Bàn chuyện đám cưới
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
2024-07-21 06:12:58
Cứ nghĩ lần này anh sẽ đi rất lâu mới trở về, không nghĩ tới chỉ mới vài tháng đã... Chính vì vậy bà càng quy công lao này cho Đàm Mộ Vân nhiều hơn.
"Thật sự không còn di chứng gì nữa phải không?"
Mẹ Mạc vẫn có chút lo sợ mà hỏi.
Đàm Mộ Vân cũng lắng tai nghe. Không phải cô làm bộ, nhưng mà cô cũng sợ Mạc Dã sẽ trở bệnh. Cô chỉ yêu một Mạc Dã tự tin, phong thái ngời ngời nhiều người thèm muốn thôi. Bởi vì cô ta không chiều được tính khí của anh khi anh nổi cơn cáu kỉnh. Cô ta làm người được nuông chiều từ nhỏ, sao có thể chịu nổi nhẫn nại chăm sóc người khác.
"Trung ương thần kinh của con người rất phức tạp, bác sĩ cũng nói con là bị kích thích mới đột nhiên nhìn thấy lại. Khó mà nói được có bỗng nhiên bị lại hay không."
Mạc Dã thản nhiên nói, hoàn toàn không để ý đến việc những lời này có khiến mẹ Mạc lo lắng hay không. Mặc dù sau đó anh vẫn có nói: "Thật ra cũng không phức tạp như vậy. Trên đời này liệu có mấy chuyện dễ gây ra kích thích như thế."
Anh vừa nói vừa dắt tay mẹ Mạc đi vào trong.
"Không sao, dù thế nào cũng đã có Mộ Vân ở bên cạnh chăm sóc con rồi mà."
Mẹ Mạc cố tỏ ra lạc quan nói, còn không quên lôi kéo tay Đàm Mộ Vân tỏ vẻ. Bà lại không thấy biểu tình gượng gạo của cô khi nghe bà nói như vậy.
Còn Đàm Mộ Vân lại chỉ có thể bấm bụng hùa theo: "Dì nói đúng."
Mạc Dã lúc đó hoàn toàn không xen lời, chỉ có biểu tình lãnh đạm hơn thôi.
Chẳng ai biết anh đang nghĩ gì, thái độ sau đó của anh trong bữa tiệc cũng rất tốt. Đàm Mộ Vân vốn còn sợ anh sẽ đột nhiên làm khó dễ, kết quả lúc bắt chuyện với cha cô anh tuy rằng không tính là niềm nở nhưng cũng không làm mình làm mẩy. Đàm Mộ Vân không khỏi thở phào trong lòng.
Bởi vì tiệc là chúc mừng Mạc Dã khỏi bệnh, cho nên câu chuyện toàn là xoay quanh anh, nói lời tốt đẹp với anh không thôi.
Đều là người nhà nên lời nói cũng đủ chân tâm thật ý.
Mãi đến nửa đoạn sau câu chuyện mới khác đi một chút.
Đối với những người đang ngồi ở trong phòng thì đó chỉ là thuận theo thiên ý mà thôi, cho nên họ nói vô cùng tự nhiên, cũng đủ hăng say.
"Mộ Vân cũng sắp tốt nghiệp rồi a. Không ngờ thời gian lại trôi qua nhanh như vậy."
"Đúng rồi a, hai đứa có thể ở bên nhau lâu như vậy cũng xem như để chúng ta thấy rõ tâm ý. Lúc này mà không bàn chuyện đám cưới thì còn đợi đến khi nào."
Mẹ kế của Đàm Mộ Vân, Lý Tâm Hoa khẽ che miệng nói hùa theo.
Cha của Đàm Mộ Vân, Đàm Thanh liền đốc vào: "Em nói đúng."
"Nhân dịp này chúng ta tính chuyện hôn sự cho hai đứa nhỏ luôn thôi."
Đàm Mộ Vân đang ngồi bên cạnh chỉ thiếu không tỏ vẻ các người mau mau định ra ngày cưới luôn đi thôi, mặc dù ngoài miệng cô vẫn e thẹn nói: "Ba, ba như vậy là gấp không được muốn đuổi con gái đi hay sao?"
Lời của cô liền khiến đám người cười vui vẻ.
Mẹ Mạc lúc này lại không quên Mạc Dã mà quay qua kéo tay anh: "Con thấy thế nào?"
Cuối cùng cho dù bà có thích Đàm Mộ Vân thế nào thì nó cũng được xây dựng trên việc Mạc Dã cũng thích, cho nên bà không quên hỏi ý anh.
Đàm Mộ Vân nhìn mà gấp nhưng lại không thể nói cái gì. Bởi vì thiết lập của cô trong lòng những người này là thiếu nữ dịu ngoan, trong sáng, cũng biết e thẹn. Cô cũng biết chỉ có bảo trì tất cả mới là chuyện có lợi nhất, cho nên dù có gấp cũng không dám nói gì cả mà chỉ biết đưa ánh mắt ngượng ngùng lại trông ngóng, tràn ngập tình yêu nhìn anh.
Mạc Dã bị mẹ Mạc hỏi, dưới ánh mắt của mọi người biểu tình của anh lại có vẻ trầm ngâm khó lường.
Sau đó anh giống như nãy giờ để hồn ở trên mây mà hỏi lại: "Mẹ nói cái gì?"
Không chỉ mẹ Mạc mà những người khác đều bật cười lắc đầu. Chỉ có Đàm Mộ Vân trong lòng ẩn ẩn bất an mà vô thức nắm chặt tay.
"Nãy giờ hồn con để đi đâu vậy?"
Mẹ Mạc cười oán trách: "Đang nói đám cưới của con và Mộ Vân. Con thấy thế nào?"
Bà nói xong thì cả phòng đều nhìn anh.
Còn Mạc Dã, dưới ánh mắt của mọi người anh lại có vẻ kinh ngạc mà thốt lên: "Đám cưới gì? Đàm Mộ Vân?"
Mấy người trong phòng nhìn nhau, có chút không hiểu biểu tình của anh lắm.
Ba mẹ Mạc cũng vậy, rồi ba Mạc khẽ liếc qua Đàm Mộ Vân bên cạnh với ánh mắt khó lường. Nhưng ông còn chưa kịp nghĩ gì thì Mạc Dã đã có phản ứng khác. Anh có chút không khỏe mà vỗ lên đầu một cái, sau đó vừa đưa tay muốn cầm ly nước trên bàn vừa lung tung nói: "Không phải, sao con phải cưới Đàm Mộ Vân chứ!?"
Choang!
Ở lúc mọi người còn chưa kịp kinh ngạc vì lời nói của anh thì cái ly trên bàn bởi vì tay anh không nắm trúng, quơ loạn mà rơi xuống đất phát ra một tiếng vang thật chói tai.
"Thật sự không còn di chứng gì nữa phải không?"
Mẹ Mạc vẫn có chút lo sợ mà hỏi.
Đàm Mộ Vân cũng lắng tai nghe. Không phải cô làm bộ, nhưng mà cô cũng sợ Mạc Dã sẽ trở bệnh. Cô chỉ yêu một Mạc Dã tự tin, phong thái ngời ngời nhiều người thèm muốn thôi. Bởi vì cô ta không chiều được tính khí của anh khi anh nổi cơn cáu kỉnh. Cô ta làm người được nuông chiều từ nhỏ, sao có thể chịu nổi nhẫn nại chăm sóc người khác.
"Trung ương thần kinh của con người rất phức tạp, bác sĩ cũng nói con là bị kích thích mới đột nhiên nhìn thấy lại. Khó mà nói được có bỗng nhiên bị lại hay không."
Mạc Dã thản nhiên nói, hoàn toàn không để ý đến việc những lời này có khiến mẹ Mạc lo lắng hay không. Mặc dù sau đó anh vẫn có nói: "Thật ra cũng không phức tạp như vậy. Trên đời này liệu có mấy chuyện dễ gây ra kích thích như thế."
Anh vừa nói vừa dắt tay mẹ Mạc đi vào trong.
"Không sao, dù thế nào cũng đã có Mộ Vân ở bên cạnh chăm sóc con rồi mà."
Mẹ Mạc cố tỏ ra lạc quan nói, còn không quên lôi kéo tay Đàm Mộ Vân tỏ vẻ. Bà lại không thấy biểu tình gượng gạo của cô khi nghe bà nói như vậy.
Còn Đàm Mộ Vân lại chỉ có thể bấm bụng hùa theo: "Dì nói đúng."
Mạc Dã lúc đó hoàn toàn không xen lời, chỉ có biểu tình lãnh đạm hơn thôi.
Chẳng ai biết anh đang nghĩ gì, thái độ sau đó của anh trong bữa tiệc cũng rất tốt. Đàm Mộ Vân vốn còn sợ anh sẽ đột nhiên làm khó dễ, kết quả lúc bắt chuyện với cha cô anh tuy rằng không tính là niềm nở nhưng cũng không làm mình làm mẩy. Đàm Mộ Vân không khỏi thở phào trong lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vì tiệc là chúc mừng Mạc Dã khỏi bệnh, cho nên câu chuyện toàn là xoay quanh anh, nói lời tốt đẹp với anh không thôi.
Đều là người nhà nên lời nói cũng đủ chân tâm thật ý.
Mãi đến nửa đoạn sau câu chuyện mới khác đi một chút.
Đối với những người đang ngồi ở trong phòng thì đó chỉ là thuận theo thiên ý mà thôi, cho nên họ nói vô cùng tự nhiên, cũng đủ hăng say.
"Mộ Vân cũng sắp tốt nghiệp rồi a. Không ngờ thời gian lại trôi qua nhanh như vậy."
"Đúng rồi a, hai đứa có thể ở bên nhau lâu như vậy cũng xem như để chúng ta thấy rõ tâm ý. Lúc này mà không bàn chuyện đám cưới thì còn đợi đến khi nào."
Mẹ kế của Đàm Mộ Vân, Lý Tâm Hoa khẽ che miệng nói hùa theo.
Cha của Đàm Mộ Vân, Đàm Thanh liền đốc vào: "Em nói đúng."
"Nhân dịp này chúng ta tính chuyện hôn sự cho hai đứa nhỏ luôn thôi."
Đàm Mộ Vân đang ngồi bên cạnh chỉ thiếu không tỏ vẻ các người mau mau định ra ngày cưới luôn đi thôi, mặc dù ngoài miệng cô vẫn e thẹn nói: "Ba, ba như vậy là gấp không được muốn đuổi con gái đi hay sao?"
Lời của cô liền khiến đám người cười vui vẻ.
Mẹ Mạc lúc này lại không quên Mạc Dã mà quay qua kéo tay anh: "Con thấy thế nào?"
Cuối cùng cho dù bà có thích Đàm Mộ Vân thế nào thì nó cũng được xây dựng trên việc Mạc Dã cũng thích, cho nên bà không quên hỏi ý anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đàm Mộ Vân nhìn mà gấp nhưng lại không thể nói cái gì. Bởi vì thiết lập của cô trong lòng những người này là thiếu nữ dịu ngoan, trong sáng, cũng biết e thẹn. Cô cũng biết chỉ có bảo trì tất cả mới là chuyện có lợi nhất, cho nên dù có gấp cũng không dám nói gì cả mà chỉ biết đưa ánh mắt ngượng ngùng lại trông ngóng, tràn ngập tình yêu nhìn anh.
Mạc Dã bị mẹ Mạc hỏi, dưới ánh mắt của mọi người biểu tình của anh lại có vẻ trầm ngâm khó lường.
Sau đó anh giống như nãy giờ để hồn ở trên mây mà hỏi lại: "Mẹ nói cái gì?"
Không chỉ mẹ Mạc mà những người khác đều bật cười lắc đầu. Chỉ có Đàm Mộ Vân trong lòng ẩn ẩn bất an mà vô thức nắm chặt tay.
"Nãy giờ hồn con để đi đâu vậy?"
Mẹ Mạc cười oán trách: "Đang nói đám cưới của con và Mộ Vân. Con thấy thế nào?"
Bà nói xong thì cả phòng đều nhìn anh.
Còn Mạc Dã, dưới ánh mắt của mọi người anh lại có vẻ kinh ngạc mà thốt lên: "Đám cưới gì? Đàm Mộ Vân?"
Mấy người trong phòng nhìn nhau, có chút không hiểu biểu tình của anh lắm.
Ba mẹ Mạc cũng vậy, rồi ba Mạc khẽ liếc qua Đàm Mộ Vân bên cạnh với ánh mắt khó lường. Nhưng ông còn chưa kịp nghĩ gì thì Mạc Dã đã có phản ứng khác. Anh có chút không khỏe mà vỗ lên đầu một cái, sau đó vừa đưa tay muốn cầm ly nước trên bàn vừa lung tung nói: "Không phải, sao con phải cưới Đàm Mộ Vân chứ!?"
Choang!
Ở lúc mọi người còn chưa kịp kinh ngạc vì lời nói của anh thì cái ly trên bàn bởi vì tay anh không nắm trúng, quơ loạn mà rơi xuống đất phát ra một tiếng vang thật chói tai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro