Chương 4
2024-10-21 00:27:14
Lúc này tôi chợt nghe gần đó có tiếng thở dài. Trần Khâm Đức ấy vậy mà tự dưng chất vấn tôi:
- Em…quái thế nào em lại nhường phao cho người khác hử? Bây giờ thì hay rồi, bọn anh nhiều nhất chỉ có thể mang em lên trên nhưng không ai bảo đảm với tình trạng này của em đi được bao xa đâu nhé!
Tôi không cần suy nghĩ lập tức gật đầu.
- Được!
Tô Vạn Vạn cười giòn một tiếng tán thưởng tôi:
- Cô này trông liễu yếu đào tơ vậy cũng mạnh mẽ gớm nhỉ!
Người đầu tiên leo lên trên là Phạn Tống, kẻ này vẫn như người cõi trên đi không tiếng động, khi Tô Vạn Vạn còn đang hì hục cõng tôi trên vai để đu dây lên thì gã ta đã phi như người thằn lằn, đạp thủng vách tường mà nhảy lên đứng hiên ngang trên thành cửa sổ.
Khi lên tới nơi, tôi phát hiện đúng như bọn tôi dự đoán đây là cửa vào nhiệm vụ. Nó được chia thành hai bên, bên trái là cầu thang bộ, bên phải là thang máy. Watch của chúng tôi đồng loạt hiện lên dòng thông báo: “Nhiệm vụ sống còn: tìm cây Đinh Ba và dâng trả Thần Poseidon trước khi nước biển nuốt trọn thị trấn này. Nhấn để xác nhận.”
Tô Vạn Vạn suy tư một chút mới bước qua chỗ Phạn Tống, tôi nghe anh ta xù xì nói:
- Cậu vẫn chưa nhận nhiệm vụ à? Tầng này là đến lượt cậu đấy. Với tình hình này phải tuân theo luật chơi thì chính là phân theo nam một bên nữ một bên, cuối cùng tất cả chúng ta phải tìm ra cây đinh ba trước khi bị dìm nước chết hết.
Tôi không nghe Phạn Tống trả lời, lát sau thì Tô Vạn Vạn phải leo xuống hỗ trợ những người còn lại. Trên đây chỉ còn tôi và Phạn Tống. Nếu như theo bình thường, kẻ đầu tiên phát hiện ra cửa vào nhiệm vụ sẽ nhận được dòng thông báo kia, sau khi ấn vào nút xác nhận, người đó sẽ chính thức là “đầu tàu” của tầng đó, là đại diện cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ.
Ở tầng này nếu Phạn Tống là “đầu tàu”, nhiệm vụ của chúng tôi không chỉ là tìm ra cây Đinh Ba mà sau đó còn phải đưa cây Đinh Ba đó cho anh ta, anh ta sẽ là người dâng lên cho kẻ gọi là Thần Poseidon. Nếu thành công thì tầng này coi như vượt qua, nếu thất bại…đương nhiên không chỉ anh ta, tất cả chúng tôi đều sẽ chết.
Người là “đầu tàu” của tầng đó đồng thời cũng sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn những người khác.
Phạn Tống không biết suy nghĩ cái gì, anh ta quay lại nhìn tôi, tôi rất dị ứng với kẻ này nên chưa từng bao giờ nói chuyện cùng, đây coi như là lần tiếp xúc gần nhau nhất từ trước tới giờ.
Anh ta cao hơn mét tám, không quá gầy, hàng chân mày lúc nào cũng như muốn dính sát vào mi mắt nên nhìn rất hiểm, ánh mắt thâm trường sắc béng, mặt lạnh như băng, thường mặc một cái áo ba lỗ trắng bên trong và khoác bên ngoài áo sơ mi biển hoa hòe, mặc một cái quần đùi ngắn và mang dép lê, hình ảnh của anh ta như một trò đùa bỡn cợt với cái thế giới đầy rẫy bẫy chết này vậy, làm người ta ngứa mắt khôn thôi.
Tiếng dép lê trên sàn nhà khiến tôi rất khó chịu, hoặc là cảm giác bị anh ta nhìn khiến tôi không mấy tự nhiên. Tôi nén đau chân lùi về phía sau, anh ta cư vậy mà tiếp tục bước tới, đến khi dồn tôi đến sát cửa sổ mới ngừng lại.
Bên dưới dường như là tiếng Trần Khâm Đức vừa quát lên:
- Phạn Tống, thương hoa tiết ngọc thủ hạ lưu tình chút đi!
Tôi giật mình suýt chút nữa đã ngã ra ngoài cửa sổ, sau đó bị lôi mạnh trở về, anh ta nhìn tôi và nói bằng giọng cực kì đáng ghét:
- Nếu không muốn sống thì chết sớm chút cho rãnh nợ!
Kẻ này…đúng là ác quỷ.
Ngay lúc đó, một âm thanh tít tít tít quen thuộc vang lên, Phạn Tống thờ ơ nhìn tôi.
- Watch của cô đấy!
Lúc này tôi còn đang bở ngỡ không hiểu chuyện gì xảy ra, tại sao watch của tôi lại có thông báo thì nghe thấy âm báo từ watch của Phạn Tống và đồng loạt bên dưới tiếng tít tít tít của người khác vang lên, sự đồng điệu tạo thành một khúc trường âm cực kì buốt tai.
Watch của tôi có thông báo trước người khác hai giây, điều đó có nghĩa là gì?
Tôi thấy cơ thể mình đột nhiên gai lạnh, nhìn vào màn hình chiếc watch đeo trên tay đã thấy dòng thông báo hiện lên: “Xác nhận ‘đầu tàu’ thành công - Chu Xán đã nhận nhiệm vụ”
- Anh!!!
Phạn Tống cố ý lợi dụng lúc tôi sơ suất đã bấm vào watch nhận nhiệm vụ, thế là tôi, một kẻ vô danh giữa dòng người phải chật vật giành giật sự sống từ tay tử thần cư nhiên trở thành “đầu tàu” của tầng này, thành tấm bia cho hàng tá bi kịch sắp tới? Đúng là quá hấp dẫn.
Ở bên dưới đã nhận được thông báo, bọn họ đứng hình vài giây trước khi ồn ào một trận đổ dồn ánh mắt lên trên nhìn tôi và dữ tợn chất vấn:
- Cô bị điên à?
- Con nhỏ này là ai vậy?
- Mẹ kiếp, nó nhận “đầu tàu” rồi!
- Mạng của chúng ta trao cho nó à? Đùa kiểu gì vậy? Không phải Phạn Tống phải nhận ‘đầu tàu’ tầng này sao?
Đôi mắt đen hút của Phạn Tống vẫn giữ vẻ lạnh lùng quay đi như thể anh ta chưa hề làm việc gì thất đức.
Tất cả mọi người, mà không hẳn là tất cả, chỉ còn lại một nửa còn sống sót lúc này đã tập hợp trong căn phòng có một bên là cầu thang bộ và một bên là cửa thang máy. Sự im lặng bao trùm không gian giữa những ánh mắt chằm chằm nhìn tôi như một tội nhân thiên cổ.
Trần Khâm Đức vốn lạc quan nhưng tôi thấy rõ ánh mắt anh ta có phiền muộn, nhưng đã cố gắng che giấu phiền muộn đó cho không người khác thấy bằng nổ lực cứu vãn là một nụ cười khéo léo.
- Không sao, không sao, “đầu tàu” ai cũng được, quan trọng là bây giờ chúng ta phải mau chóng tìm ra cây Đinh Ba, sau đó đưa nó cho Chu Xán. Luật thì mọi người cũng nắm rồi, đội nam sẽ đi một bên, đội nữ một bên, chúng ta có thể gặp nhau ở tầng trên cùng sau khi tìm được cây Đinh Ba. Các cô có thể chọn trước.
Vài cô gái từ phía sau đi tới, lúc đi qua còn tiện thể hất vai tôi không hề khách sáo mà lườm nguýt. Bọn họ là những người có kinh nghiệm và năng lực cũng rất khá, nếu bên nam có Trần Khâm Đức, Phạn Tống, Tô Vạn Vạn và Lý Thái Danh thì bên nữ cũng có Lý Miên, Mã Duệ Hà, hai người này vốn được coi là đại tỷ.
Lý Miên có gương mặt trái xoan cân đối, đôi mắt sắc như hổ, dáng vẻ phong trần gợi cảm, thường mặc đồ bó sát làm tôn lên đường cong hoàn hảo, tính cách người này tự tin đến mức kiêu ngạo. Cô ta đi tới phía trước chỉ thẳng vào phía thang máy và nói:
- Dĩ nhiên là bên này, trông đỡ nhọc hơn.
Những người đằng sau có vẻ cũng tán đồng không có ý kiến.
- Vậy bọn tôi sẽ đi bên thang bộ, mọi người nhớ cẩn thận.
Trần Khâm Đức sau đó nhìn qua tôi, nhẹ nhàng trấn an bằng một nụ cười. Tôi đưa mắt qua nhìn thấy Phạn Tống, gã ta như có như không vừa nhìn tôi sau đó quay mặt dẫn đầu đoàn người tiền về phía lối thang bộ.
Tôi để ý mực nước bấy giờ đã dâng lên đến mắt cá chân, vết thương đã được băng bó kĩ nhưng cơn đau vẫn cứ âm ỉ, lúc này Tiểu Dạ từ sau đi tới đỡ lấy tôi, Phương Tố Như thì đứng bên trái xoay xoay con dao mạ vàng trong tay, nói bằng giọng rất đáng tin:
- Đừng lo lắng, bọn tôi sẽ hỗ trợ cô.
Chúng tôi tiến vào thang máy, đội nữ bây giờ chỉ còn lại hơn mười bảy người, cũng may cái thang máy to hơn bình thường đủ để chứa hết. Bọn họ nói xầm xì bên tai tôi rất nhiều, mắng nhiếc, xỉ vả, xầm xì đủ loại.
Đại khái cũng hiểu được, tự dưng lại đem nhiệm vụ quan trọng nhất, mạng sống của bọn họ trao vào tay một người đi đứng không lành lặn, bên cạnh lại có thêm một bà bầu chậm chạp thì đúng là gai mắt đến khó mà không đay nghiến.
Lý Miên không nhìn tôi, dáng đứng cô ta thẳng tắp lạnh lùng, nói:
- Tốt nhất cô biết điều, nghe lời một chút con chuột nhắt mưu mô ạ!
- Em…quái thế nào em lại nhường phao cho người khác hử? Bây giờ thì hay rồi, bọn anh nhiều nhất chỉ có thể mang em lên trên nhưng không ai bảo đảm với tình trạng này của em đi được bao xa đâu nhé!
Tôi không cần suy nghĩ lập tức gật đầu.
- Được!
Tô Vạn Vạn cười giòn một tiếng tán thưởng tôi:
- Cô này trông liễu yếu đào tơ vậy cũng mạnh mẽ gớm nhỉ!
Người đầu tiên leo lên trên là Phạn Tống, kẻ này vẫn như người cõi trên đi không tiếng động, khi Tô Vạn Vạn còn đang hì hục cõng tôi trên vai để đu dây lên thì gã ta đã phi như người thằn lằn, đạp thủng vách tường mà nhảy lên đứng hiên ngang trên thành cửa sổ.
Khi lên tới nơi, tôi phát hiện đúng như bọn tôi dự đoán đây là cửa vào nhiệm vụ. Nó được chia thành hai bên, bên trái là cầu thang bộ, bên phải là thang máy. Watch của chúng tôi đồng loạt hiện lên dòng thông báo: “Nhiệm vụ sống còn: tìm cây Đinh Ba và dâng trả Thần Poseidon trước khi nước biển nuốt trọn thị trấn này. Nhấn để xác nhận.”
Tô Vạn Vạn suy tư một chút mới bước qua chỗ Phạn Tống, tôi nghe anh ta xù xì nói:
- Cậu vẫn chưa nhận nhiệm vụ à? Tầng này là đến lượt cậu đấy. Với tình hình này phải tuân theo luật chơi thì chính là phân theo nam một bên nữ một bên, cuối cùng tất cả chúng ta phải tìm ra cây đinh ba trước khi bị dìm nước chết hết.
Tôi không nghe Phạn Tống trả lời, lát sau thì Tô Vạn Vạn phải leo xuống hỗ trợ những người còn lại. Trên đây chỉ còn tôi và Phạn Tống. Nếu như theo bình thường, kẻ đầu tiên phát hiện ra cửa vào nhiệm vụ sẽ nhận được dòng thông báo kia, sau khi ấn vào nút xác nhận, người đó sẽ chính thức là “đầu tàu” của tầng đó, là đại diện cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ.
Ở tầng này nếu Phạn Tống là “đầu tàu”, nhiệm vụ của chúng tôi không chỉ là tìm ra cây Đinh Ba mà sau đó còn phải đưa cây Đinh Ba đó cho anh ta, anh ta sẽ là người dâng lên cho kẻ gọi là Thần Poseidon. Nếu thành công thì tầng này coi như vượt qua, nếu thất bại…đương nhiên không chỉ anh ta, tất cả chúng tôi đều sẽ chết.
Người là “đầu tàu” của tầng đó đồng thời cũng sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn những người khác.
Phạn Tống không biết suy nghĩ cái gì, anh ta quay lại nhìn tôi, tôi rất dị ứng với kẻ này nên chưa từng bao giờ nói chuyện cùng, đây coi như là lần tiếp xúc gần nhau nhất từ trước tới giờ.
Anh ta cao hơn mét tám, không quá gầy, hàng chân mày lúc nào cũng như muốn dính sát vào mi mắt nên nhìn rất hiểm, ánh mắt thâm trường sắc béng, mặt lạnh như băng, thường mặc một cái áo ba lỗ trắng bên trong và khoác bên ngoài áo sơ mi biển hoa hòe, mặc một cái quần đùi ngắn và mang dép lê, hình ảnh của anh ta như một trò đùa bỡn cợt với cái thế giới đầy rẫy bẫy chết này vậy, làm người ta ngứa mắt khôn thôi.
Tiếng dép lê trên sàn nhà khiến tôi rất khó chịu, hoặc là cảm giác bị anh ta nhìn khiến tôi không mấy tự nhiên. Tôi nén đau chân lùi về phía sau, anh ta cư vậy mà tiếp tục bước tới, đến khi dồn tôi đến sát cửa sổ mới ngừng lại.
Bên dưới dường như là tiếng Trần Khâm Đức vừa quát lên:
- Phạn Tống, thương hoa tiết ngọc thủ hạ lưu tình chút đi!
Tôi giật mình suýt chút nữa đã ngã ra ngoài cửa sổ, sau đó bị lôi mạnh trở về, anh ta nhìn tôi và nói bằng giọng cực kì đáng ghét:
- Nếu không muốn sống thì chết sớm chút cho rãnh nợ!
Kẻ này…đúng là ác quỷ.
Ngay lúc đó, một âm thanh tít tít tít quen thuộc vang lên, Phạn Tống thờ ơ nhìn tôi.
- Watch của cô đấy!
Lúc này tôi còn đang bở ngỡ không hiểu chuyện gì xảy ra, tại sao watch của tôi lại có thông báo thì nghe thấy âm báo từ watch của Phạn Tống và đồng loạt bên dưới tiếng tít tít tít của người khác vang lên, sự đồng điệu tạo thành một khúc trường âm cực kì buốt tai.
Watch của tôi có thông báo trước người khác hai giây, điều đó có nghĩa là gì?
Tôi thấy cơ thể mình đột nhiên gai lạnh, nhìn vào màn hình chiếc watch đeo trên tay đã thấy dòng thông báo hiện lên: “Xác nhận ‘đầu tàu’ thành công - Chu Xán đã nhận nhiệm vụ”
- Anh!!!
Phạn Tống cố ý lợi dụng lúc tôi sơ suất đã bấm vào watch nhận nhiệm vụ, thế là tôi, một kẻ vô danh giữa dòng người phải chật vật giành giật sự sống từ tay tử thần cư nhiên trở thành “đầu tàu” của tầng này, thành tấm bia cho hàng tá bi kịch sắp tới? Đúng là quá hấp dẫn.
Ở bên dưới đã nhận được thông báo, bọn họ đứng hình vài giây trước khi ồn ào một trận đổ dồn ánh mắt lên trên nhìn tôi và dữ tợn chất vấn:
- Cô bị điên à?
- Con nhỏ này là ai vậy?
- Mẹ kiếp, nó nhận “đầu tàu” rồi!
- Mạng của chúng ta trao cho nó à? Đùa kiểu gì vậy? Không phải Phạn Tống phải nhận ‘đầu tàu’ tầng này sao?
Đôi mắt đen hút của Phạn Tống vẫn giữ vẻ lạnh lùng quay đi như thể anh ta chưa hề làm việc gì thất đức.
Tất cả mọi người, mà không hẳn là tất cả, chỉ còn lại một nửa còn sống sót lúc này đã tập hợp trong căn phòng có một bên là cầu thang bộ và một bên là cửa thang máy. Sự im lặng bao trùm không gian giữa những ánh mắt chằm chằm nhìn tôi như một tội nhân thiên cổ.
Trần Khâm Đức vốn lạc quan nhưng tôi thấy rõ ánh mắt anh ta có phiền muộn, nhưng đã cố gắng che giấu phiền muộn đó cho không người khác thấy bằng nổ lực cứu vãn là một nụ cười khéo léo.
- Không sao, không sao, “đầu tàu” ai cũng được, quan trọng là bây giờ chúng ta phải mau chóng tìm ra cây Đinh Ba, sau đó đưa nó cho Chu Xán. Luật thì mọi người cũng nắm rồi, đội nam sẽ đi một bên, đội nữ một bên, chúng ta có thể gặp nhau ở tầng trên cùng sau khi tìm được cây Đinh Ba. Các cô có thể chọn trước.
Vài cô gái từ phía sau đi tới, lúc đi qua còn tiện thể hất vai tôi không hề khách sáo mà lườm nguýt. Bọn họ là những người có kinh nghiệm và năng lực cũng rất khá, nếu bên nam có Trần Khâm Đức, Phạn Tống, Tô Vạn Vạn và Lý Thái Danh thì bên nữ cũng có Lý Miên, Mã Duệ Hà, hai người này vốn được coi là đại tỷ.
Lý Miên có gương mặt trái xoan cân đối, đôi mắt sắc như hổ, dáng vẻ phong trần gợi cảm, thường mặc đồ bó sát làm tôn lên đường cong hoàn hảo, tính cách người này tự tin đến mức kiêu ngạo. Cô ta đi tới phía trước chỉ thẳng vào phía thang máy và nói:
- Dĩ nhiên là bên này, trông đỡ nhọc hơn.
Những người đằng sau có vẻ cũng tán đồng không có ý kiến.
- Vậy bọn tôi sẽ đi bên thang bộ, mọi người nhớ cẩn thận.
Trần Khâm Đức sau đó nhìn qua tôi, nhẹ nhàng trấn an bằng một nụ cười. Tôi đưa mắt qua nhìn thấy Phạn Tống, gã ta như có như không vừa nhìn tôi sau đó quay mặt dẫn đầu đoàn người tiền về phía lối thang bộ.
Tôi để ý mực nước bấy giờ đã dâng lên đến mắt cá chân, vết thương đã được băng bó kĩ nhưng cơn đau vẫn cứ âm ỉ, lúc này Tiểu Dạ từ sau đi tới đỡ lấy tôi, Phương Tố Như thì đứng bên trái xoay xoay con dao mạ vàng trong tay, nói bằng giọng rất đáng tin:
- Đừng lo lắng, bọn tôi sẽ hỗ trợ cô.
Chúng tôi tiến vào thang máy, đội nữ bây giờ chỉ còn lại hơn mười bảy người, cũng may cái thang máy to hơn bình thường đủ để chứa hết. Bọn họ nói xầm xì bên tai tôi rất nhiều, mắng nhiếc, xỉ vả, xầm xì đủ loại.
Đại khái cũng hiểu được, tự dưng lại đem nhiệm vụ quan trọng nhất, mạng sống của bọn họ trao vào tay một người đi đứng không lành lặn, bên cạnh lại có thêm một bà bầu chậm chạp thì đúng là gai mắt đến khó mà không đay nghiến.
Lý Miên không nhìn tôi, dáng đứng cô ta thẳng tắp lạnh lùng, nói:
- Tốt nhất cô biết điều, nghe lời một chút con chuột nhắt mưu mô ạ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro