Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Cô gái mang tên Dodo (3)
Ân Tầm
2024-07-24 14:14:53
Dodo nghe cô hỏi, trầm mặc thật lâu mới hỏi lại: ‘Cô thật sự muốn biết chị mình ở đâu sao?’
‘Đương nhiên là muốn rồi, xin cô cho tôi biết, rốt cuộc chị tôi đang ở đâu? Tôi muốn đi tìm chị ấy!’ Liên Kiều kích động trả lời.
‘Sau khi tìm thấy thì sao nữa?’ Dodo hỏi ngược lại.
‘Cái này …’
Liên Kiều bị cô hỏi đến cứng họng, qua một lúc lâu mới nói: ‘Chị ấy là chị của tôi, từ nhỏ nhất định đã phải chịu không ít khổ sở, tôi muốn tìm chị ấy về để chị ấy không còn phải chịu khổ nữa!’
Dodo sững sờ, qua một lúc lâu mới thì thào, giọng run rẩy: ‘Cô ấy … đúng là chịu không ít khổ!’
Liên Kiều nghe Dodo nói vậy, trong lòng không biết là mùi vị gì, vội vàng ngồi xuống, nét mặt khẩn cầu: ‘Dodo tiểu thư, cầu xin cô, nói cho tôi biết chị ấy ở đâu có được không?’
Dodo nhìn cô, thở dài một tiếng: ‘Chồng cô là Hoàng Phủ Ngạn Tước mà, hắn đương nhiên có thể giúp cô tìm người!’
‘Ngạn Tước nói chị vừa sinh ra đã chết rồi, nhưng mà anh ấy có hứa với tôi là sẽ giúp tôi tìm tung tích của cha mẹ, Dodo tiểu thư, xin cho tôi biết, cô biết tung tích của chị tôi có đúng không? Vậy … có phải cô cũng biết tung tích của cha mẹ tôi không? Họ đang ở đâu? Chị tôi cùng cha mẹ tôi rốt cuộc là đang ở đâu?’
Dodo lạnh lùng nói: ‘Tìm cha mẹ cô? Chồng cô nói cho cô biết cha mẹ cô còn sống sao? Hay là ông nội cô nói? Tôi cho cô biết … vĩnh viễn cô cũng không tìm thấy họ đâu!’
Toàn thân Liên Kiều chợt run lên, hô hấp cũng trở nên gấp gáp, ‘Lời của cô nói là có ý gì?’
‘Tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao?’
Giọng nói của Dodo không mang theo chút tình cảm nào: ‘Để tôi nói lại lần nữa cho cô biết, chị của cô vẫn còn sống trên đời nhưng cha mẹ cô. . . thì sớm đã xuống địa ngục rồi!’
‘Cái gì?’
Liên Kiều run rẩy càng lợi hại, cả người như nhũn ra trên sofa, qua thật lâu sau cô mới run giọng hỏi: ‘Ý của cô là. . . là nói. . . cha mẹ tôi. . . qua đời rồi?
‘Qua đời?’
Dodo lạnh lùng cười một tiếng: ‘Cô còn dùng cách nói tôn trọng như vậy để nói về họ? Thế nào? Họ đáng để cô tôn trọng vậy sao?’
‘Đương nhiên, không có họ làm sao có được tôi, hơn nữa. . . họ đối xử với tôi cũng rất tốt. . .’ Liên Kiều phản bác một cách yếu ớt.
‘Nghe giọng nói của cô yếu ớt như vậy, cô tự hỏi lòng mình đi, trong lòng cô có thực sự nghĩ như vậy không?’ Dodo nói thẳng.
‘Không tôi không có!’ Liên Kiều kiên cường trả lời.
‘Cô có!’
Dodo nhìn thẳng vào mắt cô, nói từng chữ một, ‘Thực ra. . . cô không có cách nào quên được những chuyện cha mẹ cô đã từng làm với cô, vì sự sinh tồn của họ mới bày mưu tính kế định dìm chết cô, không phải sao?’
‘Không, không phải như thế!’ Trong mắt Liên Kiều thấp thoáng hiện lên hình ảnh năm mười tuổi đó, giọng nói nghẹn ngào trong cổ họng.
‘Không phải thì sao?’
Dodo hỏi lại lần nữa, giọng sắc bén, ‘Thực ra cô và chị cô đều giống nhau, đều bị người ta bỏ rơi, chỉ có điều. . . cô may mắn hơn, cô còn có một người ông yêu thương cô cho nên cô mới có thể có một cuộc sống vui vẻ như vậy! Còn cha mẹ cô, họ không có làm gì hết, căn bản là không có yêu thương cô, nếu có chăng. . . thì chỉ có nỗi sợ hãi dành cho cô mà thôi!’
‘Không, không, không phải, xin đừng nói nữa!’ Liên Kiều vùng đứng dậy, dùng sức bịt tai lại, thét lên.
“Cô không để cho tôi nói là bởi vì tôi nói đúng sự thật!’ Dodo cũng đứng dậy, kéo tay cô xuống, ép buộc cô nghe mình nói tiếp. . .
“Cô rất may mắn, ít ra bên cạnh cô còn có người quan tâm cô, yêu thương cô, cho nên. . . ngay cả cái chết của cha mẹ cô họ cũng vì cô mà che dấu, ông nội cô như thế, chồng cô cũng như thế!’
‘Cô gạt người, cha mẹ tôi vẫn còn sống!’ Liên Kiều cảm thấy mình sắp không thở nổi nữa rồi.
‘Này, cô làm gì vậy? Buông chị tôi ra!’
Một tràng tiếng giày cao gót nện trên nền đá hoa cương, sau đó Hoàng Phủ Ngưng xuất hiện trước mắt hai người.
Sau khi thử hết mấy bộ quần áo mà chẳng thấy bóng dáng Liên Kiều đâu, đang lúc tưởng rằng cô đi nhà vệ sinh thì vừa hay nhìn thấy Liên Kiều đang đứng với một cô gái xa lạ.
Nhưng mà. . . cô gái này nhìn có vẻ rất khác thường.
‘Tiểu Ngưng. . .’ Liên Kiều sau khi nhìn thấy Hoàng Phủ Nhưng vội kêu lên, giọng ủy khuất.
Hoàng Phủ Ngưng rất nhanh xông tới trước mặt Dodo, giọng bén nhọn hỏi: ‘Cô làm gì chị tôi vậy? Còn không mau buông tay!’
Dodo nhìn Hoàng Phủ Ngưng, khinh miệt cười một tiếng sau đó buông tay, nhìn Liên Kiều với ánh mắt đồng tình. . .
‘Tôi thật buồn dùm cô nha! Lại cứ mãi vì những người cha mẹ không chịu trách nhiệm mà kích động và hy vọng!’
Liên Kiều cắn môi đến sắp xuất huyết.
‘Này, cô là ai? Cô với Liên Kiều nhà chúng tôi quen thân lắm sao? Chuyện của cha mẹ chị ấy thì có liên quan gì đến cô chứ?’
Hoàng Phủ Ngưng tưởng rằng cô gái trước mặt là một trong số bạn gái cũ của anh hai mình, chỉ sợ cô ta bắt nạt Liên Kiều cho nên vội vàng bước đến bảo vệ.
Dodo thấy vậy cười nói: ‘Cô đúng là hạnh phúc hơn chị cô nhiều lắm!’
Nói xong không đợi Liên Kiều trả lời, nhấc túi xách lên quay người bước đi.
‘Này, đợi đã. . .’
Liên Kiều một lúc mới phản ứng lại, vội vàng thét hỏi: ‘Trước không nhắc đến cha mẹ tôi, nói về chị tôi được không? Chị ấy bây giờ ở đâu?’
Dodo thấy cô truy hỏi kĩ càng như vậy, quay đầu lại nhìn Liên Kiều với ánh mắt nghi hoặc: ‘Cô muốn biết về tung tích của chị gái mình như vậy, chẳng lẽ không sợ sự xuất hiện của cô ấy sẽ cướp đi hạnh phúc của cô sao?’
‘Nếu như có thể tìm lại chị tôi, đó chính là hạnh phúc lớn nhất của tôi rồi, tôi nghĩ. . . chị ruột của tôi cũng sẽ nghĩ như thế. Nếu như tìm thấy chị ấy, tôi sẽ không để chị ấy chịu khổ nữa, nhất định sẽ làm cho chị ấy cũng hạnh phúc như tôi!’ Liên Kiều càng nói càng kích động.
Toàn thân Dodo khẽ run, cô cố dấu nụ cười khổ sở nơi khóe miệng, ‘Không phải tất cả mọi người đều muốn nhận lòng tốt của cô, có lúc, lòng tốt đó sẽ làm cho người ta hiểu lầm là. . . cố tình khoe mẽ đó.’
‘Tôi không có, tôi nói đều là lời thật lòng!’ Liên Kiều vội vàng giải thích.
Dodo nhìn cô, một lúc sau trên mặt hiện ra một nét cười rất khó phát hiện, ‘Là cô nói đấy nhé!’
Liên Kiều vội vàng gật đầu, ‘Xin hãy cho tôi biết tung tích của chị tôi, được không?’ Lòng cô nóng như lửa đốt.
‘Cô sẽ gặp được chị mình thôi!’ Dodo nói xong liền xoay người đi, lần này là đi thật.
‘Đương nhiên là muốn rồi, xin cô cho tôi biết, rốt cuộc chị tôi đang ở đâu? Tôi muốn đi tìm chị ấy!’ Liên Kiều kích động trả lời.
‘Sau khi tìm thấy thì sao nữa?’ Dodo hỏi ngược lại.
‘Cái này …’
Liên Kiều bị cô hỏi đến cứng họng, qua một lúc lâu mới nói: ‘Chị ấy là chị của tôi, từ nhỏ nhất định đã phải chịu không ít khổ sở, tôi muốn tìm chị ấy về để chị ấy không còn phải chịu khổ nữa!’
Dodo sững sờ, qua một lúc lâu mới thì thào, giọng run rẩy: ‘Cô ấy … đúng là chịu không ít khổ!’
Liên Kiều nghe Dodo nói vậy, trong lòng không biết là mùi vị gì, vội vàng ngồi xuống, nét mặt khẩn cầu: ‘Dodo tiểu thư, cầu xin cô, nói cho tôi biết chị ấy ở đâu có được không?’
Dodo nhìn cô, thở dài một tiếng: ‘Chồng cô là Hoàng Phủ Ngạn Tước mà, hắn đương nhiên có thể giúp cô tìm người!’
‘Ngạn Tước nói chị vừa sinh ra đã chết rồi, nhưng mà anh ấy có hứa với tôi là sẽ giúp tôi tìm tung tích của cha mẹ, Dodo tiểu thư, xin cho tôi biết, cô biết tung tích của chị tôi có đúng không? Vậy … có phải cô cũng biết tung tích của cha mẹ tôi không? Họ đang ở đâu? Chị tôi cùng cha mẹ tôi rốt cuộc là đang ở đâu?’
Dodo lạnh lùng nói: ‘Tìm cha mẹ cô? Chồng cô nói cho cô biết cha mẹ cô còn sống sao? Hay là ông nội cô nói? Tôi cho cô biết … vĩnh viễn cô cũng không tìm thấy họ đâu!’
Toàn thân Liên Kiều chợt run lên, hô hấp cũng trở nên gấp gáp, ‘Lời của cô nói là có ý gì?’
‘Tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao?’
Giọng nói của Dodo không mang theo chút tình cảm nào: ‘Để tôi nói lại lần nữa cho cô biết, chị của cô vẫn còn sống trên đời nhưng cha mẹ cô. . . thì sớm đã xuống địa ngục rồi!’
‘Cái gì?’
Liên Kiều run rẩy càng lợi hại, cả người như nhũn ra trên sofa, qua thật lâu sau cô mới run giọng hỏi: ‘Ý của cô là. . . là nói. . . cha mẹ tôi. . . qua đời rồi?
‘Qua đời?’
Dodo lạnh lùng cười một tiếng: ‘Cô còn dùng cách nói tôn trọng như vậy để nói về họ? Thế nào? Họ đáng để cô tôn trọng vậy sao?’
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
‘Đương nhiên, không có họ làm sao có được tôi, hơn nữa. . . họ đối xử với tôi cũng rất tốt. . .’ Liên Kiều phản bác một cách yếu ớt.
‘Nghe giọng nói của cô yếu ớt như vậy, cô tự hỏi lòng mình đi, trong lòng cô có thực sự nghĩ như vậy không?’ Dodo nói thẳng.
‘Không tôi không có!’ Liên Kiều kiên cường trả lời.
‘Cô có!’
Dodo nhìn thẳng vào mắt cô, nói từng chữ một, ‘Thực ra. . . cô không có cách nào quên được những chuyện cha mẹ cô đã từng làm với cô, vì sự sinh tồn của họ mới bày mưu tính kế định dìm chết cô, không phải sao?’
‘Không, không phải như thế!’ Trong mắt Liên Kiều thấp thoáng hiện lên hình ảnh năm mười tuổi đó, giọng nói nghẹn ngào trong cổ họng.
‘Không phải thì sao?’
Dodo hỏi lại lần nữa, giọng sắc bén, ‘Thực ra cô và chị cô đều giống nhau, đều bị người ta bỏ rơi, chỉ có điều. . . cô may mắn hơn, cô còn có một người ông yêu thương cô cho nên cô mới có thể có một cuộc sống vui vẻ như vậy! Còn cha mẹ cô, họ không có làm gì hết, căn bản là không có yêu thương cô, nếu có chăng. . . thì chỉ có nỗi sợ hãi dành cho cô mà thôi!’
‘Không, không, không phải, xin đừng nói nữa!’ Liên Kiều vùng đứng dậy, dùng sức bịt tai lại, thét lên.
“Cô không để cho tôi nói là bởi vì tôi nói đúng sự thật!’ Dodo cũng đứng dậy, kéo tay cô xuống, ép buộc cô nghe mình nói tiếp. . .
“Cô rất may mắn, ít ra bên cạnh cô còn có người quan tâm cô, yêu thương cô, cho nên. . . ngay cả cái chết của cha mẹ cô họ cũng vì cô mà che dấu, ông nội cô như thế, chồng cô cũng như thế!’
‘Cô gạt người, cha mẹ tôi vẫn còn sống!’ Liên Kiều cảm thấy mình sắp không thở nổi nữa rồi.
‘Này, cô làm gì vậy? Buông chị tôi ra!’
Một tràng tiếng giày cao gót nện trên nền đá hoa cương, sau đó Hoàng Phủ Ngưng xuất hiện trước mắt hai người.
Sau khi thử hết mấy bộ quần áo mà chẳng thấy bóng dáng Liên Kiều đâu, đang lúc tưởng rằng cô đi nhà vệ sinh thì vừa hay nhìn thấy Liên Kiều đang đứng với một cô gái xa lạ.
Nhưng mà. . . cô gái này nhìn có vẻ rất khác thường.
‘Tiểu Ngưng. . .’ Liên Kiều sau khi nhìn thấy Hoàng Phủ Nhưng vội kêu lên, giọng ủy khuất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoàng Phủ Ngưng rất nhanh xông tới trước mặt Dodo, giọng bén nhọn hỏi: ‘Cô làm gì chị tôi vậy? Còn không mau buông tay!’
Dodo nhìn Hoàng Phủ Ngưng, khinh miệt cười một tiếng sau đó buông tay, nhìn Liên Kiều với ánh mắt đồng tình. . .
‘Tôi thật buồn dùm cô nha! Lại cứ mãi vì những người cha mẹ không chịu trách nhiệm mà kích động và hy vọng!’
Liên Kiều cắn môi đến sắp xuất huyết.
‘Này, cô là ai? Cô với Liên Kiều nhà chúng tôi quen thân lắm sao? Chuyện của cha mẹ chị ấy thì có liên quan gì đến cô chứ?’
Hoàng Phủ Ngưng tưởng rằng cô gái trước mặt là một trong số bạn gái cũ của anh hai mình, chỉ sợ cô ta bắt nạt Liên Kiều cho nên vội vàng bước đến bảo vệ.
Dodo thấy vậy cười nói: ‘Cô đúng là hạnh phúc hơn chị cô nhiều lắm!’
Nói xong không đợi Liên Kiều trả lời, nhấc túi xách lên quay người bước đi.
‘Này, đợi đã. . .’
Liên Kiều một lúc mới phản ứng lại, vội vàng thét hỏi: ‘Trước không nhắc đến cha mẹ tôi, nói về chị tôi được không? Chị ấy bây giờ ở đâu?’
Dodo thấy cô truy hỏi kĩ càng như vậy, quay đầu lại nhìn Liên Kiều với ánh mắt nghi hoặc: ‘Cô muốn biết về tung tích của chị gái mình như vậy, chẳng lẽ không sợ sự xuất hiện của cô ấy sẽ cướp đi hạnh phúc của cô sao?’
‘Nếu như có thể tìm lại chị tôi, đó chính là hạnh phúc lớn nhất của tôi rồi, tôi nghĩ. . . chị ruột của tôi cũng sẽ nghĩ như thế. Nếu như tìm thấy chị ấy, tôi sẽ không để chị ấy chịu khổ nữa, nhất định sẽ làm cho chị ấy cũng hạnh phúc như tôi!’ Liên Kiều càng nói càng kích động.
Toàn thân Dodo khẽ run, cô cố dấu nụ cười khổ sở nơi khóe miệng, ‘Không phải tất cả mọi người đều muốn nhận lòng tốt của cô, có lúc, lòng tốt đó sẽ làm cho người ta hiểu lầm là. . . cố tình khoe mẽ đó.’
‘Tôi không có, tôi nói đều là lời thật lòng!’ Liên Kiều vội vàng giải thích.
Dodo nhìn cô, một lúc sau trên mặt hiện ra một nét cười rất khó phát hiện, ‘Là cô nói đấy nhé!’
Liên Kiều vội vàng gật đầu, ‘Xin hãy cho tôi biết tung tích của chị tôi, được không?’ Lòng cô nóng như lửa đốt.
‘Cô sẽ gặp được chị mình thôi!’ Dodo nói xong liền xoay người đi, lần này là đi thật.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro