Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Cuộc sống ở Lãnh uyển (3)
Ân Tầm
2024-07-24 14:14:53
‘Cho chị xin, em xuất thân là sát thủ thì làm sao gặp nguy hiểm được chứ. Em xem, chị với Anh Anh đi từ Mỹ sang ý còn không có gặp chuyện gì nguy hiểm đây nè.’ Liên Kiều không cho lời cô nói là đúng.
‘Nhưng mà …’ Thượng Quan Tuyền suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy không phù hợp.
‘Đừng có nhưng mà nữa, cứ quyết định như vậy đi, đợi chi học bắn súng xong rồi chị sẽ dẫn em cùng đi ngắm cảnh.’ Liên Kiều khẳng khái nói.
Hoàng Phủ Anh nghe vậy vội kéo tay cô ngăn lại: ‘Liên Kiều, chị điên rồi sao? Chúng ta ba người cùng đi ra ngoài chẳng phải là quá lộ liễu hay sao? Nếu như bị Lãnh Thiên Dục phát hiện thì không phải hỏng rồi sao? Người của anh Lãnh ở khắp mọi nơi, như vậy chúng ta muốn đi đâu chơi cũng không đi được rồi.’
Liên Kiều nghe vậy cúi người nói nhỏ bên tai cô: ‘Chị đã nghĩ kỹ lắm rồi, Lãnh Thiên Dục chọc giận chị như vậy chị sẽ lén lút dẫn dụ Tiểu Tuyền rời đi. Nói không chừng lúc đó hắn sẽ tức điên lên luôn. Nghĩ chắc là buồn cười lắm!’
Mắt Hoàng Phủ Anh chợt trừng to lên …
‘Điên rồi, chị nhất định là điên rồi!’
‘Yên tâm đi, chị nghĩ Tiểu Tuyền sẽ đồng ý, cô ấy mới có mười tám tuổi thôi, còn nhỏ tuổi hơn hai chúng ta. Ngay cả chúng ta còn thích đi ngắm cảnh như vậy, Tiểu Tuyền đương nhiên là càng thích hơn rồi!’ Liên Kiều nói như đinh đóng cột.
Hoàng Phủ Anh liếc mắt nhìn cô, vô lực lắc đầu: ‘Nếu sớm biết như vậy em sẽ không đi theo chị đến đây đâu. Đây nào phải du lịch gì đâu, chỉ thuần túy là đi thám hiểm thôi. Nếu chị còn chọc giận anh Lãnh nữa, nói không chừng chúng ta sẽ phải sống cuộc đời của tội phạm truy nã mất.’
Mấy chữ cuối cô nói có chút kích động nên Thượng Quan Tuyền nghe thấy, không kìm được hỏi lại: ‘Anh Anh, chị nói cái gì mà tội phạm truy nã vậy?’
‘Cái này …’
‘Anh Anh chỉ là đang nói bậy thôi, em đừng để ý!’
Liên Kiều ngắt lời Hoàng Phủ Anh, không cho cô giải thích đồng thời kéo tay Thượng Quan Tuyền đánh trống lảng: ‘Tiểu Tuyền, em yên tâm đi, đến lúc đó chúng ta thừa lúc mọi người đều ngủ say lén ra ngoài, đợi đến trời sáng khi mọi người phát hiện ra không thấy chúng ta thì đã muộn rồi. Lãnh gia biệt uyển này tuy đẹp nhưng không có ai chơi với em, cho dù đẹp hơn nữa cũng chẳng thú vị gì, cứ coi như đây là một cơ hội trời cho đi.’
‘Chuyện này …’
Thượng Quan Tuyền vẫn hết sức do dự, cô vẫn luôn cảm giác có gì đó không thích hợp, ‘Nhưng chị đã có điểm đến chưa? Dù sao chúng ta cũng không thể lang thang khắp nơi mãi được đúng không?.’
‘Đương nhiên rồi. Chuyện này mấy ngày tới đây chúng ta sẽ bàn bạc thật tốt mới được. Tiểu Tuyền, em còn nhỏ như vậy, trước đây nhất định không có dịp nào đi chơi cho thật thỏa thích đúng không? Theo chị và Anh Anh đi chơi, cơ hội tốt như vậy nếu như để lỡ rồi nhất định là sẽ không còn nữa đâu.’
Liên Kiều nghỉ một chút rồi nói tiếp: ‘Em tưởng tượng thử xem, bãi biển xanh trong, ánh mặt trời ấm áp, còn có vô vàn các món ăn ngon của các vùng miền khác nhau, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy cuộc sống rất tươi đẹp rồi.’
‘Liên Kiều, chị đừng nói nữa, chị mà nói nữa em thật sự động lòng đó.’
Thượng Quan Tuyền bị cô nói đến tay chân cũng bắt đầu ngứa ngáy, trong đầu không ngừng dập dờn các phong cảnh đẹp, các món ăn ngon, lại còn hình ảnh ba cô gái cùng cười đùa dưới ánh nắng ấm áp.
Trước đây cô cũng đã đi qua không ít quốc gia nhưng đều là vì chấp hành nhiệm vụ mà đi, hoàn toàn chẳng phải là đi ngắm cảnh gì cả. Đến lúc đi ra ngoài chơi thì cũng chỉ là đi cùng với Lãnh Thiên Dục mà thôi. Cô trước giờ chưa được hưởng thụ qua cảm giác vài cô gái trẻ vô tư vô lự cùng nhau đi du lịch là thế nào.
‘Động lòng thì cứ hành động thôi, bỏ lỡ cơ hội này thì không còn nữa đâu nha.’ Liên Kiều càng ra sức quạt lửa, cổ động.
‘Liên Kiều …’
Hoàng Phủ Anh quả thực không thể ngồi yên xem nữa, cô quá rõ lực hấp dẫn của Liên Kiều rồi, nhìn xem, Thượng Quan Tuyền bây giờ đã xiêu lòng tám chín phần rồi.
‘Hai người trước tiên đừng nói đến dễ nghe như vậy, hai người cho rằng anh Ngạn Tước và anh Lãnh sẽ không phái người bắt chúng ta lại hay sao chứ? Liên Kiều, chị đừng quên nếu như anh không không biết hành tung của chúng ta thì làm sao có thể theo chân mà đến đây được chứ?’
‘Chuyện này …’
‘Liên Kiều, có nghĩ tới một điểm mấu chốt đó là nếu như chạy trốn không thành, nếu như tứ đại tài phiệt liên kết với nhau cùng phong tỏa đường biển, đường bộ, đường hàng không, ngay cả các khách sạn cũng không tha thì xong đời, huống gì visa cũng không thể làm giả được hay không.’
Ba người không hẹn mà cùng chìm trong trầm tư suy nghĩ.
‘Thực ra …’ Thượng Quan Tuyền có chút do dự phá vỡ sự im lặng: ‘Muốn giải quyết những vấn đề này thực ra không khó. Chỉ có điều nếu như Dục biết được, anh ấy chắc sẽ giận lắm.’
Liên Kiều nghe cô nói vậy như thấy ánh sáng cuối đường hầm, mừng như điên vội lên tiếng: ‘Thực sao Tiểu Tuyền, em thực sự có cách sao? Mau nói thử xem!’
Lúc này Liên Kiều nào có thèm để ý đến Lãnh Thiên Dục có tức giận hay không chứ, vốn ý định của cô là dẫn Tiểu Tuyền đi mất để cho hắn tức giận cơ mà.
Thượng Quan Tuyền suy nghĩ một lúc rồi nói: ‘Em biết thuật dịch dung, nếu như chúng ta hóa trang thành những người khác, sau đó tìm cách lấy được visa khác thì em nghĩ Dục bọn họ sẽ không tìm được chúng ta nhanh như vậy đâu!’
‘Trời ạ …’ Hai tay Liên Kiều vòng qua cổ Thượng Quan Tuyền như đang ôm một vật báu, miệng cười đến không khép lại được, ‘Tiểu Tuyền, em thật là thiên tài. Dịch dung mà em cũng biết, sao cái gì em cũng biết hết vậy. Hô hô, như vậy bọn họ có tìm cũng tìm không được chúng ta nha. Chị thật sự muốn thử xem mình cải trang thành người khác sẽ như thế nào đây.
Thượng Quan Tuyền thì không thoải mái như Liên Kiều được, cô nói: ‘Nhưng mà … nhưng mà còn một vấn đề khác!’
‘Vấn đề gì?’
Liên Kiều nghe cô nói vậy, suy nghĩ một lúc rồi nói: ‘Chị biết rồi, em nhất định là sợ Lãnh Thiên Dục tức giận có phải không? Không có sao đâu, em nghĩ thử xem, hắn thương em như vậy nhất định sẽ không tức giận lâu đâu. Hơn nữa, chỉ vì sợ hắn mà hy sinh một chuyến du lịch triển vọng như thế thật là đáng tiếc nha.’
Thượng Quan Tuyền nhẹ lắc đầu, cười nói: ‘Liên Kiều, chị hiểu lầm rồi, nếu như em đã đề xuất giải pháp tức là nói rõ em đã quyết định sẽ theo hai người đi ra ngoài một chuyến rồi. Vấn đề em nói ở đây là … làm sao mà làm giả visa được đây?’
Liên Kiều chớp mắt, suy nghĩ một chút rồi nói: ‘Vậy trước đây em làm visa giả bằng cách nào?’
‘Chúng em có một đường dây chuyên làm chuyện này, nếu như có nhiệm vụ nào cần dùng visa giả thì sẽ báo với họ để họ chuẩn bị sẵn. Cũng có lúc có nhiệm vụ đột xuất cần visa thì cần có người đặc biệt cung cấp mật mã của hệ thống cho chúng em.’ Thượng Quan Tuyền sợ cô nói nhiều từ chuyên nghiệp Liên Kiều không hiểu cho nên cố tình đem sự việc nói đơn giản một chút: ‘Bây giờ em đã rời khỏi tổ chức, vốn không thể tiến vào hệ thống dữ liệu đó, đừng nói là giả tạo visa, trừ phi … tìm Dục giúp đỡ. Nhưng chuyện này vốn là không thể nào.’
Hoàng Phủ Anh đang thoải mái dựa lưng vào ghế, nghe cô nói vậy liền nhẹ giọng nói: ‘Vậy là xong rồi, ngay cả tia hy vọng cuối cùng cũng mất rồi.’
Liên Kiều khuỵu chân xuống đất, hai tay ôm lấy đầu áo não rên một tiếng.
‘Anh Anh, Liên Kiều bị sao vậy? Đau đầu sao?’ Thượng Quan Tuyền thấy cô như vậy quả thực bị hành động của cô hù đến.
Hoàng Phủ Anh nhún vai, ra vẻ “chuyện này cũng thường thôi”, nói: ‘Chị ấy đang suy nghĩ gì đó thôi, không cần phải lo!’
Thượng Quan Tuyền ngạc nhiên, thầm nghĩ, Liên Kiều đúng là một cô gái khác thường, ngay cả lúc suy nghĩ cũng không giống với người thường chút nào.
‘Nhưng mà …’ Thượng Quan Tuyền suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy không phù hợp.
‘Đừng có nhưng mà nữa, cứ quyết định như vậy đi, đợi chi học bắn súng xong rồi chị sẽ dẫn em cùng đi ngắm cảnh.’ Liên Kiều khẳng khái nói.
Hoàng Phủ Anh nghe vậy vội kéo tay cô ngăn lại: ‘Liên Kiều, chị điên rồi sao? Chúng ta ba người cùng đi ra ngoài chẳng phải là quá lộ liễu hay sao? Nếu như bị Lãnh Thiên Dục phát hiện thì không phải hỏng rồi sao? Người của anh Lãnh ở khắp mọi nơi, như vậy chúng ta muốn đi đâu chơi cũng không đi được rồi.’
Liên Kiều nghe vậy cúi người nói nhỏ bên tai cô: ‘Chị đã nghĩ kỹ lắm rồi, Lãnh Thiên Dục chọc giận chị như vậy chị sẽ lén lút dẫn dụ Tiểu Tuyền rời đi. Nói không chừng lúc đó hắn sẽ tức điên lên luôn. Nghĩ chắc là buồn cười lắm!’
Mắt Hoàng Phủ Anh chợt trừng to lên …
‘Điên rồi, chị nhất định là điên rồi!’
‘Yên tâm đi, chị nghĩ Tiểu Tuyền sẽ đồng ý, cô ấy mới có mười tám tuổi thôi, còn nhỏ tuổi hơn hai chúng ta. Ngay cả chúng ta còn thích đi ngắm cảnh như vậy, Tiểu Tuyền đương nhiên là càng thích hơn rồi!’ Liên Kiều nói như đinh đóng cột.
Hoàng Phủ Anh liếc mắt nhìn cô, vô lực lắc đầu: ‘Nếu sớm biết như vậy em sẽ không đi theo chị đến đây đâu. Đây nào phải du lịch gì đâu, chỉ thuần túy là đi thám hiểm thôi. Nếu chị còn chọc giận anh Lãnh nữa, nói không chừng chúng ta sẽ phải sống cuộc đời của tội phạm truy nã mất.’
Mấy chữ cuối cô nói có chút kích động nên Thượng Quan Tuyền nghe thấy, không kìm được hỏi lại: ‘Anh Anh, chị nói cái gì mà tội phạm truy nã vậy?’
‘Cái này …’
‘Anh Anh chỉ là đang nói bậy thôi, em đừng để ý!’
Liên Kiều ngắt lời Hoàng Phủ Anh, không cho cô giải thích đồng thời kéo tay Thượng Quan Tuyền đánh trống lảng: ‘Tiểu Tuyền, em yên tâm đi, đến lúc đó chúng ta thừa lúc mọi người đều ngủ say lén ra ngoài, đợi đến trời sáng khi mọi người phát hiện ra không thấy chúng ta thì đã muộn rồi. Lãnh gia biệt uyển này tuy đẹp nhưng không có ai chơi với em, cho dù đẹp hơn nữa cũng chẳng thú vị gì, cứ coi như đây là một cơ hội trời cho đi.’
‘Chuyện này …’
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thượng Quan Tuyền vẫn hết sức do dự, cô vẫn luôn cảm giác có gì đó không thích hợp, ‘Nhưng chị đã có điểm đến chưa? Dù sao chúng ta cũng không thể lang thang khắp nơi mãi được đúng không?.’
‘Đương nhiên rồi. Chuyện này mấy ngày tới đây chúng ta sẽ bàn bạc thật tốt mới được. Tiểu Tuyền, em còn nhỏ như vậy, trước đây nhất định không có dịp nào đi chơi cho thật thỏa thích đúng không? Theo chị và Anh Anh đi chơi, cơ hội tốt như vậy nếu như để lỡ rồi nhất định là sẽ không còn nữa đâu.’
Liên Kiều nghỉ một chút rồi nói tiếp: ‘Em tưởng tượng thử xem, bãi biển xanh trong, ánh mặt trời ấm áp, còn có vô vàn các món ăn ngon của các vùng miền khác nhau, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy cuộc sống rất tươi đẹp rồi.’
‘Liên Kiều, chị đừng nói nữa, chị mà nói nữa em thật sự động lòng đó.’
Thượng Quan Tuyền bị cô nói đến tay chân cũng bắt đầu ngứa ngáy, trong đầu không ngừng dập dờn các phong cảnh đẹp, các món ăn ngon, lại còn hình ảnh ba cô gái cùng cười đùa dưới ánh nắng ấm áp.
Trước đây cô cũng đã đi qua không ít quốc gia nhưng đều là vì chấp hành nhiệm vụ mà đi, hoàn toàn chẳng phải là đi ngắm cảnh gì cả. Đến lúc đi ra ngoài chơi thì cũng chỉ là đi cùng với Lãnh Thiên Dục mà thôi. Cô trước giờ chưa được hưởng thụ qua cảm giác vài cô gái trẻ vô tư vô lự cùng nhau đi du lịch là thế nào.
‘Động lòng thì cứ hành động thôi, bỏ lỡ cơ hội này thì không còn nữa đâu nha.’ Liên Kiều càng ra sức quạt lửa, cổ động.
‘Liên Kiều …’
Hoàng Phủ Anh quả thực không thể ngồi yên xem nữa, cô quá rõ lực hấp dẫn của Liên Kiều rồi, nhìn xem, Thượng Quan Tuyền bây giờ đã xiêu lòng tám chín phần rồi.
‘Hai người trước tiên đừng nói đến dễ nghe như vậy, hai người cho rằng anh Ngạn Tước và anh Lãnh sẽ không phái người bắt chúng ta lại hay sao chứ? Liên Kiều, chị đừng quên nếu như anh không không biết hành tung của chúng ta thì làm sao có thể theo chân mà đến đây được chứ?’
‘Chuyện này …’
‘Liên Kiều, có nghĩ tới một điểm mấu chốt đó là nếu như chạy trốn không thành, nếu như tứ đại tài phiệt liên kết với nhau cùng phong tỏa đường biển, đường bộ, đường hàng không, ngay cả các khách sạn cũng không tha thì xong đời, huống gì visa cũng không thể làm giả được hay không.’
Ba người không hẹn mà cùng chìm trong trầm tư suy nghĩ.
‘Thực ra …’ Thượng Quan Tuyền có chút do dự phá vỡ sự im lặng: ‘Muốn giải quyết những vấn đề này thực ra không khó. Chỉ có điều nếu như Dục biết được, anh ấy chắc sẽ giận lắm.’
Liên Kiều nghe cô nói vậy như thấy ánh sáng cuối đường hầm, mừng như điên vội lên tiếng: ‘Thực sao Tiểu Tuyền, em thực sự có cách sao? Mau nói thử xem!’
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này Liên Kiều nào có thèm để ý đến Lãnh Thiên Dục có tức giận hay không chứ, vốn ý định của cô là dẫn Tiểu Tuyền đi mất để cho hắn tức giận cơ mà.
Thượng Quan Tuyền suy nghĩ một lúc rồi nói: ‘Em biết thuật dịch dung, nếu như chúng ta hóa trang thành những người khác, sau đó tìm cách lấy được visa khác thì em nghĩ Dục bọn họ sẽ không tìm được chúng ta nhanh như vậy đâu!’
‘Trời ạ …’ Hai tay Liên Kiều vòng qua cổ Thượng Quan Tuyền như đang ôm một vật báu, miệng cười đến không khép lại được, ‘Tiểu Tuyền, em thật là thiên tài. Dịch dung mà em cũng biết, sao cái gì em cũng biết hết vậy. Hô hô, như vậy bọn họ có tìm cũng tìm không được chúng ta nha. Chị thật sự muốn thử xem mình cải trang thành người khác sẽ như thế nào đây.
Thượng Quan Tuyền thì không thoải mái như Liên Kiều được, cô nói: ‘Nhưng mà … nhưng mà còn một vấn đề khác!’
‘Vấn đề gì?’
Liên Kiều nghe cô nói vậy, suy nghĩ một lúc rồi nói: ‘Chị biết rồi, em nhất định là sợ Lãnh Thiên Dục tức giận có phải không? Không có sao đâu, em nghĩ thử xem, hắn thương em như vậy nhất định sẽ không tức giận lâu đâu. Hơn nữa, chỉ vì sợ hắn mà hy sinh một chuyến du lịch triển vọng như thế thật là đáng tiếc nha.’
Thượng Quan Tuyền nhẹ lắc đầu, cười nói: ‘Liên Kiều, chị hiểu lầm rồi, nếu như em đã đề xuất giải pháp tức là nói rõ em đã quyết định sẽ theo hai người đi ra ngoài một chuyến rồi. Vấn đề em nói ở đây là … làm sao mà làm giả visa được đây?’
Liên Kiều chớp mắt, suy nghĩ một chút rồi nói: ‘Vậy trước đây em làm visa giả bằng cách nào?’
‘Chúng em có một đường dây chuyên làm chuyện này, nếu như có nhiệm vụ nào cần dùng visa giả thì sẽ báo với họ để họ chuẩn bị sẵn. Cũng có lúc có nhiệm vụ đột xuất cần visa thì cần có người đặc biệt cung cấp mật mã của hệ thống cho chúng em.’ Thượng Quan Tuyền sợ cô nói nhiều từ chuyên nghiệp Liên Kiều không hiểu cho nên cố tình đem sự việc nói đơn giản một chút: ‘Bây giờ em đã rời khỏi tổ chức, vốn không thể tiến vào hệ thống dữ liệu đó, đừng nói là giả tạo visa, trừ phi … tìm Dục giúp đỡ. Nhưng chuyện này vốn là không thể nào.’
Hoàng Phủ Anh đang thoải mái dựa lưng vào ghế, nghe cô nói vậy liền nhẹ giọng nói: ‘Vậy là xong rồi, ngay cả tia hy vọng cuối cùng cũng mất rồi.’
Liên Kiều khuỵu chân xuống đất, hai tay ôm lấy đầu áo não rên một tiếng.
‘Anh Anh, Liên Kiều bị sao vậy? Đau đầu sao?’ Thượng Quan Tuyền thấy cô như vậy quả thực bị hành động của cô hù đến.
Hoàng Phủ Anh nhún vai, ra vẻ “chuyện này cũng thường thôi”, nói: ‘Chị ấy đang suy nghĩ gì đó thôi, không cần phải lo!’
Thượng Quan Tuyền ngạc nhiên, thầm nghĩ, Liên Kiều đúng là một cô gái khác thường, ngay cả lúc suy nghĩ cũng không giống với người thường chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro