Cô không chấp nhận!
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
2024-07-21 06:12:58
"Cô nghĩ gì vậy?"
Mạc Dã tàn nhẫn cắt ngang lời nói của cô ta: "Tôi chưa từng nghĩ kết hôn với cô."
"Đàm Mộ Vân, cô nên hiểu, không hợp nhau thì chia tay thôi. Tôi không có áy náy, bản thân cô chắc cũng vậy đi. Một lời chia tay này chỉ là muộn mà thôi, chứ không phải không nói được."
"Mạc Dã! Sao anh có thể tuyệt tình như vậy!?"
Đàm Mộ Vân lại không nghe lọt tai, ai oán mà hét lên: "Lúc anh gặp chuyện em cũng không có bỏ rơi anh!"
"Phải không?"
Mạc Dã vừa nghe liền cười lạnh: "Vậy trước đó cô đã ở đâu?"
"Em..."
Đàm Mộ Vân cứng họng, nhưng vẫn cố thanh minh: "Em cũng không phải thật sự muốn bỏ đi luôn, khi hết giận em sẽ trở lại mà!"
Mạc Dã lại không muốn nghe nữa mà lạnh nhạt quay đầu đi.
"Làm người nên sảng khoái, Đàm Mộ Vân. Chúng ta chỉ là yêu đương, không phải mắc nợ gì nhau."
"Không phải!"
Đàm Mộ Vân ở lúc này lại nghĩ thông suốt mà hét lên: "Có phải anh có người khác rồi nên mới bỏ em đúng không!?"
"Em biết, nhất định là như vậy!!"
"Anh vì một ả đàn bà nhân lúc nhà dột chen vào mà bỏ em! Anh có thấy mình rất khốn nạn không!?"
Thì ra là vậy, bảo sao mà cô không hiểu những lời mẹ Mạc nói. Thì ra trong lúc cô không có ở đó, có người giả mạo cô ở bên anh. Cho dù ả ta có giống cô thì những thứ khác cũng sẽ không giống, Mạc Dã không nhìn thấy, sẽ không thể nhận lầm được. Thế mà anh lại đi yêu cô ta, rồi muốn chia tay với cô. Làm sao Đàm Mộ Vân chấp nhận cho nổi.
Đối với những lời chất vấn chói tai của cô, Mạc Dã đến đáp lại cũng không muốn đáp. Anh cho rằng anh đã nói đủ rồi, chẳng cần thiết phải dây dưa nữa.
Cho dù đúng thì sao, cũng không phải là công lao của cô ta? Sao cô ta dám nói, lại còn có lý oán trách anh.
"Bác Tom, tôi muốn ngủ."
Một câu thôi, quản gia Tom liền biết phải làm thế nào mà bước đến, chuyên nghiệp lại cứng rắn mời Đàm Mộ Vân ra ngoài.
"Em không đi! Anh Dã! Dì sẽ không để anh làm vậy đâu!"
Đàm Mộ Vân làm sao chịu đi, cô sống chết bám vào giường anh mà hét lên.
Mạc Dã nghe xong không khỏi cười lạnh: "Vậy mẹ tôi có biết người chăm sóc tôi bao lâu nay không phải là cô không?"
"Nếu bà ấy biết thì cô cho rằng bà có thể tiếp tục vừa ý cô à?"
Đàm Mộ Vân mặt mày xám ngay.
Quản gia Tom đến lúc này giống như đã hiểu cái gì mà mạnh mẽ đem Đàm Mộ Vân đang hoảng loạn chưa biết phải nói gì mời ra ngoài.
Rầm!
Đàm Mộ Vân bị nhốt ở bên ngoài, cô nhìn cánh cửa vừa đóng mạnh trước mặt mà như có xô nước vừa dội xuống đầu. Cô ta ấm ức nắm chặt tay, không cam lòng lại không ngừng dâng lên theo bối rối dần hạ xuống.
Không, cô không chấp nhận!
Quản gia Tom sau khi đóng cửa xong thì quay vào nhìn Mạc Dã cúi đầu: "Xin lỗi thiếu gia, có phải là tôi đã gây ra chuyện gì rồi không?"
Mạc Dã biết không phải lỗi do ông nên lắc đầu.
Có trách thì trách anh không có thói quen giải thích. Anh lại không nghĩ chuyện này có gì lớn, người anh yêu, chăm sóc anh không ngại gì lâu nay là ai anh biết rõ, không cần phải nói cho người khác. Anh chỉ không ngờ được Đàm Mộ Vân lại có thể mặt dày như vậy, muốn nhận chuyện này lên người mình.
"Vậy tôi có nên đính chính lại với phu nhân không?"
Quản gia Tom lại hỏi.
Mạc Dã im lặng một chút rồi nói: "Không cần đâu. Tự tôi sẽ nói cho họ."
Anh muốn xem Đàm Mộ Vân còn có thể mặt dày đến đâu nữa.
Quả thật Mạc Dã nghĩ không sai, Đàm Mộ Vân thật có thể không biết xấu hổ như vậy. Cô ta ỷ mẹ Mạc chưa biết, sau khi bị anh đuổi thì không có lại đến tìm anh nữa mà bắt đầu không ngừng gọi cho mẹ Mạc vẽ hoa thêm lá.
Lần này đến Berlin là cha Mạc. Ông làm người không khác gì Mạc Dã nên không có chuyện Đàm Mộ Vân lèo nhèo với ông, kết quả chuyện này liền được giấu đến khi Mạc Dã sáng mắt, trở lại Hoa quốc.
Lúc anh về Hoa quốc rồi Diana mới hoàn thành xong việc học. Cô ngựa không dừng vó mua vé máy bay muốn về Hoa quốc tìm anh.
Đã bao nhiêu năm không về, bởi vì duyên cớ gia đình nên cô đối với Hoa quốc không hề có nhiều cảm xúc cho lắm. Lần này về lại không phải vì người cha, người chị gái song sinh mà là vì một người đàn ông cô yêu say đắm chỉ mới quen chưa tới một tháng.
Cô mang tâm tình gì đến, thời điểm nhìn thấy cảnh anh đi cùng một người con gái giống mình như hai giọt nước, dáng vẻ thân mật lôi kéo tay chân, cả người cô lạnh buốt.
Mạc Dã tàn nhẫn cắt ngang lời nói của cô ta: "Tôi chưa từng nghĩ kết hôn với cô."
"Đàm Mộ Vân, cô nên hiểu, không hợp nhau thì chia tay thôi. Tôi không có áy náy, bản thân cô chắc cũng vậy đi. Một lời chia tay này chỉ là muộn mà thôi, chứ không phải không nói được."
"Mạc Dã! Sao anh có thể tuyệt tình như vậy!?"
Đàm Mộ Vân lại không nghe lọt tai, ai oán mà hét lên: "Lúc anh gặp chuyện em cũng không có bỏ rơi anh!"
"Phải không?"
Mạc Dã vừa nghe liền cười lạnh: "Vậy trước đó cô đã ở đâu?"
"Em..."
Đàm Mộ Vân cứng họng, nhưng vẫn cố thanh minh: "Em cũng không phải thật sự muốn bỏ đi luôn, khi hết giận em sẽ trở lại mà!"
Mạc Dã lại không muốn nghe nữa mà lạnh nhạt quay đầu đi.
"Làm người nên sảng khoái, Đàm Mộ Vân. Chúng ta chỉ là yêu đương, không phải mắc nợ gì nhau."
"Không phải!"
Đàm Mộ Vân ở lúc này lại nghĩ thông suốt mà hét lên: "Có phải anh có người khác rồi nên mới bỏ em đúng không!?"
"Em biết, nhất định là như vậy!!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh vì một ả đàn bà nhân lúc nhà dột chen vào mà bỏ em! Anh có thấy mình rất khốn nạn không!?"
Thì ra là vậy, bảo sao mà cô không hiểu những lời mẹ Mạc nói. Thì ra trong lúc cô không có ở đó, có người giả mạo cô ở bên anh. Cho dù ả ta có giống cô thì những thứ khác cũng sẽ không giống, Mạc Dã không nhìn thấy, sẽ không thể nhận lầm được. Thế mà anh lại đi yêu cô ta, rồi muốn chia tay với cô. Làm sao Đàm Mộ Vân chấp nhận cho nổi.
Đối với những lời chất vấn chói tai của cô, Mạc Dã đến đáp lại cũng không muốn đáp. Anh cho rằng anh đã nói đủ rồi, chẳng cần thiết phải dây dưa nữa.
Cho dù đúng thì sao, cũng không phải là công lao của cô ta? Sao cô ta dám nói, lại còn có lý oán trách anh.
"Bác Tom, tôi muốn ngủ."
Một câu thôi, quản gia Tom liền biết phải làm thế nào mà bước đến, chuyên nghiệp lại cứng rắn mời Đàm Mộ Vân ra ngoài.
"Em không đi! Anh Dã! Dì sẽ không để anh làm vậy đâu!"
Đàm Mộ Vân làm sao chịu đi, cô sống chết bám vào giường anh mà hét lên.
Mạc Dã nghe xong không khỏi cười lạnh: "Vậy mẹ tôi có biết người chăm sóc tôi bao lâu nay không phải là cô không?"
"Nếu bà ấy biết thì cô cho rằng bà có thể tiếp tục vừa ý cô à?"
Đàm Mộ Vân mặt mày xám ngay.
Quản gia Tom đến lúc này giống như đã hiểu cái gì mà mạnh mẽ đem Đàm Mộ Vân đang hoảng loạn chưa biết phải nói gì mời ra ngoài.
Rầm!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đàm Mộ Vân bị nhốt ở bên ngoài, cô nhìn cánh cửa vừa đóng mạnh trước mặt mà như có xô nước vừa dội xuống đầu. Cô ta ấm ức nắm chặt tay, không cam lòng lại không ngừng dâng lên theo bối rối dần hạ xuống.
Không, cô không chấp nhận!
Quản gia Tom sau khi đóng cửa xong thì quay vào nhìn Mạc Dã cúi đầu: "Xin lỗi thiếu gia, có phải là tôi đã gây ra chuyện gì rồi không?"
Mạc Dã biết không phải lỗi do ông nên lắc đầu.
Có trách thì trách anh không có thói quen giải thích. Anh lại không nghĩ chuyện này có gì lớn, người anh yêu, chăm sóc anh không ngại gì lâu nay là ai anh biết rõ, không cần phải nói cho người khác. Anh chỉ không ngờ được Đàm Mộ Vân lại có thể mặt dày như vậy, muốn nhận chuyện này lên người mình.
"Vậy tôi có nên đính chính lại với phu nhân không?"
Quản gia Tom lại hỏi.
Mạc Dã im lặng một chút rồi nói: "Không cần đâu. Tự tôi sẽ nói cho họ."
Anh muốn xem Đàm Mộ Vân còn có thể mặt dày đến đâu nữa.
Quả thật Mạc Dã nghĩ không sai, Đàm Mộ Vân thật có thể không biết xấu hổ như vậy. Cô ta ỷ mẹ Mạc chưa biết, sau khi bị anh đuổi thì không có lại đến tìm anh nữa mà bắt đầu không ngừng gọi cho mẹ Mạc vẽ hoa thêm lá.
Lần này đến Berlin là cha Mạc. Ông làm người không khác gì Mạc Dã nên không có chuyện Đàm Mộ Vân lèo nhèo với ông, kết quả chuyện này liền được giấu đến khi Mạc Dã sáng mắt, trở lại Hoa quốc.
Lúc anh về Hoa quốc rồi Diana mới hoàn thành xong việc học. Cô ngựa không dừng vó mua vé máy bay muốn về Hoa quốc tìm anh.
Đã bao nhiêu năm không về, bởi vì duyên cớ gia đình nên cô đối với Hoa quốc không hề có nhiều cảm xúc cho lắm. Lần này về lại không phải vì người cha, người chị gái song sinh mà là vì một người đàn ông cô yêu say đắm chỉ mới quen chưa tới một tháng.
Cô mang tâm tình gì đến, thời điểm nhìn thấy cảnh anh đi cùng một người con gái giống mình như hai giọt nước, dáng vẻ thân mật lôi kéo tay chân, cả người cô lạnh buốt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro