Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Dự cảm không lành (1)
Ân Tầm
2024-07-24 14:14:53
Nụ hôn của hắn khiến gương mặt nhỏ nhắn của Liên Kiều phiếm hồng, cô nhìn hắn, ngập ngừng hỏi: ‘Ngạn Tước, anh … sao lại yêu em?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước không vội trả lời câu hỏi của cô mà âu yếm đặt một nụ hôn thật sâu lên môi cô, thật lâu sau cho đến lúc cô gần như không thở nổi nữa thì hắn mới quyến luyến rời môi cô …
‘Không tại sao hết, yêu là yêu thôi!’
Câu trả lời gãy gọn của hắn dĩ nhiên là không làm thỏa mãn Liên Kiều.
‘Hừm, đều không nói được nguyên nhân vì sao yêu em!’ Liên Kiều cố tình xụ mặt xuống, xoay lưng về phía hắn.
‘Nha đầu, tình yêu vốn là một loại cảm giác rất kỳ diệu, tình yêu chân chính thì cần gì lý do, một người yêu một người cũng đâu cần tìm hiểu vì sao.’ Hoàng Phủ Ngạn Tước ôm cô từ phía sau, cúi đầu xuống nhè nhẹ cọ mặt mình lên vành tai cô.’
‘Hi hi, nhột quá!’
Râu mới mọc trên cằm khi cọ vào tai cô để lại cảm giác nhồn nhột khiến cô vừa nũng nịu cười vừa tìm cách lánh đi.
Hai người vừa cười vừa đùa trong phòng vẽ nên một bức tranh vui vẻ ấm áp.
‘Ngạn Tước …’
Cười giỡn mệt rồi Liên Kiều dứt khoát ngả người vào lòng hắn, chỉ ngẩng đầu lên hỏi: ‘Thực ra anh đối xử với Anh Anh tốt như vậy ngoại trừ vì căn bệnh của em ấy còn vì một nguyên nhân khác nữa có phải không?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước đưa tay véo nhẹ chiếc mũi xinh xắn của cô, ‘Em muốn nói gì đây?’
Liên Kiều che miệng cười, cơ thể hơi dịch lên vươn tay ôm lấy gáy hắn, ‘Thực ra … sở dĩ anh đối xử tốt với Anh Anh như vậy có phải bởi vì anh có tâm lý muốn bù đắp phải không?’
‘A?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cô đầy hứng thú, nhướng mày: ‘Tâm lý muốn bù đắp? Sao anh lại có tâm lý muốn bù đắp chứ?’
Liên Kiều chớp mắt nghịch ngợm hỏi: ‘Đàn ông các anh không phải đều thích dấu tâm sự trong lòng sao? Theo em thấy, anh đối xử tốt với Anh Anh như vậy là bởi vì anh biết việc cha thu mua công ty của cha mẹ Anh Anh đã tạo nên một bi kịch. Sau khi anh tiếp nhận Hoàng Phủ tài phiệt đương nhiên là không thể không nghĩ đến đại cuộc nhưng về mặt cá nhân, vì muồn bù đắp một chút cho nỗi bất hạnh của Anh Anh nên từ nhỏ anh đã chăm sóc và lo lắng cho em ấy, xem em ấy như đứa em gái yêu thương nhất của mình.”
Môi Hoàng Phủ Ngạn Tước câu lên một đường cong, hắn không ngờ cô vợ nhỏ của mình thường ngày xem ra vô tâm vô phế thì ra lại hiểu mình đến vậy.
Có thể tìm được một người yêu mình, hiểu mình, thông cảm cho mình đúng là một loại hạnh phúc không gì thay thế được.
Nhẹ vuốt đôi gò mà trắng mịn của cô, hắn âu yếm nói: “Em đó, quỷ nha đầu!”
“Bị em đoán trúng rồi phải không? Ha ha…. Đàn ông các anh thật phiền nha, rõ ràng trong lòng nghĩ như vậy mà còn vì mặt mũi sống chết không thừa nhận!” Liên Kiều nghịch ngợm hướng hắn làm một cái mặt quỷ.
“Nha đầu, dám trêu anh sao? Gan đủ lớn rồi!” Hoàng Phủ Ngạn Tước kéo cánh tay cô lại.
Liên Kiều le lưỡi, cười: “Vậy thì sao chứ? Anh vốn là thế mà!”
“Càng lúc càng không biết phép tắc rồi, ngay cả ông xã cũng dám xem thường, xem anh làm thế nào xử lý em!” Nói xong liền vồ về phía cô.
“Ha ha…. Không dám…. Đừng mà……” Liên Kiều vốn sợ nhột cười đến chảy cả nước mắt.
“Xem em về sau còn dám hay không?”
“Ha ha….. không dám…. Không dám nữa….”
***
Trong căn phòng ngủ xa hoa ở một nơi khác….
“Khụ khụ….”
Đang khoanh chân ngồi thiền, Mặc Di Nhiễm Dung đột nhiên ói ra một ngụm máu tươi tiếp sau đó là một tràng tiếng ho kịch liệt.
“Nhiễm Dung….”
Cửa phòng bị một cánh tay mạnh mẽ đẩy ra, Hoàng Phủ Ngạn Thương xông vào, khi hắn nhìn thấy một dấu máu tươi nhuộm trên chiếc thảm trải sản liền vội vàng bước nhanh đến.
“Nhiễm Dung…..”
“Ngạn Thương….” Thân thể Mặc Di Nhiễm Dung yếu ớt ngã nahfo vào lòng hắn, gương mặt xinh đẹp sớm đã trắng bệch một màu.
“Sao lại như thế chứ?” Hoàng Phủ Ngạn Thương đau lòng ôm chặt lấy thân thể yếu ớt của cô.
Mặc Di Nhiễm Dung hơi hé môi, “Ngạn Thương, xin đừng lo lắng cho em, đều là em không tốt, thân thể chưa tốt mà em đã vội ngồi thiền.”
“Em nằm nghỉ trước đi.” Hoàng Phủ Ngạn Thương vội vàng giúp cô nằm xuống giường.
“Nhiễm Dung, tình trạng sức khoẻ của em dường như càng lúc càng xấu, để anh gọi bác sĩ đến xem cho em được không?”
Mặc Di Nhiễm Dung nghe vậy nhẹ lắc đầu: “Không cần đâu, bác sĩ không thể giúp em được gì cả, tình trạng thân thể của em nếu bác sĩ khám cùng lắm chỉ có thể chẩn đoán là thiếu máu, suy dinh dưỡng mà thôi.”
“Nhưng bảo anh trơ mắt nhìn em càng ngày càng yếu đi như vậy, anh làm không được….”
Vẻ mặt Hoàng Phủ Ngạn Thương đầy lo âu, “Nhiễm Dung, cho anh biết anh phải làm thế nào mới có thể giúp được em!”
Mặc Di Nhiễm Dung khẽ lắc đầu: “Ngạn Thương, em thực sự không sao đâu, anh đừng lo lắng!”
“Nhưng em bây giờ….”
“Ngạn Thương, vừa nãy chỉ là do trong lòng em chợt nảy sinh một cảm giác không may nên mới thử ngồi thiền một chút xem lòng có an ổn trở lại không mà thôi. Hiện giờ sức lực của em đã bị tổn hại không ít nên mới có hiện tượng thổ huyết kia, đợi đến lúc em khôi phục sức lực lại đương nhiên sẽ không xảy ra tình trạng kia nữa.” Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ giọng an ủi hắn.
“Nhiễm Dung…..”
Đáy mắt honth xẹt qua một tia đau lòng, bàn tay to lớn không kìm được nhẹ vuốt ve đôi gò má xanh xao của cô, hắn cúi người thấp giọng nói bên tai cô: “Nhìn thấy em như vậy còn khó chịu hơn là giết anh nữa……”
“Đừng nói như vậy!” Mặc Di Nhiễm Dung kích động bất giác đưa tay lên che miệng hắn, “Không cho anh nói nữa….”
Rồi như chợt phát hiện ra động tác của mình có chút thất thố, cô vội vàng rụt tay lại.
Bàn tay nhỏ nhắn vừa rụt lại một nửa thì đã bị bàn tay to lớn của hắn bắt lấy, trên gương mặt hắn xẹt qua một nụ cười dịu dàng, kéo bàn tay của cô đến bên môi, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn.
“Nhiễm Dung….. em đang quan tâm anh đó sao?” Giọng nói dịu dàng pha một chút vui mừng.
“Em…..” Mặc Di Nhiễm Dung định rút tay ra nhưng vẫn như cũ bị hắn giữ chặt, trên gương mặt xanh xao chợt nổi lên một vầng hồng, “Ngạn Thương, anh hiểu lầm rồi, em chỉ là….. chỉ là không muốn nghe anh nói gở thôi, vốn người ta vẫn nói ‘hoạ từ miệng mà ra’ mà…. ưm…..”
Lời của cô còn chưa nói hết, đôi môi đã bị hắn mạnh mẽ chiếm lấy, nụ hôn cuồng nhiệt như muốn nuốt hết những lời chưa nói vào bụng.
Cả người Mặc Di Nhiễm Dung rõ ràng là đang run rẩy, bàn tay nhỏ nhắn vô ý thức chống đỡ nơi lồng ngực hắn nhưng cũng không ngăn cản được sự nhiệt tình cùng sức lực của hắn, không biết từ lúc nào bàn tay đang chống ở trên ngực đã vòng qua cổ hắn, cô không còn chút sức lực mà tiếp thu hết sự tấn công của hắn.
“Nhiễm Dung, anh chỉ mong em biết được anh yêu em đến mức nào thì tốt rồi!”
Đôi môi hắn lướt đến bên tai cô, giọng nói thì thầm như ru ngủ khiến cô càng thêm run rẩy.
“Ngạn Thương….” Hơi thở của Mặc Di Nhiễm Dung càng gấp gáp hơn, trái tim cũng không tự chủ được đập điên cuồng trong lồng ngực.
Hoàng Phủ Ngạn Tước không vội trả lời câu hỏi của cô mà âu yếm đặt một nụ hôn thật sâu lên môi cô, thật lâu sau cho đến lúc cô gần như không thở nổi nữa thì hắn mới quyến luyến rời môi cô …
‘Không tại sao hết, yêu là yêu thôi!’
Câu trả lời gãy gọn của hắn dĩ nhiên là không làm thỏa mãn Liên Kiều.
‘Hừm, đều không nói được nguyên nhân vì sao yêu em!’ Liên Kiều cố tình xụ mặt xuống, xoay lưng về phía hắn.
‘Nha đầu, tình yêu vốn là một loại cảm giác rất kỳ diệu, tình yêu chân chính thì cần gì lý do, một người yêu một người cũng đâu cần tìm hiểu vì sao.’ Hoàng Phủ Ngạn Tước ôm cô từ phía sau, cúi đầu xuống nhè nhẹ cọ mặt mình lên vành tai cô.’
‘Hi hi, nhột quá!’
Râu mới mọc trên cằm khi cọ vào tai cô để lại cảm giác nhồn nhột khiến cô vừa nũng nịu cười vừa tìm cách lánh đi.
Hai người vừa cười vừa đùa trong phòng vẽ nên một bức tranh vui vẻ ấm áp.
‘Ngạn Tước …’
Cười giỡn mệt rồi Liên Kiều dứt khoát ngả người vào lòng hắn, chỉ ngẩng đầu lên hỏi: ‘Thực ra anh đối xử với Anh Anh tốt như vậy ngoại trừ vì căn bệnh của em ấy còn vì một nguyên nhân khác nữa có phải không?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước đưa tay véo nhẹ chiếc mũi xinh xắn của cô, ‘Em muốn nói gì đây?’
Liên Kiều che miệng cười, cơ thể hơi dịch lên vươn tay ôm lấy gáy hắn, ‘Thực ra … sở dĩ anh đối xử tốt với Anh Anh như vậy có phải bởi vì anh có tâm lý muốn bù đắp phải không?’
‘A?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cô đầy hứng thú, nhướng mày: ‘Tâm lý muốn bù đắp? Sao anh lại có tâm lý muốn bù đắp chứ?’
Liên Kiều chớp mắt nghịch ngợm hỏi: ‘Đàn ông các anh không phải đều thích dấu tâm sự trong lòng sao? Theo em thấy, anh đối xử tốt với Anh Anh như vậy là bởi vì anh biết việc cha thu mua công ty của cha mẹ Anh Anh đã tạo nên một bi kịch. Sau khi anh tiếp nhận Hoàng Phủ tài phiệt đương nhiên là không thể không nghĩ đến đại cuộc nhưng về mặt cá nhân, vì muồn bù đắp một chút cho nỗi bất hạnh của Anh Anh nên từ nhỏ anh đã chăm sóc và lo lắng cho em ấy, xem em ấy như đứa em gái yêu thương nhất của mình.”
Môi Hoàng Phủ Ngạn Tước câu lên một đường cong, hắn không ngờ cô vợ nhỏ của mình thường ngày xem ra vô tâm vô phế thì ra lại hiểu mình đến vậy.
Có thể tìm được một người yêu mình, hiểu mình, thông cảm cho mình đúng là một loại hạnh phúc không gì thay thế được.
Nhẹ vuốt đôi gò mà trắng mịn của cô, hắn âu yếm nói: “Em đó, quỷ nha đầu!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bị em đoán trúng rồi phải không? Ha ha…. Đàn ông các anh thật phiền nha, rõ ràng trong lòng nghĩ như vậy mà còn vì mặt mũi sống chết không thừa nhận!” Liên Kiều nghịch ngợm hướng hắn làm một cái mặt quỷ.
“Nha đầu, dám trêu anh sao? Gan đủ lớn rồi!” Hoàng Phủ Ngạn Tước kéo cánh tay cô lại.
Liên Kiều le lưỡi, cười: “Vậy thì sao chứ? Anh vốn là thế mà!”
“Càng lúc càng không biết phép tắc rồi, ngay cả ông xã cũng dám xem thường, xem anh làm thế nào xử lý em!” Nói xong liền vồ về phía cô.
“Ha ha…. Không dám…. Đừng mà……” Liên Kiều vốn sợ nhột cười đến chảy cả nước mắt.
“Xem em về sau còn dám hay không?”
“Ha ha….. không dám…. Không dám nữa….”
***
Trong căn phòng ngủ xa hoa ở một nơi khác….
“Khụ khụ….”
Đang khoanh chân ngồi thiền, Mặc Di Nhiễm Dung đột nhiên ói ra một ngụm máu tươi tiếp sau đó là một tràng tiếng ho kịch liệt.
“Nhiễm Dung….”
Cửa phòng bị một cánh tay mạnh mẽ đẩy ra, Hoàng Phủ Ngạn Thương xông vào, khi hắn nhìn thấy một dấu máu tươi nhuộm trên chiếc thảm trải sản liền vội vàng bước nhanh đến.
“Nhiễm Dung…..”
“Ngạn Thương….” Thân thể Mặc Di Nhiễm Dung yếu ớt ngã nahfo vào lòng hắn, gương mặt xinh đẹp sớm đã trắng bệch một màu.
“Sao lại như thế chứ?” Hoàng Phủ Ngạn Thương đau lòng ôm chặt lấy thân thể yếu ớt của cô.
Mặc Di Nhiễm Dung hơi hé môi, “Ngạn Thương, xin đừng lo lắng cho em, đều là em không tốt, thân thể chưa tốt mà em đã vội ngồi thiền.”
“Em nằm nghỉ trước đi.” Hoàng Phủ Ngạn Thương vội vàng giúp cô nằm xuống giường.
“Nhiễm Dung, tình trạng sức khoẻ của em dường như càng lúc càng xấu, để anh gọi bác sĩ đến xem cho em được không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc Di Nhiễm Dung nghe vậy nhẹ lắc đầu: “Không cần đâu, bác sĩ không thể giúp em được gì cả, tình trạng thân thể của em nếu bác sĩ khám cùng lắm chỉ có thể chẩn đoán là thiếu máu, suy dinh dưỡng mà thôi.”
“Nhưng bảo anh trơ mắt nhìn em càng ngày càng yếu đi như vậy, anh làm không được….”
Vẻ mặt Hoàng Phủ Ngạn Thương đầy lo âu, “Nhiễm Dung, cho anh biết anh phải làm thế nào mới có thể giúp được em!”
Mặc Di Nhiễm Dung khẽ lắc đầu: “Ngạn Thương, em thực sự không sao đâu, anh đừng lo lắng!”
“Nhưng em bây giờ….”
“Ngạn Thương, vừa nãy chỉ là do trong lòng em chợt nảy sinh một cảm giác không may nên mới thử ngồi thiền một chút xem lòng có an ổn trở lại không mà thôi. Hiện giờ sức lực của em đã bị tổn hại không ít nên mới có hiện tượng thổ huyết kia, đợi đến lúc em khôi phục sức lực lại đương nhiên sẽ không xảy ra tình trạng kia nữa.” Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ giọng an ủi hắn.
“Nhiễm Dung…..”
Đáy mắt honth xẹt qua một tia đau lòng, bàn tay to lớn không kìm được nhẹ vuốt ve đôi gò má xanh xao của cô, hắn cúi người thấp giọng nói bên tai cô: “Nhìn thấy em như vậy còn khó chịu hơn là giết anh nữa……”
“Đừng nói như vậy!” Mặc Di Nhiễm Dung kích động bất giác đưa tay lên che miệng hắn, “Không cho anh nói nữa….”
Rồi như chợt phát hiện ra động tác của mình có chút thất thố, cô vội vàng rụt tay lại.
Bàn tay nhỏ nhắn vừa rụt lại một nửa thì đã bị bàn tay to lớn của hắn bắt lấy, trên gương mặt hắn xẹt qua một nụ cười dịu dàng, kéo bàn tay của cô đến bên môi, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn.
“Nhiễm Dung….. em đang quan tâm anh đó sao?” Giọng nói dịu dàng pha một chút vui mừng.
“Em…..” Mặc Di Nhiễm Dung định rút tay ra nhưng vẫn như cũ bị hắn giữ chặt, trên gương mặt xanh xao chợt nổi lên một vầng hồng, “Ngạn Thương, anh hiểu lầm rồi, em chỉ là….. chỉ là không muốn nghe anh nói gở thôi, vốn người ta vẫn nói ‘hoạ từ miệng mà ra’ mà…. ưm…..”
Lời của cô còn chưa nói hết, đôi môi đã bị hắn mạnh mẽ chiếm lấy, nụ hôn cuồng nhiệt như muốn nuốt hết những lời chưa nói vào bụng.
Cả người Mặc Di Nhiễm Dung rõ ràng là đang run rẩy, bàn tay nhỏ nhắn vô ý thức chống đỡ nơi lồng ngực hắn nhưng cũng không ngăn cản được sự nhiệt tình cùng sức lực của hắn, không biết từ lúc nào bàn tay đang chống ở trên ngực đã vòng qua cổ hắn, cô không còn chút sức lực mà tiếp thu hết sự tấn công của hắn.
“Nhiễm Dung, anh chỉ mong em biết được anh yêu em đến mức nào thì tốt rồi!”
Đôi môi hắn lướt đến bên tai cô, giọng nói thì thầm như ru ngủ khiến cô càng thêm run rẩy.
“Ngạn Thương….” Hơi thở của Mặc Di Nhiễm Dung càng gấp gáp hơn, trái tim cũng không tự chủ được đập điên cuồng trong lồng ngực.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro