Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Yêu tinh giá lâm: Súng (2)
Ân Tầm
2024-07-24 14:14:53
Không khó để cảm nhận được người phụ nữ trong ngực đang run rẩy, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng bên tai cô: "Nha đầu, ngoan, không cần sợ hãi..."
Liên Kiều không rõ ý tứ trong lời nói của anh, lại cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng từ bàn tay anh truyền đến như cây kim đâm vào người cô, cô bỗng nhiên dùng sức đè lên lồng ngực của mình, vẻ mặt mờ mịt, tim đập thật nhanh...
Anh ta muốn làm cái gì?
Nhìn đôi mắt màu tím của Liên Kiều đơn thuần giống như trẻ nhỏ, Hoàng Phủ Ngạn Tước càng khó khống chế bàn tay của mình hơn, bàn tay to hung hăng xé một cái, váy ngủ bay một đường cong rơi xuống đất.
"Này ——" Liên Kiều giật mình, cô quay đầu nhìn váy ngủ vừa mới bị rơi xuống đất, cực kỳ bất mãn mà nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước nói: "Đó là tôi mới mua —— "
"Ngày mai em muốn mua bao nhiêu tôi đều mua cho em!" Hoàng Phủ Ngạn Tước thô lỗ ngắt ngang lời nói của cô, trời ạ, cô chẳng lễ không thể tập trung tinh thần một chút sao?
Điều này làm anh có chút ảo não!
Thân thể mềm mại xinh đẹp trong ngực khiến anh sắp nổ tung, ánh đèn dịu dàng ánh trăng chiếu sáng khắp căn phòng làm mọi thứ càng trở nên rõ ràng hơn, ánh sáng chiếu lên người dứơi thân anh đẹp đẽ mê người, da thịt trơn bóng như châu ngọc, giống như trong nháy máy sẽ vỡ nát, trên ngừơi cô có hương thơm của thiếu nữ không che giấu chút nào lọt vào trong hơi thở của anh, những đường cong lung linh không hề giữ lại mà phô bày toàn bộ trước mặt anh...
Anh không phải thánh nhân, đối mặt với tình cảnh như vậy không thể không động lòng.
Nhưng mà ——
"Hoàng Phủ Ngạn Tước... Không Cần……”
Liên Kiều thấy bản thân không che đậy chút nào mà pho bày hết trước mặt anh, nhất là nhìn cặp mắt anh lúc này giống như muốn ăn thịt người, hai mà cô phiếm hồng, ánh mắt long lanh như sao trời, trên thân thể tuyết trắng nhiếm một tầng hồng nhạt.
“không cần loại nào? Nha đầu… thoải mái một chút, em rất đẹp…” Hoàng Phủ Ngạn Tước si mệ nhìn côn, anh cười một nụ cười thỏa mãm, hoàn hảo, nha đầu này rốt cuộc cũng có bộ dáng ngượng ngùng.
Ai ngờ, tình cảnh lần này lại bị Liên Kiều lần thứ hai phá nát…
“Hoàng Phủ Ngạn Tước… Uhm… cái kia… cái kia…” Liên Kiều ngoài ý muốn xoay người, bộ dáng không thoải mãi. “Anh có thể đem sung ra không? Cứng quá a… tôi rất khó chịu!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước giật mình, khi anh kịp phản ứng, trong lòng không khỏi kêu gào… trời ạ! Cái nha đầu này… thật sự là đơn thuần đến ngu!
“Em ngoan ngoãn câm miệng cho tôi!” Anh gầm nhẹ lần thứ hai, muốn nha đầu này thông suốt sao mà khó khăn đến vậy?
Ai ngờ Liên Kiều trừng mắt lên: “Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh nói chuyện không giữ lời gì hết? Khi nãy rõ ràng nói muốn cho tôi một khẩu sung, bây giờ lại lật lọng, tôi xem như nhìn ra, anh chính là Đại vương nói dối, lúc ở Hong Kong cũng gạt tôi, bây giờ cũng gạt tôi!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước sắp bị cô làm tức chết, anh không thiếu phụ nữ quanh người nhưng lần đầu tiêng gặp phải tình cảnh này, anh cắn răng, bàn tay to đột nhiên lật người cô lại…
“Được, em muốn đúng không? Bây giờ tôi sẽ cho em!” Ánh mắt anh trở nên khác thường khiến người ta sợ hãi, ngay cả ngực khí cũng trở nên không kiên nhẫn.
Ban đầu anh muốn dịu dàng âu yếm cố, bởi vì cô đơn thuần chưa trải qua these sự cho nên anh không muốn dùng sức vội vàng khiên cô bị tổn thương, thậm chí là sợ hãi loại chuyện này. Nhưng mà… cái này nên nha đầu chết tiệt này lại hết lần này tới lần khác khiêu chiến tính nhẫn nại của anh, anh là đàn ông, làm sao có thể nhẫn nại được lần nữa?
Nếu như cô muốn như vậy, anh cũng không khách khí.
Ai ngờ, ngay lúc lửa giận cũng tình dục lên não. Lửa cháy đã muốn thiêu đốt ý chí của anh, lại ngoài ý muốn nhìn thất người phụ nữ dưới thân ngáp một cái…
Hoàng Phủ Ngạn Tước đầu mình một trận tê dại, thậm chí có một loại cảm giác sét đánh ngang đầu, anh theo bản năng mà nhìn thời gian một chút… đã sắp đến mười hai giờ!
Chỉ thấy Liên Kiều ngáp xong, khuông mặt nhỏ nhắn cũng ủ rũ, đôi smawts màu tím cũng buồn ngủ mà nói với Hoàng Phủ Ngạn Tước: “Uhm, ngày mai anh đưa súng cho tôi đi, tôi sẽ giữ gìn nó thật tốt…” (Min: Ôi giữ gìn ư???)
“Này, nha đầu, bây giờ em không thể ngủ được!” Hoàng Phủ Ngạn Tước vôi vàng vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ý muốn cô tỉnh táo một chút.
“Hoàng Phủ Ngạn Tước… đã tới 12h rồi… Thực ra… tôi cũng không muốn ngủ…” Ngữ khí của Liên Kiều trở nên rất chậm, rất chậm, không đợi nói xong câu này, mí mắt của cô cũng nhắm lại, ngủ!
Hoàng Phủ Ngạn Tước trừng mắt lên, nhìn người phụ nữ dưới thân đang ngủ say như người ngoài hành tinh, làm cái gì? cô lại ngủ? Đây là lần thứ hai cô khơi mào lửa nóng trong anh sau đó cứ như vậy vô tâm vô phế mà ngủ!
Trong lúc nhất thời anh đều có cảm giác muốn đi tìm chết.
Người phụ nữ đáng chết, anh thật muốn mạnh mẽ như vậy mà muốn cô, nhưng mà… nhưng mà loại chuyện này bảo anh làm như thế nào mới được? Nhìn bộ dáng cô cực kì tin cậy anh mà ngủ, khiến nah không khỏi uất ức, Hoàng Phủ Ngạn Tước anh không phải là Liễu Hạ Huệ, nhưng cũng không phải là cầm thú làm chuyện bậy bạ…
Nghĩ đến đây, anh chỉ có thể cảm thán lần thứ hai, thay cô đắp cái chăn lên, cũng không quay đầu lại mà đi vào phòng tắm!
yêu tinh vô tâm này!
Lại một đêm dài vô tận, đợi anh dùng nước lạnh dập tắt hoàn toàn dục hỏa, thì cô đã sớm tiến vào giấc ngủ, khuôn mặt xinh đẹp an ổn như một thiên sứ, anh ngưng mắt nhìn cô, dần dần, một loại rung động không tên dâng lên trong lòng anh, cảm giác kia giống như một lực lượng nào đó rất nhẹ, lại rất nhanh kích thích tiếng lòng, giống như có chút đau lòng, lại giống như có chút men say, rồi lại giống như làm cho lòng người tràn ra một cỗ cảm xúc không thể miêu tả nổi…
Nghĩ đến cô bướng bỉnh, lại nhìn thấy cô an tĩnh như thế, trong lòng anh không khỏi tràn ra một loại cảm xúc thương tiếc, yêu thương, còn có chưa nhiều cảm xúc làm anh nói không lên lời, lần lượt thay đổi trong một lúc. Lúc này, anh bỗng nhiên phát sinh ra một cỗ xúc động chưa từng có: đem cô bé trước mắt này cứ như vậy ôm vào trong ngực, cả đời cũng sẽ không phiền chán.
Này… Cảm giác này?!
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười khổ một tiếng, anh cũng không phải cũng với nha đầu này tiếp xúc một thời gian dài, thần kinh cũng bắt đầu trở nên rối loạn, thế nhưng lại có suy nghĩ với vẩn này, thật sự là buồn cười!
Liên Kiều không rõ ý tứ trong lời nói của anh, lại cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng từ bàn tay anh truyền đến như cây kim đâm vào người cô, cô bỗng nhiên dùng sức đè lên lồng ngực của mình, vẻ mặt mờ mịt, tim đập thật nhanh...
Anh ta muốn làm cái gì?
Nhìn đôi mắt màu tím của Liên Kiều đơn thuần giống như trẻ nhỏ, Hoàng Phủ Ngạn Tước càng khó khống chế bàn tay của mình hơn, bàn tay to hung hăng xé một cái, váy ngủ bay một đường cong rơi xuống đất.
"Này ——" Liên Kiều giật mình, cô quay đầu nhìn váy ngủ vừa mới bị rơi xuống đất, cực kỳ bất mãn mà nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước nói: "Đó là tôi mới mua —— "
"Ngày mai em muốn mua bao nhiêu tôi đều mua cho em!" Hoàng Phủ Ngạn Tước thô lỗ ngắt ngang lời nói của cô, trời ạ, cô chẳng lễ không thể tập trung tinh thần một chút sao?
Điều này làm anh có chút ảo não!
Thân thể mềm mại xinh đẹp trong ngực khiến anh sắp nổ tung, ánh đèn dịu dàng ánh trăng chiếu sáng khắp căn phòng làm mọi thứ càng trở nên rõ ràng hơn, ánh sáng chiếu lên người dứơi thân anh đẹp đẽ mê người, da thịt trơn bóng như châu ngọc, giống như trong nháy máy sẽ vỡ nát, trên ngừơi cô có hương thơm của thiếu nữ không che giấu chút nào lọt vào trong hơi thở của anh, những đường cong lung linh không hề giữ lại mà phô bày toàn bộ trước mặt anh...
Anh không phải thánh nhân, đối mặt với tình cảnh như vậy không thể không động lòng.
Nhưng mà ——
"Hoàng Phủ Ngạn Tước... Không Cần……”
Liên Kiều thấy bản thân không che đậy chút nào mà pho bày hết trước mặt anh, nhất là nhìn cặp mắt anh lúc này giống như muốn ăn thịt người, hai mà cô phiếm hồng, ánh mắt long lanh như sao trời, trên thân thể tuyết trắng nhiếm một tầng hồng nhạt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“không cần loại nào? Nha đầu… thoải mái một chút, em rất đẹp…” Hoàng Phủ Ngạn Tước si mệ nhìn côn, anh cười một nụ cười thỏa mãm, hoàn hảo, nha đầu này rốt cuộc cũng có bộ dáng ngượng ngùng.
Ai ngờ, tình cảnh lần này lại bị Liên Kiều lần thứ hai phá nát…
“Hoàng Phủ Ngạn Tước… Uhm… cái kia… cái kia…” Liên Kiều ngoài ý muốn xoay người, bộ dáng không thoải mãi. “Anh có thể đem sung ra không? Cứng quá a… tôi rất khó chịu!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước giật mình, khi anh kịp phản ứng, trong lòng không khỏi kêu gào… trời ạ! Cái nha đầu này… thật sự là đơn thuần đến ngu!
“Em ngoan ngoãn câm miệng cho tôi!” Anh gầm nhẹ lần thứ hai, muốn nha đầu này thông suốt sao mà khó khăn đến vậy?
Ai ngờ Liên Kiều trừng mắt lên: “Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh nói chuyện không giữ lời gì hết? Khi nãy rõ ràng nói muốn cho tôi một khẩu sung, bây giờ lại lật lọng, tôi xem như nhìn ra, anh chính là Đại vương nói dối, lúc ở Hong Kong cũng gạt tôi, bây giờ cũng gạt tôi!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước sắp bị cô làm tức chết, anh không thiếu phụ nữ quanh người nhưng lần đầu tiêng gặp phải tình cảnh này, anh cắn răng, bàn tay to đột nhiên lật người cô lại…
“Được, em muốn đúng không? Bây giờ tôi sẽ cho em!” Ánh mắt anh trở nên khác thường khiến người ta sợ hãi, ngay cả ngực khí cũng trở nên không kiên nhẫn.
Ban đầu anh muốn dịu dàng âu yếm cố, bởi vì cô đơn thuần chưa trải qua these sự cho nên anh không muốn dùng sức vội vàng khiên cô bị tổn thương, thậm chí là sợ hãi loại chuyện này. Nhưng mà… cái này nên nha đầu chết tiệt này lại hết lần này tới lần khác khiêu chiến tính nhẫn nại của anh, anh là đàn ông, làm sao có thể nhẫn nại được lần nữa?
Nếu như cô muốn như vậy, anh cũng không khách khí.
Ai ngờ, ngay lúc lửa giận cũng tình dục lên não. Lửa cháy đã muốn thiêu đốt ý chí của anh, lại ngoài ý muốn nhìn thất người phụ nữ dưới thân ngáp một cái…
Hoàng Phủ Ngạn Tước đầu mình một trận tê dại, thậm chí có một loại cảm giác sét đánh ngang đầu, anh theo bản năng mà nhìn thời gian một chút… đã sắp đến mười hai giờ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ thấy Liên Kiều ngáp xong, khuông mặt nhỏ nhắn cũng ủ rũ, đôi smawts màu tím cũng buồn ngủ mà nói với Hoàng Phủ Ngạn Tước: “Uhm, ngày mai anh đưa súng cho tôi đi, tôi sẽ giữ gìn nó thật tốt…” (Min: Ôi giữ gìn ư???)
“Này, nha đầu, bây giờ em không thể ngủ được!” Hoàng Phủ Ngạn Tước vôi vàng vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ý muốn cô tỉnh táo một chút.
“Hoàng Phủ Ngạn Tước… đã tới 12h rồi… Thực ra… tôi cũng không muốn ngủ…” Ngữ khí của Liên Kiều trở nên rất chậm, rất chậm, không đợi nói xong câu này, mí mắt của cô cũng nhắm lại, ngủ!
Hoàng Phủ Ngạn Tước trừng mắt lên, nhìn người phụ nữ dưới thân đang ngủ say như người ngoài hành tinh, làm cái gì? cô lại ngủ? Đây là lần thứ hai cô khơi mào lửa nóng trong anh sau đó cứ như vậy vô tâm vô phế mà ngủ!
Trong lúc nhất thời anh đều có cảm giác muốn đi tìm chết.
Người phụ nữ đáng chết, anh thật muốn mạnh mẽ như vậy mà muốn cô, nhưng mà… nhưng mà loại chuyện này bảo anh làm như thế nào mới được? Nhìn bộ dáng cô cực kì tin cậy anh mà ngủ, khiến nah không khỏi uất ức, Hoàng Phủ Ngạn Tước anh không phải là Liễu Hạ Huệ, nhưng cũng không phải là cầm thú làm chuyện bậy bạ…
Nghĩ đến đây, anh chỉ có thể cảm thán lần thứ hai, thay cô đắp cái chăn lên, cũng không quay đầu lại mà đi vào phòng tắm!
yêu tinh vô tâm này!
Lại một đêm dài vô tận, đợi anh dùng nước lạnh dập tắt hoàn toàn dục hỏa, thì cô đã sớm tiến vào giấc ngủ, khuôn mặt xinh đẹp an ổn như một thiên sứ, anh ngưng mắt nhìn cô, dần dần, một loại rung động không tên dâng lên trong lòng anh, cảm giác kia giống như một lực lượng nào đó rất nhẹ, lại rất nhanh kích thích tiếng lòng, giống như có chút đau lòng, lại giống như có chút men say, rồi lại giống như làm cho lòng người tràn ra một cỗ cảm xúc không thể miêu tả nổi…
Nghĩ đến cô bướng bỉnh, lại nhìn thấy cô an tĩnh như thế, trong lòng anh không khỏi tràn ra một loại cảm xúc thương tiếc, yêu thương, còn có chưa nhiều cảm xúc làm anh nói không lên lời, lần lượt thay đổi trong một lúc. Lúc này, anh bỗng nhiên phát sinh ra một cỗ xúc động chưa từng có: đem cô bé trước mắt này cứ như vậy ôm vào trong ngực, cả đời cũng sẽ không phiền chán.
Này… Cảm giác này?!
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười khổ một tiếng, anh cũng không phải cũng với nha đầu này tiếp xúc một thời gian dài, thần kinh cũng bắt đầu trở nên rối loạn, thế nhưng lại có suy nghĩ với vẩn này, thật sự là buồn cười!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro