Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Yêu tinh giá lâm: quấy rối ở công ty (2)
Ân Tầm
2024-07-24 14:14:53
Thư kí tổng giám đốc sau khi thấy người tới, cung kính cúi người nói: "Hoàng Phủ tiểu thư!"
"Anh cả tôi đâu?" Hoàng Phủ Ngưng dùng ánh mắt ngạo mạn đảo qua người Liên Kiều, không nhanh không chậm hỏi.
"Hoàng Phủ tiên sinh đang họp!" thư kí tổng giám đốc nhanh chóng đáp.
"Ừ!" Hoàng Phủ Ngưng phất tay, tầm mắt dừng ở trên người Liên Kiều, "Cô, đi theo tôi!"
"Tôi?" Liên Kiều chỉ vào mũi mình, cô ta đang nói với cô sao? Nói như thế nào thì nói cái ánh mắt kia lúc nhìn người thật là? Thật sự là không có lễ phép.
Hoàng Phủ Ngưng nhíu mày một chút trong lòng thầm đánh giá cô, "Đương nhiên là cô, không phải cô muốn tìm anh cả tôi sao?" Nói xong, tự mình đi tới phía hành lang bên kia.
Liên Kiều trong lòng mặc dù có chút không thoải mái, nhưng vẫn đi theo sau lưng cô ta, lại thấy cô ta mở thang máy.
"Hả? Văn phòng của Hoàng Phủ Ngạn Tước không phải ở tầng này sao?" Cô nghi ngờ hỏi.
Hoàng Phủ Ngưng không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, một bộ dáng "Yêu không đuổi kịp".
Liên Kiều sau lưng trừng cô ta một cái, người phụ nữ này một chút cô cũng không thích, khả năng cô ta cũng không thích cô như thế.
Thang máy đi xuống gần hai mươi tầng thì dừng lại, nháy mắt cửa thang máy từ từ mở ra, Liên Kiều nhìn thấy một đám nhân viên tây trang, giày da đang bận rộn, bọn họ đều nhất nhất chào hỏi Hoàng Phủ Ngưng, ánh mắt đều khiếp sợ khi nhìn Liên Kiều phía sau.
Liên Kiều ngược lại tỏ vẻ không sao cả, cô luôn không thèm quan tâm ánh mắt người khác nhìn mình như thế nào, chính là —— người phụ nữ phía trước này muốn đem cô tới chỗ nào?
"Này ——" Cô mở miệng hỏi.
"Sắp đến!" Hoàng Phủ Ngưng dùng lời nói lạnh ngắt cắt ngang lời cô.
Đi thêm một chút nữa, hai người tới trước một căn phòng, Hoàng Phủ Ngưng bước lên mở cửa văn phòng, nghiêng người nói với cô: "Vào đi thôi!"
Liên Kiều vẻ mặt nghi hoặc, cô đi vào văn phòng, đánh giá xung quanh —— đây là văn phòng của Hoàng Phủ Ngạn Tước? Không giống tí nào.
"Văn phòng của ai vậy?" Rố cục cô cũng không nhịn được mà hỏi.
Hoàng Phủ Ngưng đóng cửa phòng lại, khịt mũi cười nói: "Đây là phòng làm việc của tôi!"
Ách?
Liên Kiều giật mình một chút, "Cô dẫn tôi tới văn phòng của cô làm gì tôi tới tìm Hoàng Phủ Ngạn Tước, cũng không phải cô!"
Cô cảm thấy mình phải có nhiệm vụ tất yếu là nhắc nhở Hoàng Phủ Ngưng, miệng người phụ nữ này quá cao ngạo khiến cô sinh ra một cỗ chán ghét.
Hoàng Phủ Ngưng không nhanh không chậm phản ứng lại, trên mặt vẫn là vẻ khinh thường đối với Liên Kiều, cô ta đi đến một bên tìm văn kiện vừa nói: "Cô thật đúng là buồn cười, đường đường Hoàng Phủ tổng giám đốc cũng không phải bạn cô, không phải cô nói muốn gặp là gặp được, hơn nữa —— "
Sau khi cô ta tìm được văn kiện rồi rút ra, châm biếm mà nhìn Liên Kiều nói: "Cô cũng không nhìn chỗ này là nơi nào, sao cô lại có thể ăn mặc thành cái dạng này đi gặp anh cả tôi, thật sự là buồn cười!"
Nghe lời này, Liên Kiều xác định là mất hứng, cô cũng nhíu mày nhìn Hoàng Phủ Ngưng: "Cô thực rất kì quái, tôi ăn mặc thành cái bộ dáng nào đó là tự do của tôi, quan hệ gì tới cô? Ngay cả Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng không nói gì tôi, cô là cái gì mà ở trong này khoa tay múa chân?" (Min: 1 like cho chị Kiều)
Hoàng Phủ Ngưng trừng mắt nhìn cô một cái, giọng điệu mười phần không kiêng kị: "Mã vương thất, ôi không biết cô đột nhiên tìm tới Hoàng Phủ Gia đến tột cùng là nguyên nhân gì, nhưng mà tôi không ngại nói thật cho cô biết, bởi vì cô đến khiến em gái yêu quý Anh Anh của tôi mười phần không thoải mái, hơn nữa —— tôi cũng không thích cô!"
Liên Kiều hơi giật mình, Anh Anh không thoải mái? Cô bé đó vì cái gì mà không thoải mái?
Ngay lúc cô nhìn đến Hoàng Phủ Ngưng với bộ dáng chán ghét, quật cường nhưng đột nhiên đi lên: "Tôi đang nghĩ người kì quái là cô mới đúng, việc cô thích hay không thích tôi thì có quan hệ gì với tôi? Chỉ cần Hoàng Phủ Ngạn Tước thích là được, hay là cô còn muốn can thiệp vào tự do của anh cô?"
"Cô nói anh cả tôi thích cô?"
Hoàng Phủ Ngưng nhìn cô giống như đang nhìn người ngoài hành tinh, vẻ hèn mọn trên mặt càng nồng đậm: "Đây là chuyện cười hay nhất mà tôi được nghe, chỉ bằng cô bộ dáng em gái học sinh này mà khiến anh cả tôi hứng thú? Tôi thực có lòng tốt nhắc nhở cô, anh cả tôi luôn thích phụ nữ dáng vẻ đầy đặn bốc lửa, phong tình vạn chủng, mà anh cả tôi cũng luôn không thiếu những loại phụ nữ như thế, bên cạnh anh cả tôi còn rất nhiều phụ nữ, có thể coi trọng cô thật đúng là vào đầm rồng hang hổ!"
"Cắt, thân thể đầy đặn cái gì? Heo mới thân thể đầy đặn!"
Liên Kiều "Râu ông nọ cắm cằm bà kia" tật xấu lại phạm, "Còn có, mặc kệ nói ban đêm” hay là 'Ban ngày nói' , đều là tôi cùng Hoàng Phủ Ngạn Tước nói, cô là người phát ngôn của anh ta sao? Cô có tư cách gì quyết định trong chuyện này?"
"Cô —— "
Hoàng Phủ Ngưng bị những Logic khác thường trong lời nói của khiến cả người lúng túng, trong lúc nhất thời lại nghe không hiểu cô đang nói cái gì, vì thế liền cau mày, phất tay nói: "Thôi, nói chuyện với cô thực tốn nước miếng của tôi, cô muốn gặp anh cả tôi thì ngồi yên trong này mà đợi đi, khi nãy cô cũng nghe thấy thư kí của anh tôi nói anh ấy đang họp, bây giờ anh ấy cũng không có thời gian điên cùng cô!"
"Tôi chờ ở chỗ này ?" Liên Kiều kêu lên, nơi này cách Hoàng Phủ Ngạn Tước những hai mươi tầng lầu, anh ta làm sao biết cô đang ở trong này?
Hoàng Phủ Ngưng cười đến khinh miệt, cô ta gằn từng tiếng nói với Liên Kiều: "Đúng vậy, cô ngồi chờ ở chỗ này , chờ anh ấy họp xong tôi sẽ nói với anh ấy, còn có —— bây giờ tôi cũng phải đi họp, kính nhờ cô đừng có dùng bộ dáng vương thất đem đến phiền toái cho tôi!"
Nói xong, cô ta liền hừ lạnh một tiếng rồi mở cửa ra ngoài.
"Cắt —— bộ dáng sang chảnh gì chứ!" Liên Kiều nhìn theo bóng lưng cô ta làm mặt qủy (Min: chị này đáng yêu nhỉ), sau đó nhàm chán ngồi trên ghế ở phòng làm việc của Hoàng Phủ Ngưng.
Phụ nữ hư hỏng như vậy, khi này còn dùng ác ngữ với cô, khẩu khí này cô làm sao có thể nuốt xuống? Nhất định phải làm cho cô ta biết sự lợi hại của cô mới được!
Nhưng mà —— cô ta như thế nào thì cũng là em gái của Hoàng Phủ Ngạn Tước, nếu như mình quá phận, Hoàng Phủ Ngạn Tước có thể mất hứng hay không?
"Anh cả tôi đâu?" Hoàng Phủ Ngưng dùng ánh mắt ngạo mạn đảo qua người Liên Kiều, không nhanh không chậm hỏi.
"Hoàng Phủ tiên sinh đang họp!" thư kí tổng giám đốc nhanh chóng đáp.
"Ừ!" Hoàng Phủ Ngưng phất tay, tầm mắt dừng ở trên người Liên Kiều, "Cô, đi theo tôi!"
"Tôi?" Liên Kiều chỉ vào mũi mình, cô ta đang nói với cô sao? Nói như thế nào thì nói cái ánh mắt kia lúc nhìn người thật là? Thật sự là không có lễ phép.
Hoàng Phủ Ngưng nhíu mày một chút trong lòng thầm đánh giá cô, "Đương nhiên là cô, không phải cô muốn tìm anh cả tôi sao?" Nói xong, tự mình đi tới phía hành lang bên kia.
Liên Kiều trong lòng mặc dù có chút không thoải mái, nhưng vẫn đi theo sau lưng cô ta, lại thấy cô ta mở thang máy.
"Hả? Văn phòng của Hoàng Phủ Ngạn Tước không phải ở tầng này sao?" Cô nghi ngờ hỏi.
Hoàng Phủ Ngưng không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, một bộ dáng "Yêu không đuổi kịp".
Liên Kiều sau lưng trừng cô ta một cái, người phụ nữ này một chút cô cũng không thích, khả năng cô ta cũng không thích cô như thế.
Thang máy đi xuống gần hai mươi tầng thì dừng lại, nháy mắt cửa thang máy từ từ mở ra, Liên Kiều nhìn thấy một đám nhân viên tây trang, giày da đang bận rộn, bọn họ đều nhất nhất chào hỏi Hoàng Phủ Ngưng, ánh mắt đều khiếp sợ khi nhìn Liên Kiều phía sau.
Liên Kiều ngược lại tỏ vẻ không sao cả, cô luôn không thèm quan tâm ánh mắt người khác nhìn mình như thế nào, chính là —— người phụ nữ phía trước này muốn đem cô tới chỗ nào?
"Này ——" Cô mở miệng hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Sắp đến!" Hoàng Phủ Ngưng dùng lời nói lạnh ngắt cắt ngang lời cô.
Đi thêm một chút nữa, hai người tới trước một căn phòng, Hoàng Phủ Ngưng bước lên mở cửa văn phòng, nghiêng người nói với cô: "Vào đi thôi!"
Liên Kiều vẻ mặt nghi hoặc, cô đi vào văn phòng, đánh giá xung quanh —— đây là văn phòng của Hoàng Phủ Ngạn Tước? Không giống tí nào.
"Văn phòng của ai vậy?" Rố cục cô cũng không nhịn được mà hỏi.
Hoàng Phủ Ngưng đóng cửa phòng lại, khịt mũi cười nói: "Đây là phòng làm việc của tôi!"
Ách?
Liên Kiều giật mình một chút, "Cô dẫn tôi tới văn phòng của cô làm gì tôi tới tìm Hoàng Phủ Ngạn Tước, cũng không phải cô!"
Cô cảm thấy mình phải có nhiệm vụ tất yếu là nhắc nhở Hoàng Phủ Ngưng, miệng người phụ nữ này quá cao ngạo khiến cô sinh ra một cỗ chán ghét.
Hoàng Phủ Ngưng không nhanh không chậm phản ứng lại, trên mặt vẫn là vẻ khinh thường đối với Liên Kiều, cô ta đi đến một bên tìm văn kiện vừa nói: "Cô thật đúng là buồn cười, đường đường Hoàng Phủ tổng giám đốc cũng không phải bạn cô, không phải cô nói muốn gặp là gặp được, hơn nữa —— "
Sau khi cô ta tìm được văn kiện rồi rút ra, châm biếm mà nhìn Liên Kiều nói: "Cô cũng không nhìn chỗ này là nơi nào, sao cô lại có thể ăn mặc thành cái dạng này đi gặp anh cả tôi, thật sự là buồn cười!"
Nghe lời này, Liên Kiều xác định là mất hứng, cô cũng nhíu mày nhìn Hoàng Phủ Ngưng: "Cô thực rất kì quái, tôi ăn mặc thành cái bộ dáng nào đó là tự do của tôi, quan hệ gì tới cô? Ngay cả Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng không nói gì tôi, cô là cái gì mà ở trong này khoa tay múa chân?" (Min: 1 like cho chị Kiều)
Hoàng Phủ Ngưng trừng mắt nhìn cô một cái, giọng điệu mười phần không kiêng kị: "Mã vương thất, ôi không biết cô đột nhiên tìm tới Hoàng Phủ Gia đến tột cùng là nguyên nhân gì, nhưng mà tôi không ngại nói thật cho cô biết, bởi vì cô đến khiến em gái yêu quý Anh Anh của tôi mười phần không thoải mái, hơn nữa —— tôi cũng không thích cô!"
Liên Kiều hơi giật mình, Anh Anh không thoải mái? Cô bé đó vì cái gì mà không thoải mái?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngay lúc cô nhìn đến Hoàng Phủ Ngưng với bộ dáng chán ghét, quật cường nhưng đột nhiên đi lên: "Tôi đang nghĩ người kì quái là cô mới đúng, việc cô thích hay không thích tôi thì có quan hệ gì với tôi? Chỉ cần Hoàng Phủ Ngạn Tước thích là được, hay là cô còn muốn can thiệp vào tự do của anh cô?"
"Cô nói anh cả tôi thích cô?"
Hoàng Phủ Ngưng nhìn cô giống như đang nhìn người ngoài hành tinh, vẻ hèn mọn trên mặt càng nồng đậm: "Đây là chuyện cười hay nhất mà tôi được nghe, chỉ bằng cô bộ dáng em gái học sinh này mà khiến anh cả tôi hứng thú? Tôi thực có lòng tốt nhắc nhở cô, anh cả tôi luôn thích phụ nữ dáng vẻ đầy đặn bốc lửa, phong tình vạn chủng, mà anh cả tôi cũng luôn không thiếu những loại phụ nữ như thế, bên cạnh anh cả tôi còn rất nhiều phụ nữ, có thể coi trọng cô thật đúng là vào đầm rồng hang hổ!"
"Cắt, thân thể đầy đặn cái gì? Heo mới thân thể đầy đặn!"
Liên Kiều "Râu ông nọ cắm cằm bà kia" tật xấu lại phạm, "Còn có, mặc kệ nói ban đêm” hay là 'Ban ngày nói' , đều là tôi cùng Hoàng Phủ Ngạn Tước nói, cô là người phát ngôn của anh ta sao? Cô có tư cách gì quyết định trong chuyện này?"
"Cô —— "
Hoàng Phủ Ngưng bị những Logic khác thường trong lời nói của khiến cả người lúng túng, trong lúc nhất thời lại nghe không hiểu cô đang nói cái gì, vì thế liền cau mày, phất tay nói: "Thôi, nói chuyện với cô thực tốn nước miếng của tôi, cô muốn gặp anh cả tôi thì ngồi yên trong này mà đợi đi, khi nãy cô cũng nghe thấy thư kí của anh tôi nói anh ấy đang họp, bây giờ anh ấy cũng không có thời gian điên cùng cô!"
"Tôi chờ ở chỗ này ?" Liên Kiều kêu lên, nơi này cách Hoàng Phủ Ngạn Tước những hai mươi tầng lầu, anh ta làm sao biết cô đang ở trong này?
Hoàng Phủ Ngưng cười đến khinh miệt, cô ta gằn từng tiếng nói với Liên Kiều: "Đúng vậy, cô ngồi chờ ở chỗ này , chờ anh ấy họp xong tôi sẽ nói với anh ấy, còn có —— bây giờ tôi cũng phải đi họp, kính nhờ cô đừng có dùng bộ dáng vương thất đem đến phiền toái cho tôi!"
Nói xong, cô ta liền hừ lạnh một tiếng rồi mở cửa ra ngoài.
"Cắt —— bộ dáng sang chảnh gì chứ!" Liên Kiều nhìn theo bóng lưng cô ta làm mặt qủy (Min: chị này đáng yêu nhỉ), sau đó nhàm chán ngồi trên ghế ở phòng làm việc của Hoàng Phủ Ngưng.
Phụ nữ hư hỏng như vậy, khi này còn dùng ác ngữ với cô, khẩu khí này cô làm sao có thể nuốt xuống? Nhất định phải làm cho cô ta biết sự lợi hại của cô mới được!
Nhưng mà —— cô ta như thế nào thì cũng là em gái của Hoàng Phủ Ngạn Tước, nếu như mình quá phận, Hoàng Phủ Ngạn Tước có thể mất hứng hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro