Là cô
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
2024-07-21 06:12:58
"Đã khiến mọi người lo lắng rồi. Con không sao cả."
Đám người trợn lớn mắt, ông nội Mạc lại phản ứng đầu tiên. Ông gõ mạnh cái gậy xuống đất, lớn tiếng nói: "Hồ nháo!"
"Con là muốn dọa ông già này chết sớm à!?"
Mạc Dã rất thức thời nhận lỗi: "Xin lỗi ông nội. Con chỉ muốn một lần dứt điểm chuyện này, khỏi lằng nhằng thôi."
"Con có thể nói mà. Chúng ta nhất định tin con!"
Mẹ Mạc có giận, nhưng đau lòng nhiều hơn nên giọng nói cũng không có nhiều oán trách.
Nhưng Mạc Dã không có nói gì, chỉ rũ mắt im lặng bày tỏ.
Ba Mạc khẽ vỗ vai mẹ Mạc rồi nhìn anh hỏi: "Vậy đứa bé kia là ai?"
"Cô ấy có phải chị em song sinh của Đàm Mộ Vân hay không con không rõ, nhưng cô ấy tên Đàm Mộ Thu."
Mạc Dã thản nhiên đáp: "Cô ấy nói bản thân đã ở nước ngoài mười lăm năm, trên có một chị gái song sinh đang sống với cha ở Hoa quốc."
Người nhà họ Mạc vừa nghe liền nói vậy là đúng rồi.
"Bây giờ con định làm sao?"
Ba Mạc hỏi anh.
Mạc Dã nói: "Cô ấy đang bảo vệ luận án tốt nghiệp. Con định đến Scotland một chuyến nữa, sẵn tiện đưa cô ấy về gặp mọi người."
Ba Mạc gật đầu, không nói nữa. Có nói gì thì cũng phải đợi thấy người mới nói được.
Sau đó Mạc Dã cũng theo người nhà họ Mạc rời khỏi bệnh viện, bởi vì anh có bị gì đâu.
Một trận kinh hồn táng đản, binh hoang mã loạn kết quả lại là Mạc Dã giả vờ. Đám người nhà họ Mạc cũng chẳng biết nên trách mắng anh làm sao nữa. Chung quy ra họ vẫn biết là do thái độ của họ đối với Đàm Mộ Vân quá nhiệt tình. Mạc Dã sợ không tỏ rỏ được với họ nên mới làm chuyện này, thành ra muốn trách anh lại không mở miệng được.
Ít nhất mọi chuyện đã sáng tỏ rồi. Mạc Dã cho rằng anh có thể an tâm đi tìm Diana.
Nói đến Diana, sau khi cô đi như chạy rời khỏi đó thì cứ lang thang vô định trên đường phố.
Rõ ràng trong người cô chảy dòng máu giống như đại đa số người đi trên đường, thế nhưng lúc này cô lại cảm thấy khắp nơi đều thật xa lạ. Bản thân cô quạnh quẻ như người cô đơn không có nơi để về, trong lòng lại loạn như ma.
Cô muốn nghĩ, nhưng lại không biết nên nghĩ từ chỗ nào. Mặc dù trong lòng hoảng hốt, khó chịu nói không hết.
Chung quy ra vẫn là cô luôn vô tư trong mối quan hệ này, cho nên khi xảy ra chuyện cô nhất thời không kịp phản ứng liền bối rối không thôi. Cô muốn nghĩ lạc quan, nhưng trong đầu luôn hiện lên bằng chứng sắt thép khiến cô không thể lạc quan nổi.
Nếu được, cô cũng không muốn chưa gì đã phán định mọi thứ. Nhưng cô nhất thời không biết nên gặp anh với cảm xúc gì nữa.
Cứ như vậy, Diana mê mang tận mấy ngày.
Mấy ngày đầu cô chỉ ở trong khách sạn không ra ngoài. Rõ ràng cô cũng chẳng nghĩ gì, nhưng cô cứ nhốt mình như vậy. Phần lớn thời gian đều là đứng bên cửa thủy tinh nhìn thành phố Hoa quốc xa hoa nhộn nhịp. Cô lại chưa từng nghĩ sẽ đi gặp những người thân máu mủ ruột rà của mình.
Mãi cho đến ngày thứ năm, khi cô quyết định sẽ trước trở về Scotland cô mới đi ra ngoài, dự định mua chút quà mang về.
Đúng vậy, cô đã nghĩ nếu người đàn ông kia thật sự không nhận lầm cô thì anh nhất định sẽ trở lại Scotland tìm cô. Đến lúc đó cũng không cần cô phải nghĩ gì cả.
Dù gì cô cũng được nuôi dậy ở nước ngoài bao nhiêu lâu, suy nghĩ không có phức tạp, cũng chẳng biết nghĩ làm sao. Cho dù lòng khổ sở nhưng cô không biết phải làm gì mới đúng, cô chỉ có thể nghĩ được như vậy, cũng làm như vậy.
Cô lại không nghĩ tới cô chỉ đi ra ngoài một lần lại vô tình gặp được chị gái song sinh của mình, Đàm Mộ Vân.
"Là cô?"
Khi Diana nghe thấy âm thanh ngờ vực, bên trong còn mang theo chút gì đó không thể nói rõ thì cô đang ở trong một cửa hàng bán trang sức đá quý. Vốn nghĩ mua cho bà ngoại một cái gì đó phù hợp, lại vô tình nhìn thấy thiết kế bên trong khá mới lạ nên mới vào. Cô không nghĩ họ có duyên đến mức không ở chốn đông người mà còn có thể tình cờ gặp nhau được.
Nhưng nếu nói là duyên, còn không bằng nói nghiệt duyên.
Họ không gặp nhau mười lăm năm, cho dù lúc chia tay tuổi của họ đã đủ để nhớ được đối phương nhưng đến giờ đã chẳng còn mấy ấn tượng. Nếu không phải họ quá giống nhau, chỉ khác thần thái thì có gặp nhau ngoài đường cũng chẳng nhận ra nhau. Kết quả là qua ngần ấy thời gian, họ gặp nhau nhưng là để tranh giành một người đàn ông... Có phải bi ai lắm không.
Đám người trợn lớn mắt, ông nội Mạc lại phản ứng đầu tiên. Ông gõ mạnh cái gậy xuống đất, lớn tiếng nói: "Hồ nháo!"
"Con là muốn dọa ông già này chết sớm à!?"
Mạc Dã rất thức thời nhận lỗi: "Xin lỗi ông nội. Con chỉ muốn một lần dứt điểm chuyện này, khỏi lằng nhằng thôi."
"Con có thể nói mà. Chúng ta nhất định tin con!"
Mẹ Mạc có giận, nhưng đau lòng nhiều hơn nên giọng nói cũng không có nhiều oán trách.
Nhưng Mạc Dã không có nói gì, chỉ rũ mắt im lặng bày tỏ.
Ba Mạc khẽ vỗ vai mẹ Mạc rồi nhìn anh hỏi: "Vậy đứa bé kia là ai?"
"Cô ấy có phải chị em song sinh của Đàm Mộ Vân hay không con không rõ, nhưng cô ấy tên Đàm Mộ Thu."
Mạc Dã thản nhiên đáp: "Cô ấy nói bản thân đã ở nước ngoài mười lăm năm, trên có một chị gái song sinh đang sống với cha ở Hoa quốc."
Người nhà họ Mạc vừa nghe liền nói vậy là đúng rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bây giờ con định làm sao?"
Ba Mạc hỏi anh.
Mạc Dã nói: "Cô ấy đang bảo vệ luận án tốt nghiệp. Con định đến Scotland một chuyến nữa, sẵn tiện đưa cô ấy về gặp mọi người."
Ba Mạc gật đầu, không nói nữa. Có nói gì thì cũng phải đợi thấy người mới nói được.
Sau đó Mạc Dã cũng theo người nhà họ Mạc rời khỏi bệnh viện, bởi vì anh có bị gì đâu.
Một trận kinh hồn táng đản, binh hoang mã loạn kết quả lại là Mạc Dã giả vờ. Đám người nhà họ Mạc cũng chẳng biết nên trách mắng anh làm sao nữa. Chung quy ra họ vẫn biết là do thái độ của họ đối với Đàm Mộ Vân quá nhiệt tình. Mạc Dã sợ không tỏ rỏ được với họ nên mới làm chuyện này, thành ra muốn trách anh lại không mở miệng được.
Ít nhất mọi chuyện đã sáng tỏ rồi. Mạc Dã cho rằng anh có thể an tâm đi tìm Diana.
Nói đến Diana, sau khi cô đi như chạy rời khỏi đó thì cứ lang thang vô định trên đường phố.
Rõ ràng trong người cô chảy dòng máu giống như đại đa số người đi trên đường, thế nhưng lúc này cô lại cảm thấy khắp nơi đều thật xa lạ. Bản thân cô quạnh quẻ như người cô đơn không có nơi để về, trong lòng lại loạn như ma.
Cô muốn nghĩ, nhưng lại không biết nên nghĩ từ chỗ nào. Mặc dù trong lòng hoảng hốt, khó chịu nói không hết.
Chung quy ra vẫn là cô luôn vô tư trong mối quan hệ này, cho nên khi xảy ra chuyện cô nhất thời không kịp phản ứng liền bối rối không thôi. Cô muốn nghĩ lạc quan, nhưng trong đầu luôn hiện lên bằng chứng sắt thép khiến cô không thể lạc quan nổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu được, cô cũng không muốn chưa gì đã phán định mọi thứ. Nhưng cô nhất thời không biết nên gặp anh với cảm xúc gì nữa.
Cứ như vậy, Diana mê mang tận mấy ngày.
Mấy ngày đầu cô chỉ ở trong khách sạn không ra ngoài. Rõ ràng cô cũng chẳng nghĩ gì, nhưng cô cứ nhốt mình như vậy. Phần lớn thời gian đều là đứng bên cửa thủy tinh nhìn thành phố Hoa quốc xa hoa nhộn nhịp. Cô lại chưa từng nghĩ sẽ đi gặp những người thân máu mủ ruột rà của mình.
Mãi cho đến ngày thứ năm, khi cô quyết định sẽ trước trở về Scotland cô mới đi ra ngoài, dự định mua chút quà mang về.
Đúng vậy, cô đã nghĩ nếu người đàn ông kia thật sự không nhận lầm cô thì anh nhất định sẽ trở lại Scotland tìm cô. Đến lúc đó cũng không cần cô phải nghĩ gì cả.
Dù gì cô cũng được nuôi dậy ở nước ngoài bao nhiêu lâu, suy nghĩ không có phức tạp, cũng chẳng biết nghĩ làm sao. Cho dù lòng khổ sở nhưng cô không biết phải làm gì mới đúng, cô chỉ có thể nghĩ được như vậy, cũng làm như vậy.
Cô lại không nghĩ tới cô chỉ đi ra ngoài một lần lại vô tình gặp được chị gái song sinh của mình, Đàm Mộ Vân.
"Là cô?"
Khi Diana nghe thấy âm thanh ngờ vực, bên trong còn mang theo chút gì đó không thể nói rõ thì cô đang ở trong một cửa hàng bán trang sức đá quý. Vốn nghĩ mua cho bà ngoại một cái gì đó phù hợp, lại vô tình nhìn thấy thiết kế bên trong khá mới lạ nên mới vào. Cô không nghĩ họ có duyên đến mức không ở chốn đông người mà còn có thể tình cờ gặp nhau được.
Nhưng nếu nói là duyên, còn không bằng nói nghiệt duyên.
Họ không gặp nhau mười lăm năm, cho dù lúc chia tay tuổi của họ đã đủ để nhớ được đối phương nhưng đến giờ đã chẳng còn mấy ấn tượng. Nếu không phải họ quá giống nhau, chỉ khác thần thái thì có gặp nhau ngoài đường cũng chẳng nhận ra nhau. Kết quả là qua ngần ấy thời gian, họ gặp nhau nhưng là để tranh giành một người đàn ông... Có phải bi ai lắm không.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro