Hôn lễ
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
2024-07-21 06:12:58
Thời điểm này Diana cảm thấy vô cùng may mắn vì chú Michael không nghe
hiểu được quá nhiều tiếng trung. Dù chú ấy đã rất cố gắng để học vì mẹ
cô nhưng đến giờ chỉ nghe hiểu, nói được vài câu đơn giản thôi. Những
lời khó nghe thế này cô chẳng muốn để chú ấy nghe chút nào. Mặc cho
người trên đường vốn đang hóng hớt chẳng hiểu gì bởi vì những lời này mà quay sang chỉ chỏ cô.
Có điều ông vẫn có thể thông qua biểu tình của Đàm Mộ Vân và tình huống xung quanh mà nhìn ra một vài thứ. Mặc dù dáng vẻ của cô ta mới khiến ông kinh ngạc nhất.
“Diana, đó là ai? Giống cháu như vậy? Nhưng hai người đang gây gỗ sao?”
Michael liên tục hỏi cô mấy câu. Bởi vì không chú ý nên chú dùng tiếng Scotland bản địa để nói, lại nói cực nhanh nên càng thêm khó nghe. May mà Diana đã ở Scotland nhiều năm nên vẫn có thể nghe ra.
Thành ra cô cũng vô thức dùng thứ ngôn ngữ đó trả lời chú: “Chú Michael, đây là chị gái song sinh của cháu. Chị ấy vẫn sống với cha cháu ở Hoa quốc. Bọn cháu có chút xích mích, hiện tại không tiện nói. Chú…”
“Chú hiểu rồi. Có chú ở đây, cháu đừng lo.”
Michael làm người đã trải qua nửa đời người, chẳng cần nghe cô nói hết đã hiểu được ý của cô.
Ông liền dùng tiếng anh tiêu chuẩn mà đại đa số công dân của thế giới đều có thể nghe hiểu mà nói chuyện với Đàm Mộ Vân: “Này cô gái, chúng ta có việc phải đi rồi, không tiếp cô nữa.”
“Ông là ai!”
Đàm Mộ Vân hằn hộc nhìn ông.
Chú ấy lại rất lịch sự mà khua tay cúi người như một quý ông thân sĩ giới thiệu mình: “Tôi gọi Michael Joe, là bạn bè của mẹ cô bé này. Hiện tại tôi cần cô bé dẫn đường đi tìm cô ấy. Thứ lỗi cho.”
“Ấy, không cần day dưa với tôi đâu. Tôi đã có người thương.”
Thấy Đàm Mộ Vân muốn nói gì nữa, chú ấy liền thốt ra một câu như vậy.
Diana nhịn cười. Cô không nhìn xem vẻ mặt của chị ấy thế nào nữa mà kéo tay chú Michael nhanh chóng xuyên qua đám người rời đi. Cô sợ nhìn ánh mắt oán độc của chị ấy nhiều quá cô sẽ bị ác mộng.
Quả thật, vẻ mặt của Đàm Mộ Vân như quỷ la sát muốn nuốt sống người, ai nhìn cũng sợ. Ánh mắt kia như dòi trong xương, cách một đoạn dài Diana vẫn cảm thấy nội tâm ác hàn. Cô quả thật không hiểu tại sao thái độ của chị ấy lại chuyển biến đến vậy.
Vốn dĩ cô còn muốn nói chuyện này cho người đàn ông, nhưng bởi vì bận rộn cho hôn lễ của họ mà anh trông gầy sộp đi, cô sợ anh thêm phiền nên én đi không nói nữa. Cô nghĩ rằng chỉ cần cô ở trong nhà không ra thì chắc chẳng có chuyện gì đâu.
Lúc hôn lễ của cô diễn ra nắm cơm trong bụng cô đã được gần hai tháng rưỡi. Bởi vì còn chưa có lộ gì nhiều nên vẫn có thể vận áo cưới lộng lẫy bước lên lễ đường.
Hôn lễ của họ đương nhiên là đánh động người nhà họ Đàm bên kia.
Họ cũng không định giấu giếm, lý nào không biết cho được. Cùng lắm chỉ hơi trễ, khiến cho ai đó không có thời gian làm bậy thôi.
Đám cưới của nhà họ Mạc đương nhiên sẽ không thiếu sự có mặt của đối tác làm ăn. Đàm gia đương nhiên cũng được mời.
“Mộ Vân, con đừng làm rộn nữa.”
Đàm Thanh giữ chặt Đàm Mộ Vân, lúc kéo cô vào lễ đường còn không quên dặn dò.
Đàm Mộ Vân oán hận gằn giọng: “Chẳng lẽ con phải im lặng nhìn họ cưới nhau!?”
Biểu tình hung ác khiến người ta nghĩ cô ta muốn đi phá đám chứ không giống đi chúc mừng người khác chút nào. Mà đương nhiên rồi, làm sao cô ta có thể vui vẻ chúc mừng họ được.
“Anh Thanh, như vậy thật không phải với Mộ Vân.”
Lý Tâm Hoa cũng đốc vào nói.
Phải nói rằng Lý Tâm Hoa làm người mẹ kế quả thật tốt đến không tưởng. So ra ở trong lòng Đàm Mộ Vân thì bà tốt hơn mẹ ruột cô ta nhiều lắm.
“Bà im đi! Bà biết cái gì mà nói!”
Đàm Thanh lạnh lùng quát bà ta. Đặng đanh giọng cảnh cáo Đàm Mộ Vân: “Nếu con không muốn Đàm gia lụi bại thì biết điều cho ba.”
Đàm gia là nhờ Đàm Mộ Vân mà có chỗ đứng trên thương trường, thực chất là bám vào Mạc gia mà sống. Đàm Thanh tự biết thân biết phận, ít ra ông ta nghĩ đến giờ Mạc gia vẫn hòa thuận với họ là do nguyên cớ Đàm Mộ Thu, dù gì cô cũng là con gái ông. Nếu họ còn không biết điều, Đàm gia cái gì cũng không có.
Đàm Mộ Vân lúc này không hiểu làm sao lại trở nên ngoan ngoãn, không nói gì nữa theo ông ta đi vào sảnh đường tổ chức hôn lễ.
Mạc gia lần này gần như là mời hết người trong thiên hạ đến, đủ thấy họ rất coi trọng hôn lễ được chuẩn bị một cách chóng vánh này.
Có điều ông vẫn có thể thông qua biểu tình của Đàm Mộ Vân và tình huống xung quanh mà nhìn ra một vài thứ. Mặc dù dáng vẻ của cô ta mới khiến ông kinh ngạc nhất.
“Diana, đó là ai? Giống cháu như vậy? Nhưng hai người đang gây gỗ sao?”
Michael liên tục hỏi cô mấy câu. Bởi vì không chú ý nên chú dùng tiếng Scotland bản địa để nói, lại nói cực nhanh nên càng thêm khó nghe. May mà Diana đã ở Scotland nhiều năm nên vẫn có thể nghe ra.
Thành ra cô cũng vô thức dùng thứ ngôn ngữ đó trả lời chú: “Chú Michael, đây là chị gái song sinh của cháu. Chị ấy vẫn sống với cha cháu ở Hoa quốc. Bọn cháu có chút xích mích, hiện tại không tiện nói. Chú…”
“Chú hiểu rồi. Có chú ở đây, cháu đừng lo.”
Michael làm người đã trải qua nửa đời người, chẳng cần nghe cô nói hết đã hiểu được ý của cô.
Ông liền dùng tiếng anh tiêu chuẩn mà đại đa số công dân của thế giới đều có thể nghe hiểu mà nói chuyện với Đàm Mộ Vân: “Này cô gái, chúng ta có việc phải đi rồi, không tiếp cô nữa.”
“Ông là ai!”
Đàm Mộ Vân hằn hộc nhìn ông.
Chú ấy lại rất lịch sự mà khua tay cúi người như một quý ông thân sĩ giới thiệu mình: “Tôi gọi Michael Joe, là bạn bè của mẹ cô bé này. Hiện tại tôi cần cô bé dẫn đường đi tìm cô ấy. Thứ lỗi cho.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ấy, không cần day dưa với tôi đâu. Tôi đã có người thương.”
Thấy Đàm Mộ Vân muốn nói gì nữa, chú ấy liền thốt ra một câu như vậy.
Diana nhịn cười. Cô không nhìn xem vẻ mặt của chị ấy thế nào nữa mà kéo tay chú Michael nhanh chóng xuyên qua đám người rời đi. Cô sợ nhìn ánh mắt oán độc của chị ấy nhiều quá cô sẽ bị ác mộng.
Quả thật, vẻ mặt của Đàm Mộ Vân như quỷ la sát muốn nuốt sống người, ai nhìn cũng sợ. Ánh mắt kia như dòi trong xương, cách một đoạn dài Diana vẫn cảm thấy nội tâm ác hàn. Cô quả thật không hiểu tại sao thái độ của chị ấy lại chuyển biến đến vậy.
Vốn dĩ cô còn muốn nói chuyện này cho người đàn ông, nhưng bởi vì bận rộn cho hôn lễ của họ mà anh trông gầy sộp đi, cô sợ anh thêm phiền nên én đi không nói nữa. Cô nghĩ rằng chỉ cần cô ở trong nhà không ra thì chắc chẳng có chuyện gì đâu.
Lúc hôn lễ của cô diễn ra nắm cơm trong bụng cô đã được gần hai tháng rưỡi. Bởi vì còn chưa có lộ gì nhiều nên vẫn có thể vận áo cưới lộng lẫy bước lên lễ đường.
Hôn lễ của họ đương nhiên là đánh động người nhà họ Đàm bên kia.
Họ cũng không định giấu giếm, lý nào không biết cho được. Cùng lắm chỉ hơi trễ, khiến cho ai đó không có thời gian làm bậy thôi.
Đám cưới của nhà họ Mạc đương nhiên sẽ không thiếu sự có mặt của đối tác làm ăn. Đàm gia đương nhiên cũng được mời.
“Mộ Vân, con đừng làm rộn nữa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đàm Thanh giữ chặt Đàm Mộ Vân, lúc kéo cô vào lễ đường còn không quên dặn dò.
Đàm Mộ Vân oán hận gằn giọng: “Chẳng lẽ con phải im lặng nhìn họ cưới nhau!?”
Biểu tình hung ác khiến người ta nghĩ cô ta muốn đi phá đám chứ không giống đi chúc mừng người khác chút nào. Mà đương nhiên rồi, làm sao cô ta có thể vui vẻ chúc mừng họ được.
“Anh Thanh, như vậy thật không phải với Mộ Vân.”
Lý Tâm Hoa cũng đốc vào nói.
Phải nói rằng Lý Tâm Hoa làm người mẹ kế quả thật tốt đến không tưởng. So ra ở trong lòng Đàm Mộ Vân thì bà tốt hơn mẹ ruột cô ta nhiều lắm.
“Bà im đi! Bà biết cái gì mà nói!”
Đàm Thanh lạnh lùng quát bà ta. Đặng đanh giọng cảnh cáo Đàm Mộ Vân: “Nếu con không muốn Đàm gia lụi bại thì biết điều cho ba.”
Đàm gia là nhờ Đàm Mộ Vân mà có chỗ đứng trên thương trường, thực chất là bám vào Mạc gia mà sống. Đàm Thanh tự biết thân biết phận, ít ra ông ta nghĩ đến giờ Mạc gia vẫn hòa thuận với họ là do nguyên cớ Đàm Mộ Thu, dù gì cô cũng là con gái ông. Nếu họ còn không biết điều, Đàm gia cái gì cũng không có.
Đàm Mộ Vân lúc này không hiểu làm sao lại trở nên ngoan ngoãn, không nói gì nữa theo ông ta đi vào sảnh đường tổ chức hôn lễ.
Mạc gia lần này gần như là mời hết người trong thiên hạ đến, đủ thấy họ rất coi trọng hôn lễ được chuẩn bị một cách chóng vánh này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro