên Kiều ra rồi ngoảnh đầu lại nhìn, đã thấy Dodo đang đứng sau lưng, trên mặt vẫn đầy sửng sốt như không tin được những gì vừa thấy.
Sau lưng cô ta còn có Mặc Di Nhiễm Dung và Thượng Quan Tuyền, rõ ràng hai người họ cũng vì những gì vừa thấy mà kinh ngạc không thôi.
Dodo bước vội đến trước mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước và Liên Kiều, ánh mắt đầy vẻ cảnh giác …
‘Ngạn Tước, anh … anh vì sao lại làm thế?’ Giọng của cô đầy bi thương như người vợ vừa phát hiện chồng mình có quan hệ ngoài luồng mà cảm thấy đau khổ vậy.
‘Liên Kiều, anh …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước không thể giải thích nổi hành vi vừa nãy của mình bởi vì chính hắn cũng không hiểu sao mình lại làm vậy, hắn nhẹ nhàng nói: ‘Em đừng hiểu lầm, anh và cô ấy không có gì.’
‘Không có gì? Không có gì sao anh và cô ấy lại ở cùng một chỗ, lại còn ôm nhau như thế?’ Vẻ đau khổ trong mắt Dodo không phải là giả, nói chuyện vừa vội vừa sắc bén.
‘Liên Kiều …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước chau mày, hắn vừa bước đến định kéo cô vào lòng thì đã bị đẩy ra …
‘Đừng đụng vào em!’ Dodo lớn tiếng nói, ‘Ngạn Tước, sao anh lại có thể làm chuyện có lỗi với em chứ?’
‘Anh chẳng làm gì có lỗi với em cả. Chỉ là vừa nãy đi ngang đây thấy cô ấy đang khóc, anh chỉ đến an ủi cô ấy thôi.’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nói cũng là sự thật, hắn chỉ không nói ra cái cảm giác kỳ lạ trong lòng thôi thúc hắn làm như vậy mà thôi.
Cái cảm giác không thể nắm bắt được này chính bản thân hắn còn không hiểu được, bảo hắn làm sao giải thích được cho vợ mình.
‘Ngạn Tước, anh …’
‘Được rồi Liên Kiều, nên giải thích anh đã giải thích hết rồi. Em tin cũng được mà không tin cũng được, dù sao cũng không nên ở đây gây rối nữa.’
Giọng của Hoàng Phủ Ngạn Tước có chút lạnh lùng, không hiểu sao hắn bắt đầu có cảm giác không nhẫn nại.
‘Anh … anh nói cái gì? Em đang gây rối sao? Anh thật đáng ghét!’ Dodo lần này bị chọc giận thật sự, cô ta tức tối xoay người bước đi.
‘Liên Kiều!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước lúc này mới nhận ra mình lỡ lời, hắn vừa gọi vừa đuổi theo Dodo. Hai bóng người dần mất hút ngoài vườn hoa.
Cả người Liên Kiều chợt như mất hết sức chống đỡ, mền nhũn ngã ngồi trên ghế.
Cô thật mệt!
Mệt quá!
Không còn chút sức lực nào!
Ngạn Tước vẫn là rời khỏi mình, trong lòng hắn người phụ nữ kia vẫn quan trọng hơn.
‘Liên Kiều …’
‘Em gái …’
Mặc Di Nhiễm Dung và Thượng Quan Tuyền hai người cùng lúc chạy tới đỡ cô, nét mặt đầy lo lắng.
Đôi mi dài của cô khẽ run rẩy như cánh bướm trong gió, những giọt nước mắt vẫn đọng lại trên mi mắt như giọt sương ban sớm, nhìn cô Hoàng Phủ Ngạn Tước không khống chế được mình, hắn ngồi xuống lại bên cạnh cô, cánh tay rắn rỏi vươn ra, nhẹ ôm cô vào lòng.
Cả người Liên Kiều run lên, cô khẽ chớp mắt như muốn xác nhận tất cả là chân thật sau đó cũng vòng tay ôm hắn, gương mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào ngực hắn, tham ham hít lấy mùi hương chỉ thuộc về riêng hắn.
Ngạn Tước của cô trở lại thật rồi sao?
Nhất định là vậy, bằng không sao cô lại thấy ấm áp thế này?
Thời gian chợt như ngừng lại, ngay cả gió cũng không dám thổi mạnh, chỉ nhẹ nhẹ đưa mùi hương hoa thoang thoảng quẩn quanh hai người.
Không gian, thời gian, con người … tất cả đều như trong một giấc mộng đẹp vậy!
Liên Kiều ghì chặt Hoàng Phủ Ngạn Tước hơn nữa như chỉ sợ một chút lơi lỏng hắn sẽ biến mất vậy.
Không khó cảm nhận được nội tâm rối rắm của cô, hắn nhẹ đẩy cô ra, đôi mắt đen láy nhìn cô cười nhẹ: ‘Sao lại thích khóc như thế chứ? Đừng khóc nữa nha đầu, có tâm sự gì có thể nói cho anh nghe!’
Sự dịu dàng của hắn, nụ cười của hắn càng khiến lòng cô khổ sở.
“Nha đầu”, hắn lại gọi cô là nha đầu.
Bất kể hắn có nhớ cô là ai hay không, ít ra khi cô nghe hắn gọi cô bằng cái biệt danh quen thuộc này cô cũng cảm thấy có chút an ủi.
Ánh trăng mờ ảo nhưng đôi mắt tinh tường của hắn vẫn có thể nhìn thấy vành mắt phiếm hồng của cô, ngón tay vẫn cảm nhận được sự mềm mại của mái tóc cô, mũi vẫn ngửi được mùi hương thanh mát của riêng cô, cái cảm giác kỳ lạ lại lần nữa trở về trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước.
‘Ngoan, đừng khóc nữa!’
Cằm hắn tì nhẹ lên đỉnh đầu cô, mũi hít sâu một lần nữa mùi hương thơm ngát từ tóc cô, không hiểu sao chỉ cần ngửi được mùi hương này, sự trống trải trong lòng hắn giống như đã được lấp đầy, thậm chí có một loại cảm giác giống như là … hạnh phúc?
Từng cử chỉ của hắn khiến Liên Kiều không thể khống chế được, cô nhẹ giọng hỏi: ‘Có thể ôm em chặt hơn được không?’
Sự yếu ớt và bất lực của cô khiến người ta khó mà cự tuyệt.
Hoàng Phủ Ngạn Tước không trả lời cô, hắn nhẹ nâng mặt cô lên, dịu dàng nói: ‘Hứa với anh đừng khóc nữa. Về sau bất kể gặp phải chuyện gì, khó khăn đến đâu cũng đừng khóc, tất cả rồi sẽ tốt thôi!’
Tất cả rồi sẽ tốt thôi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liên Kiều âm thầm lặp lại câu nói đó một lần trong đầu, khi nhìn vào mắt hắn cô có chút hoang mang, ‘Ngạn Tước, là thật sao? Chỉ cần anh nói em sẽ tin.’
‘Đương nhiên là thật rồi. Trên đời này không có vấn đề gì không thể giải quyết cho nên không được khóc nữa, nghe rõ chưa?’ Hắn bá đạo lặp lại một lần.
‘Dạ!’
Liên Kiều vừa cười vừa lau lệ, cô âm thầm thề với mình, vì câu nói này của hắn bất luận thế nào, bất kể đối phương lợi hại đến đâu cô cũng không thể thua.
Cô nhẹ nhàng tựa đầu vào lồng ngực tinh tráng của hắn, hưởng thụ sự ấm áp mà hắn mang lại cho mình.
‘Ngạn Tước, xin anh, xin anh tiếp cho em thêm sức mạnh để em có thể tiếp tục duy trì’, lòng cô âm thầm nói.
Nhìn thân thể nhỏ nhắn co ro trong lòng mình, Hoàng Phủ Ngạn Tước lại lần nữa không thể khống chế chính mình vòng tay ôm lấy cô, theo lời khẩn cầu của cô mà ôm thật chặt nhưng trong một khoảnh khắc đó, lòng của hắn không biết vì sao lại rối như tơ.
Dưới ánh trăng, một đôi nam nữ ôm chặt lấy nhau đầy quyến luyến.
Hạnh phúc có đôi khi là dài lâu nhưng có đôi khi chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua nhưng lại khiến cho người ta nhớ mãi không quên.
Chỉ tiếc là, hạnh phúc đôi khi không quá dài lâu …
Bởi vì số mệnh vẫn luôn thích trêu đùa con người …
‘Ngạn Tước anh đang làm gì vậy?’
Một giọng nữ chợt vang lên sau lưng hai người, phá vỡ khung cảnh yên bình kia.
Hoàng Phủ Ngạn Tước như chợt bừng tỉnh, hắn nhẹ đẩy Liên Kiều ra rồi ngoảnh đầu lại nhìn, đã thấy Dodo đang đứng sau lưng, trên mặt vẫn đầy sửng sốt như không tin được những gì vừa thấy.
Sau lưng cô ta còn có Mặc Di Nhiễm Dung và Thượng Quan Tuyền, rõ ràng hai người họ cũng vì những gì vừa thấy mà kinh ngạc không thôi.
Dodo bước vội đến trước mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước và Liên Kiều, ánh mắt đầy vẻ cảnh giác …
‘Ngạn Tước, anh … anh vì sao lại làm thế?’ Giọng của cô đầy bi thương như người vợ vừa phát hiện chồng mình có quan hệ ngoài luồng mà cảm thấy đau khổ vậy.
‘Liên Kiều, anh …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước không thể giải thích nổi hành vi vừa nãy của mình bởi vì chính hắn cũng không hiểu sao mình lại làm vậy, hắn nhẹ nhàng nói: ‘Em đừng hiểu lầm, anh và cô ấy không có gì.’
‘Không có gì? Không có gì sao anh và cô ấy lại ở cùng một chỗ, lại còn ôm nhau như thế?’ Vẻ đau khổ trong mắt Dodo không phải là giả, nói chuyện vừa vội vừa sắc bén.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
‘Liên Kiều …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước chau mày, hắn vừa bước đến định kéo cô vào lòng thì đã bị đẩy ra …
‘Đừng đụng vào em!’ Dodo lớn tiếng nói, ‘Ngạn Tước, sao anh lại có thể làm chuyện có lỗi với em chứ?’
‘Anh chẳng làm gì có lỗi với em cả. Chỉ là vừa nãy đi ngang đây thấy cô ấy đang khóc, anh chỉ đến an ủi cô ấy thôi.’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nói cũng là sự thật, hắn chỉ không nói ra cái cảm giác kỳ lạ trong lòng thôi thúc hắn làm như vậy mà thôi.
Cái cảm giác không thể nắm bắt được này chính bản thân hắn còn không hiểu được, bảo hắn làm sao giải thích được cho vợ mình.
‘Ngạn Tước, anh …’
‘Được rồi Liên Kiều, nên giải thích anh đã giải thích hết rồi. Em tin cũng được mà không tin cũng được, dù sao cũng không nên ở đây gây rối nữa.’
Giọng của Hoàng Phủ Ngạn Tước có chút lạnh lùng, không hiểu sao hắn bắt đầu có cảm giác không nhẫn nại.
‘Anh … anh nói cái gì? Em đang gây rối sao? Anh thật đáng ghét!’ Dodo lần này bị chọc giận thật sự, cô ta tức tối xoay người bước đi.
‘Liên Kiều!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước lúc này mới nhận ra mình lỡ lời, hắn vừa gọi vừa đuổi theo Dodo. Hai bóng người dần mất hút ngoài vườn hoa.
Cả người Liên Kiều chợt như mất hết sức chống đỡ, mền nhũn ngã ngồi trên ghế.
Cô thật mệt!
Mệt quá!
Không còn chút sức lực nào!
Ngạn Tước vẫn là rời khỏi mình, trong lòng hắn người phụ nữ kia vẫn quan trọng hơn.
‘Liên Kiều …’
‘Em gái …’
Mặc Di Nhiễm Dung và Thượng Quan Tuyền hai người cùng lúc chạy tới đỡ cô, nét mặt đầy lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro