Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Gặp oan gia: không có lửa làm sao có khói (1)
Ân Tầm
2024-07-24 14:14:53
“Cậu có ý gì?”
Cung Quý Dương nghiến răng nghiến lợi nói: " cậu biết tớ đến đây là muốn làm gì sao?”
“ Không khó để đoán được cậu muốn gì đâu!” Hoàng Phủ Ngạn Tước chậm rãi nói.
“ Có người vừa thấy mặt chỉ biết tán gẫu! Cậu nói ở trong điện thoại là có chuyện gì.” Cung Quý Dương nói rất hùng hồn.
Đầu dây điện thoại bên kia đột nhiên truyền đến tiếng cười sang sảng.
"Thế nào, lão bạn à lão bạn, tôi không hề nói đùa nha, tôi đợi cậu ở Mini, tới đây đi.” Hoàng Phủ Ngạn Tước nói.
Cung Quý Dương chưa nói được lời nào, điện thoại đã bị cúp.
Hương cảng về đêm, ngập tràn hương vị xa hoa lại vô cùng ái muội, rất hữu tình.
Câu lạc bộ tư nhân cao cấp Mini, âm nhạc du dương vang lên, đây là nơi tầng lớp cao quý trong xã hội thường xuyên lui tới.
Phòng nghỉ dành cho khách quý, kiến trúc cung đình cao quý, xa hoa, trên bàn chén trà đang tỏa khói nghi ngút, hương thơm ngào ngạt, xông vào chóp mũi.
( Chỗ này chém hết nhé)
Mà bên cạnh chiếc ghế sô pha xa hoa là bức tường tranh họa, bức tranh của họa sĩ lừng danh David cùng Damien Hirst, đây là tác phẩm tiêu biểu của hai họa sĩ lừng danh này. Trong tranh, một giáo sĩ mặc áo Kim Cương cầm cây trượng cả người trong tư thế hiên ngang, hùng vĩ cùng một ngàn khối ngói màu sắc sặc sỡ chuyên dùng trong điêu khắc cổ, giá trị lên tới 9800 vạn đô la Mĩ, trong đó đỉnh pha lê nạm kim cương tới 25 Kara.
( chém)
Cánh cổng thủy tinh được trạm khắc vô cùng tinh xảo đang bị một bàn tay lớn đẩy ra, lập tức lộ ra một bóng dáng cao lớn toả ánh hào quang chói mắt.
( Vãi Cung Quý Dương)
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy người đi tới, lập tức đứng dậy, bên môi nở nụ cười tao nhã vương giả, thoải mái bước từng bước đi tới bên cạnh Cung Quý Dương.
Ai ngờ, không đợi anh mở miệng nói chuyện, Cung Quý Dương cũng tiến tới túm áo anh, bộ dạng như quyết đấu sống chết vậy.
"Ai ai ai —— "
Hoàng Phủ Ngạn tước không tránh cũng không có túm lại, vẫn cười ôn hòa như trước nói:
"Tuy rằng chúng ta đã không gặp nhau một thời gian rồi, nhưng mà cậu cũng không nên không có lễ nghĩa như vậy đi.”
“ Tớ nghĩ, người tài năng anh tuấn thì bắt tay chính là lễ nghĩa đơn giản nhất, đúng không?”
Cung Quý Dương cười tà ác, đôi mắt hoa đào giờ phút này lộ ra sức quyến rũ mà chỉ phái nam mới có.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cố ý châm chọc.
“ Cậu đã bị chỉnh như mình tưởng tượng rồi sao? Nha đầu kia hẳn đã tìm được cậu đi? Nếu ngay từ đầu tớ nói cho cô ấy biết tớ là Hoàng Phủ Ngạn Tước, thế nào cô ấy cũng lấy máu tớ, nha đầu kia quả thực chuyện gì cũng có thể làm nha, cậu có biết lần đầu tiên tớ tới hương cảng, gặp cô ấy, biết cô ấy, cô ấy đang làm gì không?”
Cung Quý Dương nhướng mày, tay nhẹ buông ra, tự ý ngồi xuống ghế sa lông”
“ Nha đầu kia thật là dã man, ngoài nghịc ngợm ra thì còn có thể làm gì?”
Trên mặt Hoàng Phủ ngạn tước lộ ra vẻ mặt quái dị, anh ngồi bên ghế sa lông nói:
“ Nghịch ngợm gây sự có rất nhiều loại, tớ đã từng gặp qua vô số nữ sinh nghịch ngợm. Ngày đó lúc tớ nhìn thấy cô ấy, cô ấy không biết từ đâu mà trong tay cầ một con gián thả vào trong áo của một nữ sinh khác, kết quả là toàn bộ lễ đường đều bị loạn vì con gián đó, quả thực rất hoảng nha.”
Cung Quý Dương vừa mới nhấp một ngụm trà, vừa nghe được Hoàng Phủ ngạn tước nói, lập tức “ Phụt… toàn bộ nước trà đều phun ra hết…
Ông trời, đó là dạng nữ sinh gì thế này? Một chút quy củ cũng không có, thế nhưng lại có thú vui chơi đồ vật ghê tởm như vậy.( đạp chết giờ, gián mà bảo ng ta là ghê tởm à)
“ Sợ chưa? Lúc ấy tớ đang ngồi trên đài cũng phải cảm thán cô ấy, cho nên mới nói, tớ làm sao có thể quang minh chính đại thừa nhận thân phận của mình trước mặt một nữ sinh như thế, nếu cô ấy phát hiện ra, không biết cô ấy sẽ nghĩ được trò ghê tởm gì đối phó với mình đâu, không chừng sẽ bắt tớ ăn một ổ chuột chết cũng nên…”
( Eo ôi, Hoàng Phủ ngạn tước nói cẩu cũng k nghe được, )
Hoàng Phủ ngạn tước nói tới đây, thế nhưng cả người lại run rẩy, này… hoàn toàn có khả năng này nha.
“ Cậu sẽ không thể giả mạo tớ cả đời đi? Thân ái, lão huynh, tớ còn muốn lấy vợ, nếu chuyện này bị Tranh Tranh hiểu lầm, cậu phải nuôi tớ cả đời đấy.”
Cung quý dương hú lên, vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn Hoàng Phủ ngạn tước nói.
"Đi một bước tính một bước, tóm lại tớ cũng không ở Hongkong lâu nữa.”
Hoàng Phủ ngạn tước nhẹ thở dài một hơi, nghĩ đến không lâu nữa sẽ phải rời khỏi Hongkong, trong lòng có chút mất mát .
"Đi một bước tính một bước? Chậc chậc, đây không giống với tác phong của cậu nha,”
Ánh mắt sắc bén của Cung quý dương phát hiện tên kia đột nhiên im lặng, bên môi gợi lên một ý cười hung ác.
Hoàng Phủ ngạn tước cười ảm đạm, “ Ha hả, nói tới … cô ấy, vẫn chỉ là một nha đầu mà thôi.”
Tựa hồ Hoàng Phủ ngạn tước đang không phục chính mình vậy.
( nghĩ 1 đằng làm 1 nẻo)
Cung Quý Dương không hề phản bác, cố ấy nâng chén trà lên, tao nhã nói:
“ Thật sự chính là tiểu nha đầu, trong mắt tớ, cô ấy còn là một nha đầu đơn thuần, hôm nay Liên Kiều coi như là vấp ngã một lần, nên chắc khôn hơn một chút.”
"Lời này là ý gì?” Hoàng Phủ Ngạn Tước thản nhiên hỏi.
Cung Quý Dương nhíu mày, ánh mắt lướt qua gương mặt của Hoàng Phủ ngạn tước, bàn tay lại thản nhiên khuấy trà, ý cười trên môi còn đọng lại…
“ cậu tin tưởng có xác chết vùng dậy sao?’
Hoàng Phủ ngạn tước hơi giật mình, chân mày khẽ nhếch: “Chỉ là mê tín thôi.”
"Không —— "
Ngữ khí của Cung Quý Dương trở nên ngưng trọng phủ định lời Hoàng Phủ ngạn tước: “
Tớ nhìn thấy… thực tế là như thế.”
"Cái gì?" Hoàng Phủ trừng to mắt.
“ Có lẽ chuyện này cậu không biết, lần trước em họ cậu có xử lí một vụ án xác nguyên hình, tớ có dự cảm, hai người này có liên quan chặt chẽ với nhau.”
Cung Quý Dương nhẹ nhàng chậm rãi thưởng thức trà, gương mặt có chút lạnh.
Cung Quý Dương nghiến răng nghiến lợi nói: " cậu biết tớ đến đây là muốn làm gì sao?”
“ Không khó để đoán được cậu muốn gì đâu!” Hoàng Phủ Ngạn Tước chậm rãi nói.
“ Có người vừa thấy mặt chỉ biết tán gẫu! Cậu nói ở trong điện thoại là có chuyện gì.” Cung Quý Dương nói rất hùng hồn.
Đầu dây điện thoại bên kia đột nhiên truyền đến tiếng cười sang sảng.
"Thế nào, lão bạn à lão bạn, tôi không hề nói đùa nha, tôi đợi cậu ở Mini, tới đây đi.” Hoàng Phủ Ngạn Tước nói.
Cung Quý Dương chưa nói được lời nào, điện thoại đã bị cúp.
Hương cảng về đêm, ngập tràn hương vị xa hoa lại vô cùng ái muội, rất hữu tình.
Câu lạc bộ tư nhân cao cấp Mini, âm nhạc du dương vang lên, đây là nơi tầng lớp cao quý trong xã hội thường xuyên lui tới.
Phòng nghỉ dành cho khách quý, kiến trúc cung đình cao quý, xa hoa, trên bàn chén trà đang tỏa khói nghi ngút, hương thơm ngào ngạt, xông vào chóp mũi.
( Chỗ này chém hết nhé)
Mà bên cạnh chiếc ghế sô pha xa hoa là bức tường tranh họa, bức tranh của họa sĩ lừng danh David cùng Damien Hirst, đây là tác phẩm tiêu biểu của hai họa sĩ lừng danh này. Trong tranh, một giáo sĩ mặc áo Kim Cương cầm cây trượng cả người trong tư thế hiên ngang, hùng vĩ cùng một ngàn khối ngói màu sắc sặc sỡ chuyên dùng trong điêu khắc cổ, giá trị lên tới 9800 vạn đô la Mĩ, trong đó đỉnh pha lê nạm kim cương tới 25 Kara.
( chém)
Cánh cổng thủy tinh được trạm khắc vô cùng tinh xảo đang bị một bàn tay lớn đẩy ra, lập tức lộ ra một bóng dáng cao lớn toả ánh hào quang chói mắt.
( Vãi Cung Quý Dương)
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy người đi tới, lập tức đứng dậy, bên môi nở nụ cười tao nhã vương giả, thoải mái bước từng bước đi tới bên cạnh Cung Quý Dương.
Ai ngờ, không đợi anh mở miệng nói chuyện, Cung Quý Dương cũng tiến tới túm áo anh, bộ dạng như quyết đấu sống chết vậy.
"Ai ai ai —— "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoàng Phủ Ngạn tước không tránh cũng không có túm lại, vẫn cười ôn hòa như trước nói:
"Tuy rằng chúng ta đã không gặp nhau một thời gian rồi, nhưng mà cậu cũng không nên không có lễ nghĩa như vậy đi.”
“ Tớ nghĩ, người tài năng anh tuấn thì bắt tay chính là lễ nghĩa đơn giản nhất, đúng không?”
Cung Quý Dương cười tà ác, đôi mắt hoa đào giờ phút này lộ ra sức quyến rũ mà chỉ phái nam mới có.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cố ý châm chọc.
“ Cậu đã bị chỉnh như mình tưởng tượng rồi sao? Nha đầu kia hẳn đã tìm được cậu đi? Nếu ngay từ đầu tớ nói cho cô ấy biết tớ là Hoàng Phủ Ngạn Tước, thế nào cô ấy cũng lấy máu tớ, nha đầu kia quả thực chuyện gì cũng có thể làm nha, cậu có biết lần đầu tiên tớ tới hương cảng, gặp cô ấy, biết cô ấy, cô ấy đang làm gì không?”
Cung Quý Dương nhướng mày, tay nhẹ buông ra, tự ý ngồi xuống ghế sa lông”
“ Nha đầu kia thật là dã man, ngoài nghịc ngợm ra thì còn có thể làm gì?”
Trên mặt Hoàng Phủ ngạn tước lộ ra vẻ mặt quái dị, anh ngồi bên ghế sa lông nói:
“ Nghịch ngợm gây sự có rất nhiều loại, tớ đã từng gặp qua vô số nữ sinh nghịch ngợm. Ngày đó lúc tớ nhìn thấy cô ấy, cô ấy không biết từ đâu mà trong tay cầ một con gián thả vào trong áo của một nữ sinh khác, kết quả là toàn bộ lễ đường đều bị loạn vì con gián đó, quả thực rất hoảng nha.”
Cung Quý Dương vừa mới nhấp một ngụm trà, vừa nghe được Hoàng Phủ ngạn tước nói, lập tức “ Phụt… toàn bộ nước trà đều phun ra hết…
Ông trời, đó là dạng nữ sinh gì thế này? Một chút quy củ cũng không có, thế nhưng lại có thú vui chơi đồ vật ghê tởm như vậy.( đạp chết giờ, gián mà bảo ng ta là ghê tởm à)
“ Sợ chưa? Lúc ấy tớ đang ngồi trên đài cũng phải cảm thán cô ấy, cho nên mới nói, tớ làm sao có thể quang minh chính đại thừa nhận thân phận của mình trước mặt một nữ sinh như thế, nếu cô ấy phát hiện ra, không biết cô ấy sẽ nghĩ được trò ghê tởm gì đối phó với mình đâu, không chừng sẽ bắt tớ ăn một ổ chuột chết cũng nên…”
( Eo ôi, Hoàng Phủ ngạn tước nói cẩu cũng k nghe được, )
Hoàng Phủ ngạn tước nói tới đây, thế nhưng cả người lại run rẩy, này… hoàn toàn có khả năng này nha.
“ Cậu sẽ không thể giả mạo tớ cả đời đi? Thân ái, lão huynh, tớ còn muốn lấy vợ, nếu chuyện này bị Tranh Tranh hiểu lầm, cậu phải nuôi tớ cả đời đấy.”
Cung quý dương hú lên, vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn Hoàng Phủ ngạn tước nói.
"Đi một bước tính một bước, tóm lại tớ cũng không ở Hongkong lâu nữa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoàng Phủ ngạn tước nhẹ thở dài một hơi, nghĩ đến không lâu nữa sẽ phải rời khỏi Hongkong, trong lòng có chút mất mát .
"Đi một bước tính một bước? Chậc chậc, đây không giống với tác phong của cậu nha,”
Ánh mắt sắc bén của Cung quý dương phát hiện tên kia đột nhiên im lặng, bên môi gợi lên một ý cười hung ác.
Hoàng Phủ ngạn tước cười ảm đạm, “ Ha hả, nói tới … cô ấy, vẫn chỉ là một nha đầu mà thôi.”
Tựa hồ Hoàng Phủ ngạn tước đang không phục chính mình vậy.
( nghĩ 1 đằng làm 1 nẻo)
Cung Quý Dương không hề phản bác, cố ấy nâng chén trà lên, tao nhã nói:
“ Thật sự chính là tiểu nha đầu, trong mắt tớ, cô ấy còn là một nha đầu đơn thuần, hôm nay Liên Kiều coi như là vấp ngã một lần, nên chắc khôn hơn một chút.”
"Lời này là ý gì?” Hoàng Phủ Ngạn Tước thản nhiên hỏi.
Cung Quý Dương nhíu mày, ánh mắt lướt qua gương mặt của Hoàng Phủ ngạn tước, bàn tay lại thản nhiên khuấy trà, ý cười trên môi còn đọng lại…
“ cậu tin tưởng có xác chết vùng dậy sao?’
Hoàng Phủ ngạn tước hơi giật mình, chân mày khẽ nhếch: “Chỉ là mê tín thôi.”
"Không —— "
Ngữ khí của Cung Quý Dương trở nên ngưng trọng phủ định lời Hoàng Phủ ngạn tước: “
Tớ nhìn thấy… thực tế là như thế.”
"Cái gì?" Hoàng Phủ trừng to mắt.
“ Có lẽ chuyện này cậu không biết, lần trước em họ cậu có xử lí một vụ án xác nguyên hình, tớ có dự cảm, hai người này có liên quan chặt chẽ với nhau.”
Cung Quý Dương nhẹ nhàng chậm rãi thưởng thức trà, gương mặt có chút lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro