Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Nhắc lại chuyện xưa (1)
Ân Tầm
2024-07-24 14:14:53
Hoàng Phủ Anh thở dài một tiếng, ‘Em biết chị rất tốt bụng vì thế sau khi chị tìm được em em cũng không tìm cách trốn đi nữa, nhưng chính bởi vì chị tốt bụng như vậy nên em càng cảm thấy áy náy bởi vì hôm đó …’
‘Chuyện xảy ra hôm đó chị vốn không để trong lòng. Ngạn Tước cũng vậy. Anh ấy vẫn quan tâm lo lắng cho em như trước giờ.’
Liên Kiều vỗ nhẹ vai Hoàng Phủ Anh: ‘Điểm này chị dám đảm bảo!’
Môi Hoàng Phủ Anh câu lên một nụ cười khổ: ‘Liên Kiều, anh Ngạn Tước yêu chị quả nhiên là có lý do của anh ấy, chị đúng là một cô gái khiến người ta yêu mến!’
Liên Kiều ngượng ngùng cười một tiếng sau đó nhìn Hoàng Phủ Anh: ‘Chị thật hy vọng mình có thể trở thành bạn tốt của nhau, chuyện của em cũng là chuyện của chị, chị sẽ lắng nghe tâm sự của em, nếu em cần chị giúp gì chị sẽ làm, vậy được không?’
Hoàng Phủ Anh nghe cô nói vậy cũng không nói gì nữa nhưng trong ánh mắt rõ ràng là có dao động, một lúc lâu sau cô mới nhẹ gật đầu.
‘Liên Kiều, thực ra lần này em đi không phải là do một lúc bướng bỉnh hoặc là nông nổi, em thực sự đã suy nghĩ rất kỹ, suy nghĩ rất lâu mới có quyết định này.’
Liên Kiều gật đầu, ‘Chị biết, em không phải là cô gái bướng bỉnh, nhưng chị nghĩ mãi không hiểu, cho dù là Ngạn Tước không có cách nào tiếp nhận tình cảm của em thì em cũng đâu cần phải rời khỏi nhà Hoàng Phủ chứ.’
‘Sở dĩ em làm như vậy hoàn toàn là do sự mâu thuẫn trong nội tâm, có lẽ chỉ có rời đi Hoàng Phủ thì em mới hoàn toàn được giải thoát!’ Giọng Hoàng Phủ Anh tràn đầy vẻ bất lực.
‘Giải thoát?’ Liên Kiều trố mắt nhìn cô, ‘Sao em lại có thể dùng từ này để hình dung quan hệ của mình với nhà Hoàng Phủ chứ?’
‘Tại sao không được?’
Hoàng Phủ Anh đột nhiên trở nên kích động, ‘Nhà Hoàng Phủ bức chết cha mẹ em, họ là hung thủ, nhưng em lại không thể làm được gì hết, cắt đứt quan hệ với họ là cách giải quyết tốt nhất, làm vậy có gì không đúng chứ?’
‘Hả?’
Liên Kiều nhất thời ngây ngốc tại chỗ, cô mất một lúc lâu mới hoàn hồn lại …
Trời ạ, em ấy … em ấy sao lại biết chuyện này chứ?
Không phải là Ngạn Tước đã nói là em ấy không biết nguyên nhân thực sự gây ra cái chết của cha mẹ mình sao?
‘Anh Anh, Anh Anh … em …’
Liên Kiều vừa định hỏi, “Sao em lại biết được” nhưng cô kịp nghĩ lại, nếu như mình hỏi như vậy thì rõ ràng là Hoàng Phủ Anh sẽ biết đây là sự thật, vậy chẳng phải là càng tô càng đen sao, cho nên liền sửa lại….
“…. Em có lầm không đó? Nhà Hoàng Phủ sao lại có thể có liên quan đến cái chết của cha mẹ em chứ? Ý của em có phải là…. nhà Hoàng Phủ giết cha mẹ em không?”
Chuyện này quá đột ngột, cô nhất định phải hỏi rõ ràng mới được.
Ngón tay của Hoàng Phủ Anh vô thức bấu chặt vào chiếc gối cho thấy rõ nội tâm đang đấu tranh dữ dội….
“Là em chính tai nghe được.”
“Hả?”
Liên Kiều lại giật mình lần nữa, cô thử hỏi dò: “Em…. nghe được ở đâu? Nghe ai nói?”
Ánh mắt Hoàng Phủ Anh dõi ra ngoài cửa sổ, màn đêm đã bao trùm vạn vật, đôi mắt cô cũng sâu thẳm như màn đêm ngoài kia, ký ức như nước lũ tràn về….
“Tuổi thơ vui vẻ của em chấm dứt vào năm em sáu tuổi ấy, trong một lần tình cờ em nghe được toàn bộ sự thật đau lòng đó!”
“Ý em là, năm em sáu tuổi đó em đã biết toàn bộ những chuyện có liên quan đến cha mẹ của mình sao?”
Liên Kiều không khỏi toát mồ hôi lạnh, nếu như Hoàng Phủ Anh nói là thật, vậy không biết cô đã chịu bao nhiêu khổ sở trong từng ấy năm trời.
Hoàng Phủ Anh nhẹ gật đầu, “Chắc đó cũng là ý trời thôi, năm em sáu tuổi đó, có một hôm em đi qua phòng của cha mẹ, cửa phòng cũng không có đóng chặt nên em mới thoáng nghe tiếng cãi nhau trong phòng.”
“Cãi nhau? Cha cãi nhau với ai?”
“Với mẹ!”
“Lúc vừa bắt đầu họ chỉ bàn chuyện của anh Ngạn Thương thôi, chị cũng biết anh Ngạn Thương không phải là con ruột của mẹ, anh ấy là…. con riêng của cha và một người phụ nữ khác…”
Nói đến đây, cô ngừng lại một chút rồi cười khổ sở nói, “Mối quan hệ trong nhà Hoàng Phủ rất phức tạp có phải không?”
Liên Kiều nghe vậy càng kích động và hiếu kỳ hơn, thực ra cô vẫn luôn muốn hỏi Ngạn Tước về chuyện có liên quan đến Hoàng Phủ Ngạn Thương chỉ là không có cơ hội, hơn nữa cô cũng không dám.
Không ngờ hôm nay Hoàng Phủ Anh lại nhắc đến chuyện này, vậy chẳng bằng thuận tiện hỏi luôn cho rõ.
“Chuyện của Ngạn Thương…. là như thế nào?”
“Anh Ngạn Thương là con của cha và một người phụ nữ khác, lúc đó mẹ vừa hay biết được sự tồn tại của anh Ngạn Thương, là phụ nữ ai mà không ghen chứ, đương nhiên là mẹ rất đau lòng và oán trách cha rồi. Lúc vừa bắt đầu em cũng không muốn nghe trộm cha mẹ nói chuyện nhưng chị cũng biết, trước giờ tình cảm giữa cha mẹ luôn rất tốt, em rất sợ họ sẽ càng cãi càng khó vãn hồi nên đứng ngoài cửa định tìm cơ hội chạy vào khuyên họ.” Hoàng Phủ Anh như đang nhớ lại những thước phim cũ.
“Ý của em là, Ngạn Thương lúc đầu không phải là ở trong ‘Hoàng Phủ’?” Liên Kiều vội hỏi lại.
Hoàng Phủ Anh gật đầu, “Anh Ngạn Thương không giống với em, sau khi mẹ biết chuyện của cha mới mang về ‘Hoàng Phủ’ nuôi dưỡng bởi vì mẹ nói, con cái nhà Hoàng Phủ không thể để lưu lạc bên ngoài được.”
“Mẹ thật sự có nói vậy sao? Vậy mẹ thoải mái như vậy tiếp nhận Ngạn Thương sao?”
Liên Kiều nghĩ không thông, chồng mình với một người phụ nữ khác có quan hệ, lại có cả con riêng, những chuyện như vậy nếu đã là phụ nữ ai mà chấp nhận được chứ….
“Đương nhiên rồi, thứ nhất là vì mẹ thực sự rất yêu cha, thứ hai là anh Ngạn Thương rất đáng yêu, ai cũng thích, mẹ vừa nhìn thấy đã yêu thích không rời tay cho nên sau khi cãi nhau với cha một trận xong vẫn không nhẫn tâm bỏ mặc anh Ngạn Thương mà đem về Hoàng Phủ nuôi dưỡng.” Hoàng Phủ Anh giải thích với Liên Kiều.
“Vậy…. mẹ ruột của Ngạn Thương đâu?” Liên Kiều dè dặt hỏi lại.
“Lúc anh Ngạn Thương còn rất nhỏ đã qua đời rồi!”
Hoàng Phủ Anh nói tiếp: “Đây là những gì em nghe được lúc cha mẹ cãi nhau. Lúc đó người phụ nữ đó nhát thời động lòng quyến rũ cha, sau đó bà rất áy náy, lại không muốn phá hoại gia đình của cha mẹ nên chủ động rời đi. Lúc đó cha cũng không biết là bà ấy đã có mang, trước khi bà qua đời mới cho cha biết sự tồn tại của anh ấy….”
“Thì ra là như vậy…..”
Trong lòng Liên Kiều đau lòng thay cho Triển Sơ Dung, cô biết chắc trog lòng cha vẫn có chỗ cho người phụ nữ kia, bằng không sao lại để cho bà ta có huyết mạch của nhà Hoàng Phủ được chứ.
“Vậy sao bây giờ Ngạn Thương lại không ở trong Hoàng Phủ? Mà dường như là quan hệ giữa Ngạn Thương và cha rất tệ vậy?”
Hoàng Phủ Anh thở dài một tiếng: “Chuyện này có thể nói là ‘Thương nhau lắm cắn nhau đau’ đi. Trong lòng cha vẫn luôn áy náy với anh Ngạn Thương, càng như vậy thì càng muốn đem những thứ tốt nhất cho anh ấy, anh Ngạn Thương cũng không phụ lòng mong mỏi của cha, không chỉ thành tích học tập xuất sắc mà còn theo anh hai, anh ba cùng điều hành việc kinh doanh của Hoàng Phủ tài phiệt, tiếc là…. sau này anh ấy lại nhất quyết làm một chuyện khiến cha rất tức giận.”
‘Chuyện xảy ra hôm đó chị vốn không để trong lòng. Ngạn Tước cũng vậy. Anh ấy vẫn quan tâm lo lắng cho em như trước giờ.’
Liên Kiều vỗ nhẹ vai Hoàng Phủ Anh: ‘Điểm này chị dám đảm bảo!’
Môi Hoàng Phủ Anh câu lên một nụ cười khổ: ‘Liên Kiều, anh Ngạn Tước yêu chị quả nhiên là có lý do của anh ấy, chị đúng là một cô gái khiến người ta yêu mến!’
Liên Kiều ngượng ngùng cười một tiếng sau đó nhìn Hoàng Phủ Anh: ‘Chị thật hy vọng mình có thể trở thành bạn tốt của nhau, chuyện của em cũng là chuyện của chị, chị sẽ lắng nghe tâm sự của em, nếu em cần chị giúp gì chị sẽ làm, vậy được không?’
Hoàng Phủ Anh nghe cô nói vậy cũng không nói gì nữa nhưng trong ánh mắt rõ ràng là có dao động, một lúc lâu sau cô mới nhẹ gật đầu.
‘Liên Kiều, thực ra lần này em đi không phải là do một lúc bướng bỉnh hoặc là nông nổi, em thực sự đã suy nghĩ rất kỹ, suy nghĩ rất lâu mới có quyết định này.’
Liên Kiều gật đầu, ‘Chị biết, em không phải là cô gái bướng bỉnh, nhưng chị nghĩ mãi không hiểu, cho dù là Ngạn Tước không có cách nào tiếp nhận tình cảm của em thì em cũng đâu cần phải rời khỏi nhà Hoàng Phủ chứ.’
‘Sở dĩ em làm như vậy hoàn toàn là do sự mâu thuẫn trong nội tâm, có lẽ chỉ có rời đi Hoàng Phủ thì em mới hoàn toàn được giải thoát!’ Giọng Hoàng Phủ Anh tràn đầy vẻ bất lực.
‘Giải thoát?’ Liên Kiều trố mắt nhìn cô, ‘Sao em lại có thể dùng từ này để hình dung quan hệ của mình với nhà Hoàng Phủ chứ?’
‘Tại sao không được?’
Hoàng Phủ Anh đột nhiên trở nên kích động, ‘Nhà Hoàng Phủ bức chết cha mẹ em, họ là hung thủ, nhưng em lại không thể làm được gì hết, cắt đứt quan hệ với họ là cách giải quyết tốt nhất, làm vậy có gì không đúng chứ?’
‘Hả?’
Liên Kiều nhất thời ngây ngốc tại chỗ, cô mất một lúc lâu mới hoàn hồn lại …
Trời ạ, em ấy … em ấy sao lại biết chuyện này chứ?
Không phải là Ngạn Tước đã nói là em ấy không biết nguyên nhân thực sự gây ra cái chết của cha mẹ mình sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
‘Anh Anh, Anh Anh … em …’
Liên Kiều vừa định hỏi, “Sao em lại biết được” nhưng cô kịp nghĩ lại, nếu như mình hỏi như vậy thì rõ ràng là Hoàng Phủ Anh sẽ biết đây là sự thật, vậy chẳng phải là càng tô càng đen sao, cho nên liền sửa lại….
“…. Em có lầm không đó? Nhà Hoàng Phủ sao lại có thể có liên quan đến cái chết của cha mẹ em chứ? Ý của em có phải là…. nhà Hoàng Phủ giết cha mẹ em không?”
Chuyện này quá đột ngột, cô nhất định phải hỏi rõ ràng mới được.
Ngón tay của Hoàng Phủ Anh vô thức bấu chặt vào chiếc gối cho thấy rõ nội tâm đang đấu tranh dữ dội….
“Là em chính tai nghe được.”
“Hả?”
Liên Kiều lại giật mình lần nữa, cô thử hỏi dò: “Em…. nghe được ở đâu? Nghe ai nói?”
Ánh mắt Hoàng Phủ Anh dõi ra ngoài cửa sổ, màn đêm đã bao trùm vạn vật, đôi mắt cô cũng sâu thẳm như màn đêm ngoài kia, ký ức như nước lũ tràn về….
“Tuổi thơ vui vẻ của em chấm dứt vào năm em sáu tuổi ấy, trong một lần tình cờ em nghe được toàn bộ sự thật đau lòng đó!”
“Ý em là, năm em sáu tuổi đó em đã biết toàn bộ những chuyện có liên quan đến cha mẹ của mình sao?”
Liên Kiều không khỏi toát mồ hôi lạnh, nếu như Hoàng Phủ Anh nói là thật, vậy không biết cô đã chịu bao nhiêu khổ sở trong từng ấy năm trời.
Hoàng Phủ Anh nhẹ gật đầu, “Chắc đó cũng là ý trời thôi, năm em sáu tuổi đó, có một hôm em đi qua phòng của cha mẹ, cửa phòng cũng không có đóng chặt nên em mới thoáng nghe tiếng cãi nhau trong phòng.”
“Cãi nhau? Cha cãi nhau với ai?”
“Với mẹ!”
“Lúc vừa bắt đầu họ chỉ bàn chuyện của anh Ngạn Thương thôi, chị cũng biết anh Ngạn Thương không phải là con ruột của mẹ, anh ấy là…. con riêng của cha và một người phụ nữ khác…”
Nói đến đây, cô ngừng lại một chút rồi cười khổ sở nói, “Mối quan hệ trong nhà Hoàng Phủ rất phức tạp có phải không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liên Kiều nghe vậy càng kích động và hiếu kỳ hơn, thực ra cô vẫn luôn muốn hỏi Ngạn Tước về chuyện có liên quan đến Hoàng Phủ Ngạn Thương chỉ là không có cơ hội, hơn nữa cô cũng không dám.
Không ngờ hôm nay Hoàng Phủ Anh lại nhắc đến chuyện này, vậy chẳng bằng thuận tiện hỏi luôn cho rõ.
“Chuyện của Ngạn Thương…. là như thế nào?”
“Anh Ngạn Thương là con của cha và một người phụ nữ khác, lúc đó mẹ vừa hay biết được sự tồn tại của anh Ngạn Thương, là phụ nữ ai mà không ghen chứ, đương nhiên là mẹ rất đau lòng và oán trách cha rồi. Lúc vừa bắt đầu em cũng không muốn nghe trộm cha mẹ nói chuyện nhưng chị cũng biết, trước giờ tình cảm giữa cha mẹ luôn rất tốt, em rất sợ họ sẽ càng cãi càng khó vãn hồi nên đứng ngoài cửa định tìm cơ hội chạy vào khuyên họ.” Hoàng Phủ Anh như đang nhớ lại những thước phim cũ.
“Ý của em là, Ngạn Thương lúc đầu không phải là ở trong ‘Hoàng Phủ’?” Liên Kiều vội hỏi lại.
Hoàng Phủ Anh gật đầu, “Anh Ngạn Thương không giống với em, sau khi mẹ biết chuyện của cha mới mang về ‘Hoàng Phủ’ nuôi dưỡng bởi vì mẹ nói, con cái nhà Hoàng Phủ không thể để lưu lạc bên ngoài được.”
“Mẹ thật sự có nói vậy sao? Vậy mẹ thoải mái như vậy tiếp nhận Ngạn Thương sao?”
Liên Kiều nghĩ không thông, chồng mình với một người phụ nữ khác có quan hệ, lại có cả con riêng, những chuyện như vậy nếu đã là phụ nữ ai mà chấp nhận được chứ….
“Đương nhiên rồi, thứ nhất là vì mẹ thực sự rất yêu cha, thứ hai là anh Ngạn Thương rất đáng yêu, ai cũng thích, mẹ vừa nhìn thấy đã yêu thích không rời tay cho nên sau khi cãi nhau với cha một trận xong vẫn không nhẫn tâm bỏ mặc anh Ngạn Thương mà đem về Hoàng Phủ nuôi dưỡng.” Hoàng Phủ Anh giải thích với Liên Kiều.
“Vậy…. mẹ ruột của Ngạn Thương đâu?” Liên Kiều dè dặt hỏi lại.
“Lúc anh Ngạn Thương còn rất nhỏ đã qua đời rồi!”
Hoàng Phủ Anh nói tiếp: “Đây là những gì em nghe được lúc cha mẹ cãi nhau. Lúc đó người phụ nữ đó nhát thời động lòng quyến rũ cha, sau đó bà rất áy náy, lại không muốn phá hoại gia đình của cha mẹ nên chủ động rời đi. Lúc đó cha cũng không biết là bà ấy đã có mang, trước khi bà qua đời mới cho cha biết sự tồn tại của anh ấy….”
“Thì ra là như vậy…..”
Trong lòng Liên Kiều đau lòng thay cho Triển Sơ Dung, cô biết chắc trog lòng cha vẫn có chỗ cho người phụ nữ kia, bằng không sao lại để cho bà ta có huyết mạch của nhà Hoàng Phủ được chứ.
“Vậy sao bây giờ Ngạn Thương lại không ở trong Hoàng Phủ? Mà dường như là quan hệ giữa Ngạn Thương và cha rất tệ vậy?”
Hoàng Phủ Anh thở dài một tiếng: “Chuyện này có thể nói là ‘Thương nhau lắm cắn nhau đau’ đi. Trong lòng cha vẫn luôn áy náy với anh Ngạn Thương, càng như vậy thì càng muốn đem những thứ tốt nhất cho anh ấy, anh Ngạn Thương cũng không phụ lòng mong mỏi của cha, không chỉ thành tích học tập xuất sắc mà còn theo anh hai, anh ba cùng điều hành việc kinh doanh của Hoàng Phủ tài phiệt, tiếc là…. sau này anh ấy lại nhất quyết làm một chuyện khiến cha rất tức giận.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro