Từ Đầu Đã Không Nhận Sai Em

Phụ nữ cũng có thể lưu manh

Nguyệt Cầm Ỷ Mộng

2024-07-21 06:12:58

Chỉ là đối với lời xin lỗi của cô, Mạc Dã nghe thì nghe, lại không thèm nói tiếng nào, mặt mày vẫn lạnh tanh mà nhấn chân muốn đi.

"Ấy! Anh muốn đi đâu!?"

Diana vừa thấy liền không nói cái gì mà anh cẩn thận chút, cô trực tiếp nắm lấy tay anh lần nữa vừa vội vàng hỏi. Âm thầm cảm nhận sự ấm áp từ lòng bàn tay lớn của anh, trong lòng cô trộm thỏa mãn không thôi.

Còn Mạc Dã thì lại thêm một bước sâu sắc cảm nhận hơn sự mềm mại từ nơi bàn tay họ nắm lấy nhau của người con gái. Nhiều năm sau anh bất chợt hồi tưởng, thứ đọng lại nhiều nhất trong lòng anh chính là sự mềm mại mang theo nồng đậm nhiệt tình đến không biết xấu hổ này từ người con gái.

Nhưng tất cả cũng không ngại anh hành xử theo tính tình mà đem bàn tay kia hất ra.

Mặc dù anh vẫn không hất được.

Cánh tay họ đong đưa vài cái nhưng vẫn là quấn quýt lấy nhau, mày anh bất giác nhăn lại một cách cáu kỉnh. Nhưng anh không hề nhìn thấy người con gái bên cạnh đang âm thầm cười trộm.

Thế mà cái miệng chúm chím xinh đẹp kia lại cứ thích phát ra lời khiêu khích: "Mặc dù tính tình anh không được tốt, hay cáu bẩn như mấy dì đang tới tháng, nhưng mà em có thể bao dung cho anh."

"..."

"Có điều sao anh cứ bướng bỉnh như trẻ con vậy? Em nắm tay anh thì có làm sao đâu. Anh lại không mất miếng thịt nào mà còn được lợi nữa."

"..."

Người con gái này đúng là...

Nói cô không biết rụt rè là còn đỡ, phải nói cô lưu manh, mặt dày không biết xấu hổ mới đúng. Phóng khoáng đến mức luôn đem ý nghĩ để trên đầu môi.

"Ây da được rồi mà!"

Người con gái không biết xấu hổ kia không đợi anh phản ứng gì đã lắc tay anh làm nũng, chẳng thèm quan tâm sắc mặt của anh, lời nói lại rất đáng đánh: "Người phương Tây không hay câu nệ tiểu tiết, em thấy anh còn có một nửa dòng máu châu Âu, anh có thể không phóng khoáng nhưng em còn không ngại, anh ngại gì chứ."

"Để em dẫn anh đi chơi đi."



"Đi đi mà!"

"..."

Thì ra phụ nữ một khi lưu manh lên thì không có giới hạn như vậy.

Rồi dưới sự không hạn cuối đó của cô, bất giác Mạc Dã đã bị cô lôi kéo đi.

Nhưng chăm sóc một người mù đâu có dễ, đặc biệt là một người vẫn chưa chấp nhận được việc mình bị mù, tính tình cáu bỉnh đến mức cả người yêu anh cũng không chịu được mà bỏ đi.

Lần đầu tiên cô vì chỉ lo líu ríu mà không nhìn đường dưới chân nên khiến anh bị vấp ổ gà.

May mà cô phản ứng nhanh đem anh kéo lại, nhưng cũng khiến mặt anh căng ra, đối với cô lại càng kiệm lời.

Lần thứ hai là do anh bước hụt một bậc tam cấp...

Diana gần như là theo phản xạ vội vàng đỡ lấy anh.

Rầm!

Kết quả vì không lường được quán lực mà cả hai cùng nhau ngã mạnh xuống.

"Ôi!"

Diana không nén nổi bật thốt một tiếng rên rỉ vì đau. Bởi vì cô đỡ cho anh nên gần như bị anh đè bên dưới. Trong cơn đau ê ẩm hết cả người, cô chỉ còn biết may mắn vì chỉ có một bậc thềm mà thôi.

Còn người đàn ông kia không rên lấy một tiếng, chẳng biết có bị thương vì cú ngã không nhưng lông mày lại cau chặt đến mức có thể kẹp chết một con muỗi vừa chật vật lùi khỏi người cô. Lúc cô muốn đưa tay kéo anh dậy thì bị anh hất ra.

Bốp!



Một tiếng kêu vang dội giữa không trung, mu bàn tay cô cũng bị đánh tới đỏ.

Không chỉ Diana mà cả người đàn ông kia cũng giật mình. Có điều phản ứng của anh bị bản mặt thối hoắc che lấp mất nên Diana không có nhìn thấy, mà cô cũng không để ý.

Cô xem như không có gì mà bất chất tất cả kéo anh lên: "Trời nắng rồi, đường rất nóng, anh đứng lên trước đã."

"Không cần!"

"Cần!"

Diana vừa mạnh mẽ phản bác lại vừa đưa tay phủi phủi người anh, kiểm tra xem anh có bị thương ở đâu không: "Là em dẫn anh ra ngoài, em phải có trách nhiệm an toàn của anh, đồng thời đưa anh về."

Mạc Dã không bị thương, chỉ là tay có chút bẩn, quần áo cũng vậy, mặc dù không thể so được với Diana. Thế mà cô chẳng thèm để ý, chỉ lo cho anh.

Người đàn ông kia không biết có áy náy hay không nhưng biểu tình chỉ càng thêm bướng bỉnh.

Thấy người đàn ông mím môi không nói, đôi mắt không có tiêu cự khiến cho khí chất của anh càng thêm xa cách, cô đau lòng hạ giọng: "Lần sau em sẽ để ý hơn."

"Giờ em đưa anh về nhé."

Cô vừa nói vừa dắt tay anh dẫn đi: "Có thể đầu gối của anh bị bầm một chút, anh trở về nhớ thoa thuốc vào nhé."

Thấy anh không trả lời cô cũng không nói gì. Hai người cứ thế im lặng về đến nhà.

"Đến nhà rồi."

Diana vừa nói vừa nhấn chuông cửa.

Lúc này Mạc Dã mới có chút phản ứng mà hơi giật mình. Anh khẽ quay đầu nhìn về hướng cô, mặc dù chỉ là đại khái, nhưng mà biểu tình ngờ vực trên mặt anh vẫn là rõ ràng trong mắt cô.

Diana ngượng ngùng lè lưỡi, nhưng lại không có chút hối lỗi nào nói: "Hôm qua em đã núp ở gần đó..."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Đầu Đã Không Nhận Sai Em

Số ký tự: 0