Từ Địa Ngục Đến Nhân Gian

Chương 2

2024-10-01 23:24:22

Tiểu Dạ lúc này chợt quay xuống nói:

- Ước gì bọn mình biết cách tìm được lợi phẩm hữu ích như họ nhỉ.

Không cần đợi tôi đáp, Phương Tố Như ngồi trước đã nói:

- Cô cần gì ước, chỉ cần có gan và bản lĩnh là được. Bộ tứ đó sớm đã đi "loot" hết mấy căn nhà gần đây rồi. Chúng ta thì không có bản lĩnh đó, di chuyển lung tung chỉ sợ chết đột xuất khi nào không hay. Tôi nhìn thái độ đó...chắc bọn họ đã phát hiện ra cái gì rồi, chẳng qua không nói cho chúng ta biết thôi, cẩn thận chút.

Vài phút sau chúng tôi cố tìm nhặt nhạnh những thứ có thể sử dụng được đang trôi lền bền trên mặt nước, một cái lon coca rỗng, một nhành cây, một trái bóng bầu dục,…những thứ này một là có thể giúp ích trong tình huống ngàn cân, hai là như hình hài mà chúng thể hiện…rác.

Cảnh vật yên tĩnh bỗng dưng bị phá vỡ sau một sự cố.

Hình như vì nhặt đồ mà vừa có người rơi xuống nước.

- Mau kéo cô ấy lên đi! - Có người vừa hô lên.

Tôi ngoái nhìn ra sau, nhìn thấy giữa dòng nước là người con gái tầm hai mươi tuổi đang chới với.

- Cứu tôi…cứu tôi với…tôi…tôi không biết bơi…làm ơn… - Cô ta cầu cứu thảm thiết.

Tiểu Dạ căng thẳng nói:

- Phải cứu cô ấy, ai ở gần kéo cô ấy lên đi!

Phương Tố Như cười khẩy.

- Chị hai, đùa kiểu gì thế? Có ngu mới cứu cô ta.

- Sao cô nói vậy chứ? Chúng ta…chúng ta…

Bên kia hình như cũng có người động lòng trắc ẩn đã ghé qua kéo người con gái lên thuyền. Cô gái kia được cứu lên vừa run rẩy sợ sệt nói:

- Thần Poiseidon tức giận, ngài muốn nhấn chìm thị trấn này. Các người phải tìm ra cây đinh ba trước khi nước biển nhấn chìm tất cả!

Một đám người nghe thấy liền ngớ ra. Bấy giờ tôi mới để ý đồ mà cô gái mặc không hề giống chúng tôi, là chiton và heation nó giống như quốc phục của người Hy Lạp cổ. Tôi biết có chuyện chẳng lành lập tức quát lên với thuyền bên kia:

- Đẩy cô ta xuống nước đi!

Đáng tiếc là quá trễ, trong lúc thuyền họ còn đang ngớ ra thì bất chợt như có thứ gì đó tấn công dữ dội từ bên dưới.



- Cái quái quỷ gì vậy?

Mặt nước bắt đầu gềnh sóng, mấy giây sau thuyền kia đã bị thứ gì đâm thủng, nước mau chóng tràn vào, sau đó cái thuyền kia liền chìm hẳn, những người trên đó chới với hô cứu thất thanh, người biết bơi thì dùng hết sức bình sinh để bơi về những thuyền khác cầu cứu vì họ cảm giác được dưới dòng nước lạnh băng đang có thứ sinh vật gì đó đáng sợ. Nhưng vấn đề lại tới, họ vừa bám vào thuyền khác thì thuyền đó ngay lập tức bị đâm chìm.

Có người đã nhận ra vấn đề liên lên tiếng cảnh báo:

- Thuyền chỉ bốn người, bốn người, không được cho họ lên!

- Chết tiệt, đừng có bơi về đây! Các người làm thuyền chúng tôi sắp chìm rồi!! Aaaa…

- Cứu cứu với!!! Cứu tôi…có thứ gì đó vừa cắn vào chân tôi…

Tình cảnh ngay tức khắc rơi vào hỗn loạn. Khi con người đối diện sinh tử, họ chỉ biết tới bản thân mình, thêm vài thuyền nữa bị liên lụy, số người lênh đênh cứ như vậy cố bám vào những chiếc còn lại khiến tình cảnh càng thêm hỗn loạn nguy hiểm.

Tiểu Dạ lúc này vừa sợ hãi nhìn vào watch trên tay, lập tức nhận ra.

- Luật…thuyền bốn người, nếu có người thứ năm…là phạm luật!

Đoàn thuyền nam lúc này vừa quay lại, tôi để ý sắc mặt bọn họ cũng không khá hơn là mấy, và hình như số thuyền của họ cũng đã ít hơn ba so với ban đầu. Ngay lúc này, có một cậu trai nhìn thấy bạn gái mình rơi xuống nước lập tức nhảy xuống, kéo cô ta về thuyền mình nói:

- Tôi biết luật thuyền chỉ bốn người, cho Tiểu Xuân lên thuyền, tôi…tôi có thể tự bơi…

- A Thành…nguy hiểm lắm…

- Nhưng chúng ta không còn cách nào khác…

Những người khác đành chiều ý A Thành, ngay lúc định kéo Tiểu Xuân lên thì ở phía bên kia nghe một tiếng quát lớn:

- Không cho cô ta lên!

Là một trong bộ tứ “đầu tàu” Phạn Tống vừa lên tiếng. Không giống ba người còn lại, tôi đánh giá Phạn Tống không mấy tốt, anh ta thường làm việc khá độc tài và kĩ năng làm việc nhóm cũng rất kém, hầu như mọi lúc đều chỉ muốn theo ý mình và thêm một điều nữa, tôi nghĩ anh ta có mắt thành kiến và thói phân biệt giới tính rất khốn nạn.

A Thành thậm chí biết và cũng không màng bận tâm lúc này đã đẩy Tiểu Xuân lên thuyền. Ngay sau đó cái thuyền kia liền lật.

Mọi người xung quanh sửng sốt.

- Má nó, sao lại thế? Thuyền rõ bốn người mà?

Bọn người vừa rơi xuống nước tiếp tục liên lụy thêm một cái thuyền gần đó chìm theo. Tiếp theo đó những vệt máu đỏ dần loang ra dưới mặt nước xanh thẫm.

- Aaa…Thứ…thứ đó đang cắn chân tôi…



Trần Khâm Đức quát:

- Mọi người xem lợi phẩm có món gì dùng được không? Phản xạ của các người bị hư hết rồi à?

Lúc bấy giờ mới có người để ý tới mớ lợi phẩm của mình. Có người tìm được một cái vấu hổ, liền bơi sát bờ những căn nhà gạch đỏ cao tầng để bấu vào, có người tìm được sợi xích, giăng thành dây giữa hai tòa nhà để đu lên, tình cảnh nghiêm trọng hơn khi tôi phát hiện thứ sinh vật ở dưới nước đang hoành hành là gì.

Nó là một con quái vật đầu người, thân có vải bạc sáng và có hai đuôi nhọn hoắc.

- Tiếp tục như thế này không phải là cách…phải làm sao đây, làm sao đây…

- Im đi, tiếng thở của cô phiền thật!

Từ Mộng và Phương Tố Như giờ này vẫn còn lời qua tiếng lại. Từ Mộng phát hoảng không ngừng nức nở còn Phương Tố Như vẫn an tĩnh mà chèo thuyền, tôi nghĩ nếu ở đây có ai còn bình tĩnh hơn cả tôi thì chắc chỉ có cô ta. Dù sao cô ta là người có nhiều kinh nghiệm nhất.

Một tiếng tít tít đột nhiên vàng lên, bọn tôi nhìn vào watch đang hiện lên dòng chữ đó mà nghệch mặt ra một lúc. Đó là âm thanh mà bất kì ai ở đây đều ghét, tôi quay nhìn đằng trước đằng sau, cư vậy mà chỉ mỗi watch của chúng tôi phát ra thứ âm thanh đó.

Phương Tổ Như lập tức buông mái chèo mất bình tĩnh đứng dậy:

- Không thể nào! Thế quái nào mà chúng ta phạm quy được??

Thuyền chúng tôi sau đó bị một cú đập lớn, Từ Mộng suýt chút thì rơi xuống nước cũng may là có Phương Tố Như kéo lại. Phương Tố Như quay lại nhìn cả ba người chúng tôi, cô ta suy tư một chút.

- Khoan đã…để tôi xem lại…luật nhóm…”đội nam, đội nữ, thuyền bốn người”.

Tiểu Dạ lo lắng nói:

- Thuyền…thuyền chúng ta sắp chìm sao? Tôi…tôi không biết bơi, con trai à…mẹ phải làm sao đây…

Phương Tố Như nghiêng mặt qua nhìn Tiểu Dạ.

- Chị mẹ, chị bầu con trai à?

Tiểu Dạ vừa la hoảng lên khi thuyền chúng tôi lại bị thêm một trận va đập, lắp bắp nói:

- Đúng…đúng…con trai…vợ chồng nhà tôi còn chưa đặt tên…

Phương Tố Như gật đầu nhẹ than một tiếng tỏ ý hiểu.

- Ôi mẹ kiếp! Combo đủ luôn!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Địa Ngục Đến Nhân Gian

Số ký tự: 0