Từ Địa Ngục Đến Nhân Gian

Chương 7

2024-10-01 23:24:22

Watch trên tay tất cả mọi người trong suốt thời gian vẫn đồng loạt vang lên tiếng âm báo phạm luật, lượng nước tăng nhanh như vũ bão, ngay lúc này đã thấm ướt đế giày. Tôi cứ tưởng bọn họ sẽ sốt sắn lắm vì quanh đây không còn một đường thoát thân nào nữa, căn phòng kín kẽ không một tia sáng lọt qua và trong khi chẳng ai tìm được tung tích cây Đinh Ba.

Họ ngây như phỗng làm tôi hoài nghi liệu có phải tất cả đã ngầm chịu số phận rồi không.

Phạn Tống vẫn nhìn tôi, ánh mắt của anh ta sâu hun hút không rõ là quá giận dữ hay đang suy nghĩ phải khiến tôi chịu hậu quả thế nào cho cái bạt tay vừa nãy.

Trần Khâm Đức hiếm hoi lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng đi tới chợt kéo tôi lùi về phía sau, anh ta nói:

- Phạn Tống…chúng ta tìm cách trước đã.

Tôi tỏ vẻ không hề yếu thế mà bước ra khỏi vùng bảo vệ của Trần Khâm Đức. Phạn Tống vẫn không nói chuyện, xung quanh chỉ nghe thấy tiếng thút thít của mấy cô gái chứ mặc nhiên chẳng ai nói gì nữa. Phải đợi đến một lúc lâu sau, khi nước đã dâng tới ống chân, tôi thực sự tin bọn họ đã chấp nhận kết cục này thì Phạn Tống mới mở miệng nói bằng giọng thấp:

- Sách Danh, nói!

Lý Sách Danh là một trong bộ tứ đầu tàu, đa phần thời gian đều không ngẩn mặt khỏi cuốn sổ tính toán, bấy giờ vừa đẩy gọng kính vừa ngẩn đầu nói:

- Chiều cao căn phòng này là 2m. Mực nước hiện tại là 45cm, tăng 6cm/giây, có nghĩa là chúng ta cần 25 giây nữa để lấy cây Đinh Ba trước khi nước dâng đến mức cực đại. Mật mã mà đội nam giải được lúc ở cửa sắt trên tầng một ghép với mật mã thang máy của đội nữ, MED, USA, là MEDUSA. Tôi không chắc, nhưng có thể nó là tên bức tượng đầu rắn ở tầng hai lối thang bộ, theo truyền thuyết đó là tượng một trong những người tình của Poseidon. Cây Đinh Ba có thể giấu bên trong đó.

- Má nó, là bức tượng đá chết tiệt ở cánh cửa sắt tầng hai đó sao?

- Nhưng ở đó toàn là rắn, lúc đó tất cả chúng ta vừa phải tìm mật mã mở cửa sắt, vừa phải đánh với lũ rắn độc khó khăn lắm mới thoát được, bây giờ nước đã dâng đến độ này thì làm sao…

Vài tiếng xầm xì lo lắng trỗi dậy.

Lý Sách Danh chầm chậm nhìn qua Phạn Tống, nghiêm túc đẩy gọng kính.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Anh Tống, cực anh lần này rồi.

Ánh mắt của Phạn Tống lúc này mới chính thức rời khỏi mặt tôi, anh ta xoay người ùm một tiếng nhảy xuống lối thang bộ sau đó mất hút trong làn nước sâu thẳm.

Lý Miên đi qua, cô ta trừng ngược liếc xuôi, nghiến răng nói với tôi:

- Cô dám đánh cả Phạn Tống, Chu Xán, cô xong đời rồi!

Tôi cười khẩy nói:

- Gì? Xót à? Chi bằng đánh lại đi, mà quên…tôi bây giờ là “đầu tàu” đấy, chú ý thái độ một chút, nếu tôi không vui, lát nữa nhỡ làm sai cái gì khiến Poseidon không nhận cây Đinh Ba thì chết toi cả lũ!

- Cô!!!

- Lý Miên, tôi chúc cô từ nay về sau không bao giờ nằm trong số những con cừu yếu ớt nhất cần bị đàn loại bỏ.

Lý Miên cười nửa miệng rồi bỏ đi như thể lời tôi nói đối với cô ta chỉ là tiếng rắm. Tôi nhìn xuống dòng nước lạnh ngắt đang bao quanh ngực mình, đột nhiên nhớ tới Tiểu Dạ, chắc bây giờ cô đã không còn đau đớn sợ hãi gì nhiều nữa, cảm giác như cái gì đó đắng nghẹn ở cổ họng mà tôi nuốt mãi chẳng trôi, trên mặt tôi không còn rõ đâu là nước biển mặn, đâu là nước mắt nữa.

Trong căn phòng đầy là nước, những giây khắc cuối cùng không ai biết liệu ải này họ sẽ vượt qua được hay không, nhưng bấy giờ họ có bạn bè, có người yêu, ai cũng có vòng tay đề kề cận, chỉ có mình tôi là lạc lõng.

Trần Khâm Đức xuất hiện trước mặt tôi, rất gần, tôi ngẩn lên, đỉnh đầu liền lướt qua cằm anh ta, đôi mắt anh ta cong lên, giọng rất nhẹ, gần như là thủ thỉ nói với tôi:

- Lát nữa khi nước tràn quá cao, anh sẽ bế em lên nhé, nhiệm vụ cuối cùng mọi người đều trông chờ vào em.

Tôi không đáp chỉ im lặng nhìn nước dâng qua ngực mình, đè nén nhịp thở khó khăn từng giây một. Lát sau tôi ngẩn mặt thẳng thắn hỏi anh ta:

- Anh tin Phạn Tống tìm được cây Đinh Ba à? Nếu không thì sao?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh ta cười đáp lại rất tự tin:

- Cậu ấy chắc chắn tìm thấy, thất bại không có trong từ điển của Phạn Tống, bọn anh luôn tin là vậy. Vả lại bọn anh đã rất cố gắng, em cũng vậy, mọi cố gắng đều sẽ được đền đáp.

- Thực sự em chưa thấy ai lạc quan như anh.

Trần Khâm Đức bật cười, đột nhiên anh ta nói bằng giọng cực kì nghiêm túc:

- Coi như khen nhé! Thật ra…suốt thời gian qua anh luôn nhìn thấy cách mà em bảo vệ bản thân và người khác. Những người khác khi cận kề sinh tử sẽ bộc lộ ra dã tính, sự man rợ, ác độc, ích kỉ, vì bản thân mà có thể hóa dã thú, còn em thì khác, trong mọi trường hợp…em đều bình tĩnh tìm cách tốt nhất, làm mọi thứ mình có khả năng để bảo vệ bản thân và người khác. Anh rất tiếc về chuyện Tiểu Dạ, nhưng chắc cô ấy cũng hi vọng em có thể sống tiếp.

Tôi nhìn anh ta, nửa muốn nói gì nửa lại không, sau đó tôi lại nghe anh ta nói:

- Em…giống như một bông hoa trắng sạch sẽ giữa địa ngục dơ bẩn này vậy.

Tôi bối rối quay đi, cho dù là ai tự dưng được người khác giới khen mình nhiều như vậy thì cũng sinh ra cảm giác ngại ngùng. Nước lúc này đã dâng quá cổ, những người khác bấy giờ chỉ biết trông đợi vào tia hi vọng cuối cùng. Trần Khâm Đức sau đó bế tôi từ đằng sau, để tôi có thể đứng cao nhất trong đám người, nước lúc này càng lúc càng dâng nhanh đến tận khi tôi phát hiện xung quanh chỉ còn duy nhất một mình mình.

Một luồn sáng xanh phát ra từ dưới làn nước, Phạn Tống trồi lên với cây Đinh Ba dài đang phát ra luồn ánh sáng xanh kì dị. Tôi thấy đôi mắt anh ta đỏ ngầu dưới mái tóc đen sũng ướt, anh ta không nói lời nào mà ném cây Đinh Ba qua cho tôi trước khi bị dòng nước nuốt chửng. Watch của tôi tít tít tít hiện lên dòng thông báo màu xanh:

“Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ, Chu Xán sẽ dâng cây Đinh Ba cho Thần Poseidon. Xin hãy đọc kĩ theo khẩu lệnh và không được sai: ‘Tôi đại diện cho người dân của Watka, kính cẩn trả lại ngài bảo vật thần thánh, xin hãy gột rửa tội lỗi, ban phước cho toàn bộ nhân loại hỡi Thần Poseidon tối cao!’”

Tôi hít một hơi thật sâu, đọc hết dòng khẩu lệnh, nước mắt lả chả rơi xuống thành dòng. Tôi muốn nói với Tiểu Dạ ngay lúc này, chúng ta đã làm được rồi, cậu có thấy được không?

Một luồn ánh sáng hiện lên trước mặt, tôi không nhìn rõ đó là thứ gì, nó như một guồng xoáy cuốn tôi vào không gian khác. Nơi mà kí ức đột nhiên gợi nhớ, tôi vẫn còn mặc đồng phục trung học, tôi và Tiểu Dạ dắt tay nhau trên một cánh đồng hoa, tuổi đó tôi rất thích học, tôi chỉ đọc sách suốt ngày nên không có được mấy người bạn chơi cùng, chỉ có Tiểu Dạ là kiên nhẫn đi cùng một đứa nhàm chán như tôi…Sau đó cả hai đều lớn lên mỗi người một hướng, cô thì lấy anh hai sau đó gia đình họ dọn đi một nơi khác sinh sống, tôi tốt nghiệp, làm trong một công ty không lớn sau đó…một vài hình ảnh lộn xộn khác lại xuất hiện khiến đầu tôi đau như búa bổ, tôi không thể nhớ được mình đã quên cái gì đó, nhưng hình như nó rất quan trọng.

Tôi càng muốn mở cánh cửa đó ra thì hình ảnh kia càng trốn chạy, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, tại sao tôi lại ở đây, rốt cuộc tôi đã quên đi bao nhiêu thứ quan trọng trước kia? Tôi ôm đầu cuộn tròn trong một cái kén, ánh sáng dần tắt, tôi cũng mệt mỏi thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Địa Ngục Đến Nhân Gian

Số ký tự: 0