Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Yêu tinh giá lâm: yêu thương nhung nhớ? (2)
Ân Tầm
2024-07-24 14:14:53
Thấy anh không nói lời nào, Liên Kiều ấp a ấp úng nói rằng: "Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước, tôi biết trong lòng anh nhất định hận chết tôi, nhưng mà, dù sao tôi cũng không thể trở về phòng kia, nếu anh phải trở về phòng ngủ, anh —— anh có thể chờ sau khi tôi ngủ mới đi được không? Nếu không tôi nhất định sẽ sợ hãi..."
"Chờ sau khi em ngủ?" Anh nhướn mày thấp giọng hỏi, trong ánh mắt cũng lộ ra ý cười nhàn nhạt.
"Uhm!" Liên Kiều vội không ngừng mà dùng sức gật gật đầu, "Nếu một mình tôi ở trong phòng nhất định sẽ sợ hãi, một khi sợ hãi tôi cũng không thể nào ngủ được, ngủ không được anh cũng sẽ phải thức cùng tôi!"
Cô nghiêm túc chững chạc mà nhìn anh, nói từng chữ từng câu.
Hoàng Phủ Ngạn Tước ngạc nhiên một hồi: "Tôi thức cùng em? Cái này thì có quan hệ gì tới tôi?"
Anh thực sự là nghĩ không ra.
"Ah, tôi giải thích cho anh nghe a —— "
Liên Kiều rất nhẫn nại giải thích: "Nếu tôi ngủ không được, nhất định sẽ quấn anh không cho anh ngủ, đến lúc đó anh liền khó chịu, giống như bây giờ, dù sao tôi cũng không hề hấn gì, ban ngày không cần phải làm gì, nhưng mà anh không thể được, nếu anh không ngủ đủ, ban ngày làm việc thế nào?"
Cô ngược lại làm ra bộ dạng cực kì lo lắng thay anh.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn bộ dáng xấu xa này, thật sự là vừa tức vừa buồn cười, chà, anh bất đắc dĩ mà lắc đầu, đem chăn đắp lên cho cô, "Được, được, em cái nha đầu này chỉ biết lấy cớ là giỏi, ngủ đi, tôi nhìn ngươi!"
Liên Kiều rốt cục cười, thở nhẹ nhõm, lúc này cô mới đem tinh lực quay lại, rồi lại phát ra một tiếng tiếng hoan hô ——
"Như thế nào?" Hoàng Phủ Ngạn Tước lại bị cô làm cho giật mình.
"Wow!" ánh mắt Liên Kiều rất nhanh tỏa sáng, không nói lời nào, cắn môi đem tay nhỏ bé đặt lên trên ngực anh...
Thì ra, Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa tiến lên. Trước giường đã đem áo ngủ trên người cởi ra, ánh đèn dịu dàng chiếu lên trên da thịt anh, tản ra hơi thở mê người, khó trách Liên Kiều lại giống như một tiểu sắc nữ vươn “ma trảo" về phía anh .
Cô vốn mang theo tò mò, ánh mắt cũng mang theo phần hơi sợ hãi, một cánh tay nhỏ bé khôgn đủ, một cánh tay khác cũng đặt lên, thật cẩn thận vuốt ve da thịt anh, tập trung tinh thần cao độ khiến cô không phát hiện nổi biểu tình biến hóa của người đàn ông đang chịu tấn công của ma trảo...
Trên ngực cảm thấy bàn tay mềm mại đang sờ sờ khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi bị giật mình, nhưng mà rất nhanh, loại này mềm mại biến thành một loại lực hấp dẫn, loại hấp dẫn này khiến trong mắt anh nổi lên gợn sóng, ánh mắt dần trở nên thâm trầm...
Nha đầu khờ dại , giờ phút này, bộ dáng đơn thuần của cô lọt vào trong mắt anh giống như một con cừu non, chẳng lẽ cô không biết hành vi như vậy đối với một người đàn ông là hành vi trí mạng hay sao?
Anh thế nhưng cũng là một người đàn ông bình thường, nhất là người phụ nữ trong ngực lại tốt đẹp, mềm mại như thế, lực lương nguyên thủy trong cơ thể anh đang kêu gào muốn được giải phóng.
"Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh nhất định mỗi ngày đều tập thể hình đi, còn có, anh sao lại cao như vậy chứ? Chân anh thật dài a..." Liên Kiều vô tâm vô phế nói xong, bàn tay nhỏ bé cũng một đường rời đi...
Trời ạ, cô thế nhưng lại có thể gần gũi chạm vào suất ca (Anh đẹp trai) như vậy, quả thực rất đắc ý!
"Nha đầu!" Hoàng Phủ Ngạn Tước lập tức bắt lấy bàn tay nhỏ bé không an phận của cô, đáng chết, chẳng lẽ cô thật muốn làm anh tức giận sao?
Anh không khó nhận ra thân thể của mình đang biến hóa, loại abnr năng nguyên thủy này kích thích anh mãnh liệt, mạnh mẽ cắn chặt răng, giọng nói trầm thấp: "Được rồi, nên thưởng thức em đã được thưởng thức, ngủ đi, ngoan!"
Giờ phút này anht hật muốn nhanh chóng vọt vào nhà tắm dội nước lạnh, tiêu diệt chính dục vọng của mình. Tiêu diệt ngay tức khắc!
Liên Kiều nghe vậy sau, bĩu môi: "Cái gì đi, nhỏ mọn như vậy, hừ!" Nói xong, cô cực kì bất mãn mà giơ bàn tay nhỏ bé lên khẽ đánh vào ngực anh một cái, lại không thành công, đánh vào chỗ không nên đánh ——
"Ah~——" Hoàng Phủ Ngạn Tước thét lên một hơi mãnh liệt, đáy mắt càng hiện lên u ám, đáng chết! Lực của cô tuy rất nhẹ, nhưng chính là loại lực khiến anh không thể khống chế nổi dục vọng nguyên thủy đang trỗi dậy trong cơ thể mình...
"Anh sao vậy?" Liên Kiều thấy ánh mắt anh gần như muốn làm thịt người, không khỏi giật mình, nhưng ngay sau đó lại nhăn mày, mang theo một tia nghi hoặc: "Gì chứ? Tôi vừa mới đụng tới cái gì? Cứng quá a!"
Nghe được tiếng cô lầm bầm, Hoàng Phủ Ngạn Tước quả thực muốn hộc máu, anh cắn răng gằn từng chữ: "Nha đầu, em không ngoan ngoãn ngủ đi thì đừng hối hận!"
Phiền hà, Liên Kiều không nghe ra nổi ý tứ của anh, ngược lại càng nhìn anh đến ngốc, mang theo nghi vấn như cũ, nửa ngày, cô mới bừng tỉnh ngộ, cực kỳ thần bí mà tới gần anh, ghé vào lỗ tai anh nói: "A, tôi biết, anh nhất định sợ người khác ám sát anh, cho nên lúc đang ngủ cũng mang theo ám khí đúng không?" (Min: Ôi chết cười với bà Liên Kiều)
"Liên Kiều!" Hoàng Phủ Ngạn Tước gần như là gầm lên, chẳng lẽ cô không biết lúc này cô gần anh như vậy sẽ biến anh thành dã thú sao?
Liên Kiều thấy sắc mặt anh không tốt, sợ tới mức vội vàng ngừng thanh âm, kết thúc rồi nhất định cô đã nói trúng rồi, anh ta... Anh ta chắc sẽ không giết người giệt khẩu chứ. . .
Cô lén lút nhìn anh, trên gương mặt anh tuấn hiện rõ hai chữ giết người, nhất là ánh mắt của anh, thực sự đáng sợ a...
Nhưng mà, lúc này không thể đắc tội anh ta được, nếu anh ta tức giận rời khỏi đây, cô một mình lại rất sợ hãi.
Nghĩ đến đây, Liên Kiều thật cẩn thận mà nằm ở bên cạnh anh, bàn tay nhỏ bé cực kì dịu dàng mà ôm anh, giống như một con mèo nhỏ nói: "Hoàng Phủ Ngạn Tước... anh đừng nóng giận, được được, tôi không bướng bỉnh nữa, tôi ngủ say..."
Đáng thương, giống một đứa nhỏ sợ hãi bị vứt bỏ, nói xong, còn quyến luyến mà bò lên người anh.
Sinh lý nguyên thủy rốt cuộc cũng phá tan lý trí, đứa nhỏ đốt lửa này, cô không phải nên phụ trách với hành vi của mình hay sao?
"Chờ sau khi em ngủ?" Anh nhướn mày thấp giọng hỏi, trong ánh mắt cũng lộ ra ý cười nhàn nhạt.
"Uhm!" Liên Kiều vội không ngừng mà dùng sức gật gật đầu, "Nếu một mình tôi ở trong phòng nhất định sẽ sợ hãi, một khi sợ hãi tôi cũng không thể nào ngủ được, ngủ không được anh cũng sẽ phải thức cùng tôi!"
Cô nghiêm túc chững chạc mà nhìn anh, nói từng chữ từng câu.
Hoàng Phủ Ngạn Tước ngạc nhiên một hồi: "Tôi thức cùng em? Cái này thì có quan hệ gì tới tôi?"
Anh thực sự là nghĩ không ra.
"Ah, tôi giải thích cho anh nghe a —— "
Liên Kiều rất nhẫn nại giải thích: "Nếu tôi ngủ không được, nhất định sẽ quấn anh không cho anh ngủ, đến lúc đó anh liền khó chịu, giống như bây giờ, dù sao tôi cũng không hề hấn gì, ban ngày không cần phải làm gì, nhưng mà anh không thể được, nếu anh không ngủ đủ, ban ngày làm việc thế nào?"
Cô ngược lại làm ra bộ dạng cực kì lo lắng thay anh.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn bộ dáng xấu xa này, thật sự là vừa tức vừa buồn cười, chà, anh bất đắc dĩ mà lắc đầu, đem chăn đắp lên cho cô, "Được, được, em cái nha đầu này chỉ biết lấy cớ là giỏi, ngủ đi, tôi nhìn ngươi!"
Liên Kiều rốt cục cười, thở nhẹ nhõm, lúc này cô mới đem tinh lực quay lại, rồi lại phát ra một tiếng tiếng hoan hô ——
"Như thế nào?" Hoàng Phủ Ngạn Tước lại bị cô làm cho giật mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Wow!" ánh mắt Liên Kiều rất nhanh tỏa sáng, không nói lời nào, cắn môi đem tay nhỏ bé đặt lên trên ngực anh...
Thì ra, Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa tiến lên. Trước giường đã đem áo ngủ trên người cởi ra, ánh đèn dịu dàng chiếu lên trên da thịt anh, tản ra hơi thở mê người, khó trách Liên Kiều lại giống như một tiểu sắc nữ vươn “ma trảo" về phía anh .
Cô vốn mang theo tò mò, ánh mắt cũng mang theo phần hơi sợ hãi, một cánh tay nhỏ bé khôgn đủ, một cánh tay khác cũng đặt lên, thật cẩn thận vuốt ve da thịt anh, tập trung tinh thần cao độ khiến cô không phát hiện nổi biểu tình biến hóa của người đàn ông đang chịu tấn công của ma trảo...
Trên ngực cảm thấy bàn tay mềm mại đang sờ sờ khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi bị giật mình, nhưng mà rất nhanh, loại này mềm mại biến thành một loại lực hấp dẫn, loại hấp dẫn này khiến trong mắt anh nổi lên gợn sóng, ánh mắt dần trở nên thâm trầm...
Nha đầu khờ dại , giờ phút này, bộ dáng đơn thuần của cô lọt vào trong mắt anh giống như một con cừu non, chẳng lẽ cô không biết hành vi như vậy đối với một người đàn ông là hành vi trí mạng hay sao?
Anh thế nhưng cũng là một người đàn ông bình thường, nhất là người phụ nữ trong ngực lại tốt đẹp, mềm mại như thế, lực lương nguyên thủy trong cơ thể anh đang kêu gào muốn được giải phóng.
"Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh nhất định mỗi ngày đều tập thể hình đi, còn có, anh sao lại cao như vậy chứ? Chân anh thật dài a..." Liên Kiều vô tâm vô phế nói xong, bàn tay nhỏ bé cũng một đường rời đi...
Trời ạ, cô thế nhưng lại có thể gần gũi chạm vào suất ca (Anh đẹp trai) như vậy, quả thực rất đắc ý!
"Nha đầu!" Hoàng Phủ Ngạn Tước lập tức bắt lấy bàn tay nhỏ bé không an phận của cô, đáng chết, chẳng lẽ cô thật muốn làm anh tức giận sao?
Anh không khó nhận ra thân thể của mình đang biến hóa, loại abnr năng nguyên thủy này kích thích anh mãnh liệt, mạnh mẽ cắn chặt răng, giọng nói trầm thấp: "Được rồi, nên thưởng thức em đã được thưởng thức, ngủ đi, ngoan!"
Giờ phút này anht hật muốn nhanh chóng vọt vào nhà tắm dội nước lạnh, tiêu diệt chính dục vọng của mình. Tiêu diệt ngay tức khắc!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liên Kiều nghe vậy sau, bĩu môi: "Cái gì đi, nhỏ mọn như vậy, hừ!" Nói xong, cô cực kì bất mãn mà giơ bàn tay nhỏ bé lên khẽ đánh vào ngực anh một cái, lại không thành công, đánh vào chỗ không nên đánh ——
"Ah~——" Hoàng Phủ Ngạn Tước thét lên một hơi mãnh liệt, đáy mắt càng hiện lên u ám, đáng chết! Lực của cô tuy rất nhẹ, nhưng chính là loại lực khiến anh không thể khống chế nổi dục vọng nguyên thủy đang trỗi dậy trong cơ thể mình...
"Anh sao vậy?" Liên Kiều thấy ánh mắt anh gần như muốn làm thịt người, không khỏi giật mình, nhưng ngay sau đó lại nhăn mày, mang theo một tia nghi hoặc: "Gì chứ? Tôi vừa mới đụng tới cái gì? Cứng quá a!"
Nghe được tiếng cô lầm bầm, Hoàng Phủ Ngạn Tước quả thực muốn hộc máu, anh cắn răng gằn từng chữ: "Nha đầu, em không ngoan ngoãn ngủ đi thì đừng hối hận!"
Phiền hà, Liên Kiều không nghe ra nổi ý tứ của anh, ngược lại càng nhìn anh đến ngốc, mang theo nghi vấn như cũ, nửa ngày, cô mới bừng tỉnh ngộ, cực kỳ thần bí mà tới gần anh, ghé vào lỗ tai anh nói: "A, tôi biết, anh nhất định sợ người khác ám sát anh, cho nên lúc đang ngủ cũng mang theo ám khí đúng không?" (Min: Ôi chết cười với bà Liên Kiều)
"Liên Kiều!" Hoàng Phủ Ngạn Tước gần như là gầm lên, chẳng lẽ cô không biết lúc này cô gần anh như vậy sẽ biến anh thành dã thú sao?
Liên Kiều thấy sắc mặt anh không tốt, sợ tới mức vội vàng ngừng thanh âm, kết thúc rồi nhất định cô đã nói trúng rồi, anh ta... Anh ta chắc sẽ không giết người giệt khẩu chứ. . .
Cô lén lút nhìn anh, trên gương mặt anh tuấn hiện rõ hai chữ giết người, nhất là ánh mắt của anh, thực sự đáng sợ a...
Nhưng mà, lúc này không thể đắc tội anh ta được, nếu anh ta tức giận rời khỏi đây, cô một mình lại rất sợ hãi.
Nghĩ đến đây, Liên Kiều thật cẩn thận mà nằm ở bên cạnh anh, bàn tay nhỏ bé cực kì dịu dàng mà ôm anh, giống như một con mèo nhỏ nói: "Hoàng Phủ Ngạn Tước... anh đừng nóng giận, được được, tôi không bướng bỉnh nữa, tôi ngủ say..."
Đáng thương, giống một đứa nhỏ sợ hãi bị vứt bỏ, nói xong, còn quyến luyến mà bò lên người anh.
Sinh lý nguyên thủy rốt cuộc cũng phá tan lý trí, đứa nhỏ đốt lửa này, cô không phải nên phụ trách với hành vi của mình hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro