Chương 9
2024-10-21 00:27:14
Lúc chúng tôi xuống sảnh chính, hầu như mọi người đều đã nhập tiệc trước, không khí ăn uống rất thoải mái náo nhiệt song đã không còn quá đông đúc như trước kia, trên bàn ăn bấy giờ chỉ còn lại hơn hai mươi lăm người.
Lý Miên, Mã Duệ Hà và đám “chị chị em em” của bọn họ ngồi một bên, lúc bọn tôi đi ngang, Mã Duệ Hà vừa nhìn Tiểu Dạ vừa cười nửa miệng nói bóng nói gió:
- Mạng cũng to gớm!
Tiểu Dạ đứng nép bên cạnh tôi, tôi và cô nhìn nhau, ai cũng hiểu thứ không đáng vây vào tuyệt nhiên không nên vây. Tôi ngồi xuống bàn ăn, Trần Khâm Đức ngồi ở phía đối diện, anh ta rót cho tôi một ít rượu nhấm, bên cạnh anh ta là Tô Vạn Vạn lúc này vừa nhìn tôi vừa chống cằm không biết thật hay đùa, nói:
- Có phải tôi nhạy cảm không, sao nhìn không khí giữa hai người cứ khang khác hồi trước ấy nhỉ! Đúng không Sách Danh?
Lý Sách Danh đang ăn cũng chợt dừng lại, ngó qua quan sát bọn tôi vài giây rồi tỏ ra rất nghiêm túc, đẩy gọng kính và nói:
- Em cũng thấy vậy.
Trần Khâm Đức chậc một tiếng.
- Nè nè hai anh em cậu nói gì thế? Chu Xán đã rất cực trong nhiệm vụ vừa rồi, chúng ta đương nhiên phải chăm sóc em ấy một chút.
- Phải vậy không? Khâm Đức à, đều là anh em cả, có chuyện gì cũng đừng che giấu bọn tôi nhé!
- Vớ vẩn, chuyện gì mà giấu các cậu chứ!
Bọn họ cứ cười đùa vui vẻ một lúc lâu không chán, không khí bên đám con trai lúc nào cũng trông thoải mái và dễ chịu hơn chỗ bọn tôi nhiều. Lý Miên ngồi cách tôi bốn người, nhưng tôi luôn có cảm giác trong suốt thời gian đôi mắt cô ta thi thoảng cứ dán chặt vào người mình, muốn bao nhiêu ác ý, có bấy nhiêu ác ý.
Tiếng trò chuyện rôm rả lại diễn ra trên bàn ăn.
- Chúng ta có thể mang đồ của người Watka đi đúng không? Tôi thực sự thích nó lắm…
- Cậu muốn chết à? Mớ chăn mền rối rắm này mà quấn lên người đi làm nhiệm vụ thì chưa được năm phút cậu đã chết yểu rồi.
- Ừ ha… đẹp thì đẹp nhưng nó đúng là hơi rườm rà…
- Chị Lý Miên, hôm nay chị đúng là cực kì xinh đẹp đó, đồ này hợp với chị lắm…
- Vậy sao, tôi cũng thấy thường thôi.
Tôi buồn chán ngắm một vòng, trong lòng thầm nhận định, đúng là buổi tối hôm nay trông ai cũng rất rạng rỡ trong váy phục Watka, nhưng nếu để khen một người nổi bật nhất thì chắc hẳn không ai khác ngoài Từ Mộng. Cô ta không biết từ đâu hốt hoảng chạy vào, mặc trên người chiếc váy màu trắng kem tôn lên làn da trắng như sứ, gương mặt trái xoan xinh xắn với đôi mắt to tròn và đôi môi đỏ thắm, nhìn như một nữ thần hạ trần khiến đám con trai vừa thấy liền ngơ ngẩn.
Có thể nói nhan sắc này đã “gánh” tất cả sự ngốc nghếch, bồng bột và vô tri để cô ta có thể thuận lợi tồn tại đến giờ phút này. Từ Mộng chạy đến chỗ chúng tôi cầu cứu.
- Cứu tôi, cứu tôi, ông quốc vương này cứ bị gì ấy, ông ấy…cứ đòi lập tôi làm vương hậu…
Cả đám cười ồ lên.
- Vậy thì hay quá, cô có thể ở lại đây mà, không cần phải đi liều mạng với bọn tôi nữa.
- Cậu điên à, ông ta như đáng tuổi ông nội tôi vậy.
- Nhưng ông nội cô có giàu bằng ông ấy đâu.
- Giàu cái gì chứ, tôi mới không thèm, tôi lúc trước là người mẫu nổi tiếng đó, một đêm diễn của tôi còn mua được cả mấy cái cung điện này.
Phương Tố Như lúc ngày ngẩn đầu lên nói:
- Ờ, vậy chắc cô chịu Poseidon thôi, đi theo bọn tôi còn giúp ông ta “dâng lũ” suýt hại chết cả đám.
Từ Mộng gân cổ lên, xấu hổ quát:
- Cô…cô im đi!!!
Tôi và Tiểu Dạ nhìn nhau cười khúc khích. Tiểu Dạ đột nhiên quay sang nói nhỏ bên tai tôi:
- Hình như anh Khâm Đức đúng là thích cậu thật rồi. Anh ấy cứ ngồi đó nhìn cậu suốt nãy giờ.
Tôi giật mình ngẩn lên thấy Trần Khâm Đức đúng là ngồi ở phía đối diện đang nhìn mình, anh ta cười một cái chứ mặc nhiên không nói gì nữa. Đối với chuyện tình cảm tuy tôi không có nhiều kinh nghiệm nhưng tôi cũng không quá ngốc nghếch mà không nhận ra, lúc này bị Tiểu Dạ nói thẳng ra, tôi lại không muốn đối diện liền lảng đi.
- Sống nay chết mai, cậu nghĩ chúng ta lo được tới những chuyện xa xỉ vậy à?
Tiểu Dạ đánh vào vai tôi một cái, nói:
- Cho xin đi cô, cậu nhìn xung quanh đi, ai cũng có cặp có đôi cả, tình yêu làm thế giới tốt hơn mà. Với lại…tôi cũng thấy cậu có cảm tình với anh ta.
Tôi nhét một miếng salad vào miệng Tiểu Dạ.
- Ăn rau nhiều vào chút đi.
- Haha…Không dám nhận á?
- Tôi có bạn trai rồi.
- Nhưng cậu chẳng nhớ nổi mặt của anh ta.
Tôi nghẹn lại không nuốt nổi thức ăn nữa. Tiểu Dạ nói đúng, tôi biết mình từng có người yêu khi ở thế giới thực, nhưng xui xẻo thay, kí ức về người kia lại là một mảng trắng xóa. Mọi người ở đây đều có thứ không thể nhớ nổi, có thể là một ai đó, hoặc một sự kiện gì đó mà họ cho là rất quan trọng, và tôi thì quên đi hẳn mọi thứ về người bạn trai này.
Tiểu Dạ thở dài nói:
- Cậu nhắn tin cho tôi, vui vẻ kể rằng mình có bạn trai rồi, là mối tình đầu của cậu…tôi cũng chẳng biết mặt anh ta, nhưng thấy cậu vui vẻ tôi có thể cảm giác được hai người thật sự rất tốt. Cho đến một ngày, cậu gọi cho tôi rồi khóc nức nở…tôi nghĩ nếu như đã là người không xứng đáng, tốt nhất thì nên quên đi.
Tôi quay ngược sang hỏi Tiểu Dạ:
- Nhưng mà cậu cũng đâu có quên anh hai tôi được?
Tiểu Dạ hừ nói:
- Giống sao mà giống, anh ấy là chồng tôi mà, anh ấy rất tốt.
- Giống đấy, giống ở chỗ…tôi và cậu đều không thể nhớ nổi mọi thứ về người mình từng yêu.
Tiểu Dạ lúc này mới đăm chiêu một chút, tay cô nhẹ nhàng xoa cái bụng đang tròn lên từng ngày. Tôi quên đi mọi thứ về người bạn trai kia, còn Tiểu Dạ hoàn toàn không nhớ nổi gương mặt của anh hai, tôi chỉ có thể kể lại cho cô nghe về cả quá trình yêu đương và lấy nhau của họ. Thật kì lạ, kí ức của tất cả chúng tôi đều khuyết ở những thứ quan trọng và thời điểm quan trọng nhất.
Lúc sau, cả hai chúng tôi đều im lặng trong thỏa thuận ngầm không nói về chuyện trai gái gì nữa.
Phạn Tống là người xuất hiện cuối cùng trong bữa tiệc, anh ta vẫn mặc bộ đồ đi biển và mang dép lê, đối với khung cảnh bấy giờ chính là một sự lạc quẻ nổi bật.
Tô Vạn Vạn chán nản kêu lên:
- Phạn Tống! Chán cậu thật! Mấy cô gái ở đây đây ai cũng đợi nhìn cậu mặc đồ Watka.
Phạn Tống ngồi xuống bàn và vùi đầu ăn, chỉ nói một câu:
- Ai rảnh mà mặc.
Tôi chợt thấy Tô Vạn Vạn ghé qua hỏi Trần Khâm Đức:
- Nè, sao mà từ khi làm nhiêm vụ tầng này xong thì cái tâm hồn cậu ta nó cứ càng ngày càng u ám thế nhỉ?
Trần Khâm Đức suy nghĩ một lát cũng không biết đáp án, lúc đó Lý Thái Danh ở bên cạnh vừa đẩy gọng kính vừa xù xì nói nhỏ:
- Kí ức của chúng ta đều mở ra một chút, nhưng lại rất ít, chắc là do nhiệm vụ lần này đã mất quá nhiều người. Mấy anh cũng biết trong số chúng ta người chấp nhất theo đuổi kí ức bị mất nhiều nhất là anh Tống.
Phạn Tống cũng là người rời khỏi buổi tiệc sớm nhất, lúc anh ta bỏ ra ngoài thì Lý Miên cũng đột nhiên đứng dậy đi theo. Phương Tố Như huých tay tôi một cái ra hiệu.
- Hai người đó giống như có gì mờ ám nhỉ?
- Ừ, nhìn là biết liền mà!
- Cô không lo lắng sao?
Tôi nghiêng qua mắt lớn mắt nhỏ nhìn Phương Tố Như.
- Lo lắng?
- Thì bây giờ coi như bây giờ một người là mạnh nhất bên nam, một người là mạnh nhất bên nữ, cô thì hay rồi, đắc tội cả hai. Nếu hai người đó cùng một phe thì sau này cô khó mà sống.
Tôi cười nói:
- Nghe cũng đáng trông chờ ha!
Phương Tố Như nghẹn họng không buồn nói chuyện với tôi nữa.
Lý Miên, Mã Duệ Hà và đám “chị chị em em” của bọn họ ngồi một bên, lúc bọn tôi đi ngang, Mã Duệ Hà vừa nhìn Tiểu Dạ vừa cười nửa miệng nói bóng nói gió:
- Mạng cũng to gớm!
Tiểu Dạ đứng nép bên cạnh tôi, tôi và cô nhìn nhau, ai cũng hiểu thứ không đáng vây vào tuyệt nhiên không nên vây. Tôi ngồi xuống bàn ăn, Trần Khâm Đức ngồi ở phía đối diện, anh ta rót cho tôi một ít rượu nhấm, bên cạnh anh ta là Tô Vạn Vạn lúc này vừa nhìn tôi vừa chống cằm không biết thật hay đùa, nói:
- Có phải tôi nhạy cảm không, sao nhìn không khí giữa hai người cứ khang khác hồi trước ấy nhỉ! Đúng không Sách Danh?
Lý Sách Danh đang ăn cũng chợt dừng lại, ngó qua quan sát bọn tôi vài giây rồi tỏ ra rất nghiêm túc, đẩy gọng kính và nói:
- Em cũng thấy vậy.
Trần Khâm Đức chậc một tiếng.
- Nè nè hai anh em cậu nói gì thế? Chu Xán đã rất cực trong nhiệm vụ vừa rồi, chúng ta đương nhiên phải chăm sóc em ấy một chút.
- Phải vậy không? Khâm Đức à, đều là anh em cả, có chuyện gì cũng đừng che giấu bọn tôi nhé!
- Vớ vẩn, chuyện gì mà giấu các cậu chứ!
Bọn họ cứ cười đùa vui vẻ một lúc lâu không chán, không khí bên đám con trai lúc nào cũng trông thoải mái và dễ chịu hơn chỗ bọn tôi nhiều. Lý Miên ngồi cách tôi bốn người, nhưng tôi luôn có cảm giác trong suốt thời gian đôi mắt cô ta thi thoảng cứ dán chặt vào người mình, muốn bao nhiêu ác ý, có bấy nhiêu ác ý.
Tiếng trò chuyện rôm rả lại diễn ra trên bàn ăn.
- Chúng ta có thể mang đồ của người Watka đi đúng không? Tôi thực sự thích nó lắm…
- Cậu muốn chết à? Mớ chăn mền rối rắm này mà quấn lên người đi làm nhiệm vụ thì chưa được năm phút cậu đã chết yểu rồi.
- Ừ ha… đẹp thì đẹp nhưng nó đúng là hơi rườm rà…
- Chị Lý Miên, hôm nay chị đúng là cực kì xinh đẹp đó, đồ này hợp với chị lắm…
- Vậy sao, tôi cũng thấy thường thôi.
Tôi buồn chán ngắm một vòng, trong lòng thầm nhận định, đúng là buổi tối hôm nay trông ai cũng rất rạng rỡ trong váy phục Watka, nhưng nếu để khen một người nổi bật nhất thì chắc hẳn không ai khác ngoài Từ Mộng. Cô ta không biết từ đâu hốt hoảng chạy vào, mặc trên người chiếc váy màu trắng kem tôn lên làn da trắng như sứ, gương mặt trái xoan xinh xắn với đôi mắt to tròn và đôi môi đỏ thắm, nhìn như một nữ thần hạ trần khiến đám con trai vừa thấy liền ngơ ngẩn.
Có thể nói nhan sắc này đã “gánh” tất cả sự ngốc nghếch, bồng bột và vô tri để cô ta có thể thuận lợi tồn tại đến giờ phút này. Từ Mộng chạy đến chỗ chúng tôi cầu cứu.
- Cứu tôi, cứu tôi, ông quốc vương này cứ bị gì ấy, ông ấy…cứ đòi lập tôi làm vương hậu…
Cả đám cười ồ lên.
- Vậy thì hay quá, cô có thể ở lại đây mà, không cần phải đi liều mạng với bọn tôi nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Cậu điên à, ông ta như đáng tuổi ông nội tôi vậy.
- Nhưng ông nội cô có giàu bằng ông ấy đâu.
- Giàu cái gì chứ, tôi mới không thèm, tôi lúc trước là người mẫu nổi tiếng đó, một đêm diễn của tôi còn mua được cả mấy cái cung điện này.
Phương Tố Như lúc ngày ngẩn đầu lên nói:
- Ờ, vậy chắc cô chịu Poseidon thôi, đi theo bọn tôi còn giúp ông ta “dâng lũ” suýt hại chết cả đám.
Từ Mộng gân cổ lên, xấu hổ quát:
- Cô…cô im đi!!!
Tôi và Tiểu Dạ nhìn nhau cười khúc khích. Tiểu Dạ đột nhiên quay sang nói nhỏ bên tai tôi:
- Hình như anh Khâm Đức đúng là thích cậu thật rồi. Anh ấy cứ ngồi đó nhìn cậu suốt nãy giờ.
Tôi giật mình ngẩn lên thấy Trần Khâm Đức đúng là ngồi ở phía đối diện đang nhìn mình, anh ta cười một cái chứ mặc nhiên không nói gì nữa. Đối với chuyện tình cảm tuy tôi không có nhiều kinh nghiệm nhưng tôi cũng không quá ngốc nghếch mà không nhận ra, lúc này bị Tiểu Dạ nói thẳng ra, tôi lại không muốn đối diện liền lảng đi.
- Sống nay chết mai, cậu nghĩ chúng ta lo được tới những chuyện xa xỉ vậy à?
Tiểu Dạ đánh vào vai tôi một cái, nói:
- Cho xin đi cô, cậu nhìn xung quanh đi, ai cũng có cặp có đôi cả, tình yêu làm thế giới tốt hơn mà. Với lại…tôi cũng thấy cậu có cảm tình với anh ta.
Tôi nhét một miếng salad vào miệng Tiểu Dạ.
- Ăn rau nhiều vào chút đi.
- Haha…Không dám nhận á?
- Tôi có bạn trai rồi.
- Nhưng cậu chẳng nhớ nổi mặt của anh ta.
Tôi nghẹn lại không nuốt nổi thức ăn nữa. Tiểu Dạ nói đúng, tôi biết mình từng có người yêu khi ở thế giới thực, nhưng xui xẻo thay, kí ức về người kia lại là một mảng trắng xóa. Mọi người ở đây đều có thứ không thể nhớ nổi, có thể là một ai đó, hoặc một sự kiện gì đó mà họ cho là rất quan trọng, và tôi thì quên đi hẳn mọi thứ về người bạn trai này.
Tiểu Dạ thở dài nói:
- Cậu nhắn tin cho tôi, vui vẻ kể rằng mình có bạn trai rồi, là mối tình đầu của cậu…tôi cũng chẳng biết mặt anh ta, nhưng thấy cậu vui vẻ tôi có thể cảm giác được hai người thật sự rất tốt. Cho đến một ngày, cậu gọi cho tôi rồi khóc nức nở…tôi nghĩ nếu như đã là người không xứng đáng, tốt nhất thì nên quên đi.
Tôi quay ngược sang hỏi Tiểu Dạ:
- Nhưng mà cậu cũng đâu có quên anh hai tôi được?
Tiểu Dạ hừ nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Giống sao mà giống, anh ấy là chồng tôi mà, anh ấy rất tốt.
- Giống đấy, giống ở chỗ…tôi và cậu đều không thể nhớ nổi mọi thứ về người mình từng yêu.
Tiểu Dạ lúc này mới đăm chiêu một chút, tay cô nhẹ nhàng xoa cái bụng đang tròn lên từng ngày. Tôi quên đi mọi thứ về người bạn trai kia, còn Tiểu Dạ hoàn toàn không nhớ nổi gương mặt của anh hai, tôi chỉ có thể kể lại cho cô nghe về cả quá trình yêu đương và lấy nhau của họ. Thật kì lạ, kí ức của tất cả chúng tôi đều khuyết ở những thứ quan trọng và thời điểm quan trọng nhất.
Lúc sau, cả hai chúng tôi đều im lặng trong thỏa thuận ngầm không nói về chuyện trai gái gì nữa.
Phạn Tống là người xuất hiện cuối cùng trong bữa tiệc, anh ta vẫn mặc bộ đồ đi biển và mang dép lê, đối với khung cảnh bấy giờ chính là một sự lạc quẻ nổi bật.
Tô Vạn Vạn chán nản kêu lên:
- Phạn Tống! Chán cậu thật! Mấy cô gái ở đây đây ai cũng đợi nhìn cậu mặc đồ Watka.
Phạn Tống ngồi xuống bàn và vùi đầu ăn, chỉ nói một câu:
- Ai rảnh mà mặc.
Tôi chợt thấy Tô Vạn Vạn ghé qua hỏi Trần Khâm Đức:
- Nè, sao mà từ khi làm nhiêm vụ tầng này xong thì cái tâm hồn cậu ta nó cứ càng ngày càng u ám thế nhỉ?
Trần Khâm Đức suy nghĩ một lát cũng không biết đáp án, lúc đó Lý Thái Danh ở bên cạnh vừa đẩy gọng kính vừa xù xì nói nhỏ:
- Kí ức của chúng ta đều mở ra một chút, nhưng lại rất ít, chắc là do nhiệm vụ lần này đã mất quá nhiều người. Mấy anh cũng biết trong số chúng ta người chấp nhất theo đuổi kí ức bị mất nhiều nhất là anh Tống.
Phạn Tống cũng là người rời khỏi buổi tiệc sớm nhất, lúc anh ta bỏ ra ngoài thì Lý Miên cũng đột nhiên đứng dậy đi theo. Phương Tố Như huých tay tôi một cái ra hiệu.
- Hai người đó giống như có gì mờ ám nhỉ?
- Ừ, nhìn là biết liền mà!
- Cô không lo lắng sao?
Tôi nghiêng qua mắt lớn mắt nhỏ nhìn Phương Tố Như.
- Lo lắng?
- Thì bây giờ coi như bây giờ một người là mạnh nhất bên nam, một người là mạnh nhất bên nữ, cô thì hay rồi, đắc tội cả hai. Nếu hai người đó cùng một phe thì sau này cô khó mà sống.
Tôi cười nói:
- Nghe cũng đáng trông chờ ha!
Phương Tố Như nghẹn họng không buồn nói chuyện với tôi nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro