Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Mất tích (2)
Ân Tầm
2024-07-24 14:14:53
‘Vậy được, xin chờ một chút tôi sẽ làm thủ tục!’ Cô tiếp tân cầm lấy visa của Liên Kiều, trên mặt treo nụ cười chuyên nghiệp, nói.
Liên Kiều mệt mỏi đứng bên cạnh quầy chờ cô tiếp tân làm thủ tục, vô tình ánh mắt lướt ra ngoài cửa lớn khách sạn …
Đôi mắt màu tím vốn ảm đạm bất chợt sáng lên …
…
Cô bụm miệng che đi một tiếng kêu vui mừng, không nói tiếng nào cầm lấy túi xách chạy vội ra ngoài cửa khách sạn.
‘Vị tiểu thư này, tên của cô là Kuching sao?’
Cô tiếp tân đứng ở quầy sau khi xem kỹ visa của Liên Kiều liền sững sờ, đợi khi cô phản ứng lại định quay sang hỏi thì người sớm đã chạy ra khỏi khách sạn.
‘Này ,… tiểu thư .. ngài đừng đi, visa của ngài …’
Lòng cô tiếp tân nóng như lửa đốt, tự thấy mình không thể đuổi theo kịp cô gái vừa nãy liền xoay người nhấn điện thoại cho bảo an …
Mau nhận điện thoại!!!
Không bao lâu sau, mấy người vệ sĩ đã chạy đến khách sạn đó, vị giám đốc phụ trách sau khi nhận được tin tức từ cô tiếp tân cũng sớm đã chạy đến đứng ở đại sảnh chờ sẵn.
Một vệ sĩ tiến đến nhìn cô tiếp tân vẻ mặt ngưng trọng hỏi: ‘Thiếu phu nhân của nhà Hoàng Phủ ở đâu?’
Cô tiếp tân nét mặt lo lắng đưa cho người vệ sĩ visa của Liên Kiều …
‘Vừa nãy tôi giúp cô ấy làm thủ tục, ngẩng đầu lên thì … người đã chạy xa rồi!’
‘Chết tiệt! Thấy visa của cô ấy là đã biết cô ấy là người mà Hoàng Phủ tiên sinh muốn tìm, lại còn để người chạy mất. Sao lại có thể sơ suất như vậy chứ?’ Một người vệ sĩ khác lạnh giọng quát.
‘Xin … xin lỗi. Lúc tôi hoàn hồn lại thì đã lập tức kêu bảo an của khách sạn đi khắp nơi tìm, nhưng mà … tìm không thấy người.’
Cô tiếp tân trước giờ nào được tiếp xúc với loại khí thế kinh người này, sợ đến nỗi chân đã sớm mềm nhũn, ấp a ấp úng nói.
‘Các … các vị, tôi bảo đảm với các vị, chỉ cần có được chút tin tức gì của Hoàng Phủ thiếu phu nhân, chúng tôi sẽ lập tức báo với các vị!’ Vị giám đốc phụ trách khách sạn vội lên tiếng.
‘Các vị nghe kỹ đây, Hoàng Phủ thiếu phu nhân không chừng sẽ vì nhớ ra visa bỏ quên ở đây mà quay lại lấy. Đến lúc đó các vị phải nhạy bén một chút giúp chúng tôi quan sát thiếu phu nhân. Bằng không, lại xảy ra chuyện giống như vừa nãy, để cho Hoàng Phủ tiên sinh và Lăng tiên sinh trách tội, chúng ta không ai gánh nổi đâu!” Vẫn là giọng lạnh lùng của người vệ sĩ lúc nãy.
“Được được. Tôi sẽ dặn dò các nhân viên của khách sạn, toàn lực phối hợp!” Vị giám đốc vội lên tiếng đáp lời.
Tuy hắn không rõ mọi chuyện là như thế nào nhưng chiều nay hắn nhận được mệnh lệnh từ trên truyền xuống, chính là các khách sạn đều phải để ý đến hành tung của hai cô gái, một người tên là Hoàng Phủ Anh còn người kia tên là Kuching.
Đây là mệnh lệnh từ tổng bộ Lăng thị tài phiệt truyền xuống bởi vì các khách sạn của Lăng thị tài phiệt rải rác ở khắp nơi, mối quan hệ với các hệ thống khách sạn khác cũng rất tốt. Nhưng có thể để tổng bộ của Lăng thị tài phiệt hạ mệnh lệnh này, chuyện có liên quan nhất định là không đơn giản. Sau đó hắn mới biết thì ra là hai người cần tìm đó đều là người nhà của Hoàng Phủ tài phiệt.
Chẳng trách….
***
Trong một căn phòng nhỏ của một nhà trọ vừa cũ vừa nát, bầu không khí đầy mùi khói thuốc pha lẫn với một mùi ẩm mốc, ngay cả bức tường cũng vàng vọt, hoen ố, Liên Kiều đứng ngập ngừng một lúc, gian nan nuốt một ngụm nước bọt sau đó tiến đến bên cạnh một cô gái nét mặt khổ sở.
“Anh Anh, từ chiều tới giờ em đều ở đây sao?”
Thật đúng là ‘xa tận chân trời, gần ngay trước mắt’, ngay lúc cô tưởng chừng tuyệt vọng định tiến vào khách sạn nghỉ ngơi lấy lại sức thì lại thấy bóng dáng Hoàng Phủ Anh lướt qua cửa khách sạn vì vậy cô liền không suy nghĩ gì cả đuổi theo, đến cuối cùng cô theo Hoàng Phủ Anh tiến đến nhà trọ cũ nát này.
Hoàng Phủ Anh ngẩng đầu lên nhìn Liên Kiều, không trả lời thẳng câu hỏi của cô mà nét mặt đầy bất an hỏi ngược lại: “Chị…. sao chị lại đi tìm em?”
“Chị đương nhiên là phải đi tìm em rồi. Em chỉ lưu lại cho chị một mảnh giấy, chị đương nhiên là phải đi tìm em nói rõ ràng rồi.” Liên Kiều dè dặt ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
“Nói thực, từ nhỏ đến giờ chị chưa từng ở chỗ nào giống như chỗ này, thực không thoải mái chút nào.”
“Vốn là chị không cần đi tìm em, là em lựa chọn rời đi mà. Em không muốn liên luỵ đến ai nữa hết.”
Giọng Hoàng Phủ Anh yếu ớt vô lực, như một đứa bé đi lạc không nơi nương tựa cô dụi đầu vào hai chân, mái tóc dài xoã tán loạn trên vai, nét mặt xanh xao.
“Không muốn liên luỵ thì cũng đã liên luỵ rồi. Cũng may là chị có trực giác mạnh, bằng không em đi hướng nào chị cũng không rõ thì tìm cả đời chưa chắc đã tìm được.” Liên Kiều vừa nói vừa xoa đôi chân mỏi mệt của mình.
“Chị còn tìm em làm gì? Em nghĩ là trong thư mình đã nói rõ ràng lắm rồi mà.” Có thể là do Hoàng Phủ Anh cảm thấy vẫn còn ngượng ngùng cho nên từ nãy đến giờ dù hai người đang nói chuyện nhưng vẫn không dám nhìn Liên Kiều một cái.
Liên Kiều xua tay, đang định mở miệng nói ra tâm sự của mình thì ánh mắt lại không tự chủ được liếc qua căn phòng lần nữa sau đó cô đổi giọng nài nỉ: “Anh Anh, bất kể là em muốn nói gì cũng được, chúng ta đổi một địa điểm khác ở được không? Chỗ này đúng là không phải dành cho người ở mà.”
“Em không có cách nào. Hôm nay em vốn là định đi khách sạn ở nhưng sau đó lại phát hiện Lăng thị đã phát thông cáo tìm kiếm khắp các khách sạn, đây nhất định là ý của anh hai rồi. Em không muốn bị họ tìm thấy cũng không muốn trở về ‘Hoàng Phủ’ cho nên chỉ còn cách tìm nhà trọ như thế này mà ở thôi. Ít ra nơi này không cần bắt trình ra visa.” Hoàng Phủ Anh vòng tay ôm lấy chính mình, nói.
Liên Kiều thở dài một tiếng không nói gì thêm, cô bước đến kéo Hoàng Phủ Anh đứng dậy….
“Đứng dậy, theo chị về nhà!”
“Không, Liên Kiều, em không muốn về!”
Hoàng Phủ Anh cực kỳ kích động phản ứng lại, “Em rời nhà ra đi là vì không muốn nhìn thấy anh hai với chị. Cầu xin chị, coi như chị không tìm thấy em đi, chị về một mình đi.”
Liên Kiều liếc mắt nhìn cô: “Cho dù bây giờ em không muốn theo chị về, sớm muộn gì cũng bị Ngạn Tước hoặc Lăng Thiếu Đường tìm thấy thôi. Em nghĩ mình có thể trốn bao lâu?”
“Chị đừng lo cho em, dù sao em cũng sẽ rời khỏi đây tìm một nơi thích hợp hơn để ở lại.” Hoàng Phủ Anh thấp giọng nói.
“Đừng ngốc nữa!” Liên Kiều thở dài một tiếng, “Em chẳng lẽ còn không biết năng lực của anh hai em sao? Lần trước chị cũng lén trốn đi như vậy, rốt cuộc thì sao? Hắn ngay cả phi trường cũng dám phong toả, bằng không làm sao nhanh như vậy đã bắt được chị lại chứ? Chị nghĩ khả năng bây giờ Ngạn Tước đã phong toả hết các phương tiện giao thông rồi không chừng. Hơn nữa trong chuyện này rõ ràng có sự trợ giúp của Lăng Thiếu Đường nữa, bằng không sao các khách sạn lại nhanh như vậy đã nhận được thông cáo chứ. Chẳng lẽ em tưởng mình có thể chạy thoát trong hoàn cảnh này sao? Chị dám đảm bảo, em còn chưa đi khỏi thành phố này đã bị bắt trở lại rồi.”
Liên Kiều mệt mỏi đứng bên cạnh quầy chờ cô tiếp tân làm thủ tục, vô tình ánh mắt lướt ra ngoài cửa lớn khách sạn …
Đôi mắt màu tím vốn ảm đạm bất chợt sáng lên …
…
Cô bụm miệng che đi một tiếng kêu vui mừng, không nói tiếng nào cầm lấy túi xách chạy vội ra ngoài cửa khách sạn.
‘Vị tiểu thư này, tên của cô là Kuching sao?’
Cô tiếp tân đứng ở quầy sau khi xem kỹ visa của Liên Kiều liền sững sờ, đợi khi cô phản ứng lại định quay sang hỏi thì người sớm đã chạy ra khỏi khách sạn.
‘Này ,… tiểu thư .. ngài đừng đi, visa của ngài …’
Lòng cô tiếp tân nóng như lửa đốt, tự thấy mình không thể đuổi theo kịp cô gái vừa nãy liền xoay người nhấn điện thoại cho bảo an …
Mau nhận điện thoại!!!
Không bao lâu sau, mấy người vệ sĩ đã chạy đến khách sạn đó, vị giám đốc phụ trách sau khi nhận được tin tức từ cô tiếp tân cũng sớm đã chạy đến đứng ở đại sảnh chờ sẵn.
Một vệ sĩ tiến đến nhìn cô tiếp tân vẻ mặt ngưng trọng hỏi: ‘Thiếu phu nhân của nhà Hoàng Phủ ở đâu?’
Cô tiếp tân nét mặt lo lắng đưa cho người vệ sĩ visa của Liên Kiều …
‘Vừa nãy tôi giúp cô ấy làm thủ tục, ngẩng đầu lên thì … người đã chạy xa rồi!’
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
‘Chết tiệt! Thấy visa của cô ấy là đã biết cô ấy là người mà Hoàng Phủ tiên sinh muốn tìm, lại còn để người chạy mất. Sao lại có thể sơ suất như vậy chứ?’ Một người vệ sĩ khác lạnh giọng quát.
‘Xin … xin lỗi. Lúc tôi hoàn hồn lại thì đã lập tức kêu bảo an của khách sạn đi khắp nơi tìm, nhưng mà … tìm không thấy người.’
Cô tiếp tân trước giờ nào được tiếp xúc với loại khí thế kinh người này, sợ đến nỗi chân đã sớm mềm nhũn, ấp a ấp úng nói.
‘Các … các vị, tôi bảo đảm với các vị, chỉ cần có được chút tin tức gì của Hoàng Phủ thiếu phu nhân, chúng tôi sẽ lập tức báo với các vị!’ Vị giám đốc phụ trách khách sạn vội lên tiếng.
‘Các vị nghe kỹ đây, Hoàng Phủ thiếu phu nhân không chừng sẽ vì nhớ ra visa bỏ quên ở đây mà quay lại lấy. Đến lúc đó các vị phải nhạy bén một chút giúp chúng tôi quan sát thiếu phu nhân. Bằng không, lại xảy ra chuyện giống như vừa nãy, để cho Hoàng Phủ tiên sinh và Lăng tiên sinh trách tội, chúng ta không ai gánh nổi đâu!” Vẫn là giọng lạnh lùng của người vệ sĩ lúc nãy.
“Được được. Tôi sẽ dặn dò các nhân viên của khách sạn, toàn lực phối hợp!” Vị giám đốc vội lên tiếng đáp lời.
Tuy hắn không rõ mọi chuyện là như thế nào nhưng chiều nay hắn nhận được mệnh lệnh từ trên truyền xuống, chính là các khách sạn đều phải để ý đến hành tung của hai cô gái, một người tên là Hoàng Phủ Anh còn người kia tên là Kuching.
Đây là mệnh lệnh từ tổng bộ Lăng thị tài phiệt truyền xuống bởi vì các khách sạn của Lăng thị tài phiệt rải rác ở khắp nơi, mối quan hệ với các hệ thống khách sạn khác cũng rất tốt. Nhưng có thể để tổng bộ của Lăng thị tài phiệt hạ mệnh lệnh này, chuyện có liên quan nhất định là không đơn giản. Sau đó hắn mới biết thì ra là hai người cần tìm đó đều là người nhà của Hoàng Phủ tài phiệt.
Chẳng trách….
***
Trong một căn phòng nhỏ của một nhà trọ vừa cũ vừa nát, bầu không khí đầy mùi khói thuốc pha lẫn với một mùi ẩm mốc, ngay cả bức tường cũng vàng vọt, hoen ố, Liên Kiều đứng ngập ngừng một lúc, gian nan nuốt một ngụm nước bọt sau đó tiến đến bên cạnh một cô gái nét mặt khổ sở.
“Anh Anh, từ chiều tới giờ em đều ở đây sao?”
Thật đúng là ‘xa tận chân trời, gần ngay trước mắt’, ngay lúc cô tưởng chừng tuyệt vọng định tiến vào khách sạn nghỉ ngơi lấy lại sức thì lại thấy bóng dáng Hoàng Phủ Anh lướt qua cửa khách sạn vì vậy cô liền không suy nghĩ gì cả đuổi theo, đến cuối cùng cô theo Hoàng Phủ Anh tiến đến nhà trọ cũ nát này.
Hoàng Phủ Anh ngẩng đầu lên nhìn Liên Kiều, không trả lời thẳng câu hỏi của cô mà nét mặt đầy bất an hỏi ngược lại: “Chị…. sao chị lại đi tìm em?”
“Chị đương nhiên là phải đi tìm em rồi. Em chỉ lưu lại cho chị một mảnh giấy, chị đương nhiên là phải đi tìm em nói rõ ràng rồi.” Liên Kiều dè dặt ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nói thực, từ nhỏ đến giờ chị chưa từng ở chỗ nào giống như chỗ này, thực không thoải mái chút nào.”
“Vốn là chị không cần đi tìm em, là em lựa chọn rời đi mà. Em không muốn liên luỵ đến ai nữa hết.”
Giọng Hoàng Phủ Anh yếu ớt vô lực, như một đứa bé đi lạc không nơi nương tựa cô dụi đầu vào hai chân, mái tóc dài xoã tán loạn trên vai, nét mặt xanh xao.
“Không muốn liên luỵ thì cũng đã liên luỵ rồi. Cũng may là chị có trực giác mạnh, bằng không em đi hướng nào chị cũng không rõ thì tìm cả đời chưa chắc đã tìm được.” Liên Kiều vừa nói vừa xoa đôi chân mỏi mệt của mình.
“Chị còn tìm em làm gì? Em nghĩ là trong thư mình đã nói rõ ràng lắm rồi mà.” Có thể là do Hoàng Phủ Anh cảm thấy vẫn còn ngượng ngùng cho nên từ nãy đến giờ dù hai người đang nói chuyện nhưng vẫn không dám nhìn Liên Kiều một cái.
Liên Kiều xua tay, đang định mở miệng nói ra tâm sự của mình thì ánh mắt lại không tự chủ được liếc qua căn phòng lần nữa sau đó cô đổi giọng nài nỉ: “Anh Anh, bất kể là em muốn nói gì cũng được, chúng ta đổi một địa điểm khác ở được không? Chỗ này đúng là không phải dành cho người ở mà.”
“Em không có cách nào. Hôm nay em vốn là định đi khách sạn ở nhưng sau đó lại phát hiện Lăng thị đã phát thông cáo tìm kiếm khắp các khách sạn, đây nhất định là ý của anh hai rồi. Em không muốn bị họ tìm thấy cũng không muốn trở về ‘Hoàng Phủ’ cho nên chỉ còn cách tìm nhà trọ như thế này mà ở thôi. Ít ra nơi này không cần bắt trình ra visa.” Hoàng Phủ Anh vòng tay ôm lấy chính mình, nói.
Liên Kiều thở dài một tiếng không nói gì thêm, cô bước đến kéo Hoàng Phủ Anh đứng dậy….
“Đứng dậy, theo chị về nhà!”
“Không, Liên Kiều, em không muốn về!”
Hoàng Phủ Anh cực kỳ kích động phản ứng lại, “Em rời nhà ra đi là vì không muốn nhìn thấy anh hai với chị. Cầu xin chị, coi như chị không tìm thấy em đi, chị về một mình đi.”
Liên Kiều liếc mắt nhìn cô: “Cho dù bây giờ em không muốn theo chị về, sớm muộn gì cũng bị Ngạn Tước hoặc Lăng Thiếu Đường tìm thấy thôi. Em nghĩ mình có thể trốn bao lâu?”
“Chị đừng lo cho em, dù sao em cũng sẽ rời khỏi đây tìm một nơi thích hợp hơn để ở lại.” Hoàng Phủ Anh thấp giọng nói.
“Đừng ngốc nữa!” Liên Kiều thở dài một tiếng, “Em chẳng lẽ còn không biết năng lực của anh hai em sao? Lần trước chị cũng lén trốn đi như vậy, rốt cuộc thì sao? Hắn ngay cả phi trường cũng dám phong toả, bằng không làm sao nhanh như vậy đã bắt được chị lại chứ? Chị nghĩ khả năng bây giờ Ngạn Tước đã phong toả hết các phương tiện giao thông rồi không chừng. Hơn nữa trong chuyện này rõ ràng có sự trợ giúp của Lăng Thiếu Đường nữa, bằng không sao các khách sạn lại nhanh như vậy đã nhận được thông cáo chứ. Chẳng lẽ em tưởng mình có thể chạy thoát trong hoàn cảnh này sao? Chị dám đảm bảo, em còn chưa đi khỏi thành phố này đã bị bắt trở lại rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro