Từ Hôn Sau Khi Trọng Sinh, Ta Nâng Đỡ Tân Vương Thượng Vị
Bá Khí Hộ Thê 1
2024-09-25 08:50:08
Nghĩ tới đây, môi Thẩm Trầm Bích có chút trắng bệch, giống như là đã chịu phải kinh hách nào đó vậy.
Hoàng Hậu ngồi về lại chỗ cũ, chậm rãi thưởng thức trà, trên mặt vẫn là vẻ hiền từ như cũ.
Nhưng mà những điều này Thẩm Trầm Bích tất nhiên là không nhìn thấy, sau đó vẫn là Bích Vân kể cho nàng nghe.
Chỉ một lát sau, Ngọc Trúc lại bưng thuốc tới đây, lần này Hoàng Hậu ngược lại không kiên trì đòi đút thuốc nữa, an ổn cầm chén thuốc đưa cho Thẩm Trầm Bích.
Thẩm Trầm Bích khẽ cười, “Đa tạ Hoàng Hậu nương nương!”
Dứt lời, nàng dùng thìa khuấy vài lần, mặc dù trong lòng kháng cự, nhưng mà dưới cái nhìn chăm chú của Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, đành phải đưa một thìa thuốc lên trên miệng.
Ngay khi chiếc thìa sắp chạm vào môi, một âm thanh quen thuộc truyền đến, “Khoan đã!”
Chỉ thấy Dạ Huyền Thần sải bước đi tới, mang theo một luồng gió lạnh từ bên ngoài vào.
Đầu ngón tay vốn đã lạnh của Thẩm Trầm Bích,lúc này lại càng lạnh thêm vài phần.
“Vương gia?” Thẩm Trầm Bích sững sờ, sau đó thả chiếc thìa xuống.
Dạ Huyền Thần trực tiếp đi đến trước mặt Thẩm Trầm Bích, liếc qua chén thuốc một cái, rồi hất đổ nó.
“Sở vương có ý gì?” Thấy Dạ Huyền Thần không nói lời nào mà đã hất đổ chén thuốc trước mặt hai người, trên mặt Hoàng Hậu hiện lên mấy phần phẫn nộ.
Thẩm Trầm Bích cũng không ngờ tới Dạ Huyền Thần lại trực tiếp như vậy, bất an kéo ống tay áo Dạ Huyền Thần.
Dạ Huyền Thần nắm lấy tay Thẩm Trầm Bích, khi chạm đến đầu ngón tay lạnh như băng của nàng, hắn hơi nhíu mày.
“Nghe nói Hoàng Hậu nương nương cho truyền vị hôn thê của bổn vương tiến cung để hỏi thăm thương thế, bổn vương sợ mắt nàng bị thương sẽ làm phiền đến Hoàng Hậu, nên cố ý tới đây dẫn vị hôn thê hồi phủ, nếu lễ nghĩa có chỗ nào còn thiếu sót, xin hãy thứ lỗi!”
Mặc dù nói như vậy, nhưng mà trong lời nói của Dạ Huyền Thần làm cho người ta không nhìn thấy được bất kỳ lời xin lỗi nào.
“Bổn cung biết Sở vương lo lắng cho Hứa Nhi, thế nhưng bổn cung cũng chỉ là lo lắng cho thương thế của Hứa Nhi mà thôi, đặc biệt sai thái y sắc thuốc để cho Hứa Nhi uống, Sở vương vừa đến đã hất đổ chén thuốc, là có gì bất mãn với bổn cung sao?”
Hoàng Hậu nói xong, sắc mặt xanh mét.
“Một vết thương không tìm hai thầy thuốc, vết thương của Hứa Nhi sớm đã tìm thái y xem qua rồi, ngày thường cũng đang uống thuốc, không cần Hoàng Hậu phải nhọc lòng, ngược lại là Hoàng Hậu sao lại cứ khăng khăng muốn Hứa Nhi uống thuốc ở đây? Chẳng lẽ trong thuốc này có bỏ thứ gì sao?”
Dạ Huyền Thần che ở trước người Thẩm Trầm Bích, nhìn nước thuốc còn chưa khô trên mặt đất, gương mặt lạnh lùng.
Nhưng mà dù cho có hạ độc thật, thì bà ta cũng không có khả năng thừa nhận, khóe miệng Dạ Huyền Thần mang theo nụ cười lạnh, “Không bằng mời thái y đến kiểm tra một chút!”
Nghe đến đó, hốc mắt Hoàng Hậu đỏ lên một chút, ánh mắt nhìn về phía Dạ Huyền Thần mang theo vài phần đau lòng, “Bổn cung xem Hứa Nhi như nữ nhi của mình, Sở vương thế nhưng lại nghĩ bổn cung như thế?”
Dạ Huyền Thần cũng không thật sự có ý định cho người mời thái y đến, “Lúc nãy bổn vương vừa mới đến, nghe hạ nhân nói vì để đề phòng bất trắc nên có sắc nhiều hơn một ít, nếu Hoàng Hậu cứ nói là vì muốn tốt cho Hứa Nhi, chi bằng Hoàng Hậu uống thử chỗ thuốc còn lại, như vậy thì bổn vương sẽ tin là Hoàng Hậu thật sự không hạ độc!”
Hoàng Hậu ngoài cười nhưng trong không cười, trơ mắt nhìn Ngọc Trúc bưng một chén thuốc nữa tới.
“Nếu Sở Vương đã nói như vậy, hôm nay nếu như bổn cung không uống, sợ là ngày mai trong thành sẽ truyền ra lời đồn Hoàng Hậu hạ độc Sở vương phi rồi.” Hoàng Hậu căm giận nói, cầm lấy chén thuốc uống một hơi cạn sạch.
Nghe thấy âm thanh Hoàng Hậu nuốt thuốc xuống, Thẩm Trầm Bích nghiêng đầu, trong lòng Dạ Huyền Thần cũng có vài phần nghi hoặc.
Chẳng lẽ không có hạ độc? Vậy thì tại sao Hoàng Hậu lại cứ ép buộc như vậy? Thậm chí còn nhất định bắt nàng uống chén thuốc kia, Thẩm Trầm Bích nghĩ mãi vẫn không ra.
Hoàng Hậu ngồi về lại chỗ cũ, chậm rãi thưởng thức trà, trên mặt vẫn là vẻ hiền từ như cũ.
Nhưng mà những điều này Thẩm Trầm Bích tất nhiên là không nhìn thấy, sau đó vẫn là Bích Vân kể cho nàng nghe.
Chỉ một lát sau, Ngọc Trúc lại bưng thuốc tới đây, lần này Hoàng Hậu ngược lại không kiên trì đòi đút thuốc nữa, an ổn cầm chén thuốc đưa cho Thẩm Trầm Bích.
Thẩm Trầm Bích khẽ cười, “Đa tạ Hoàng Hậu nương nương!”
Dứt lời, nàng dùng thìa khuấy vài lần, mặc dù trong lòng kháng cự, nhưng mà dưới cái nhìn chăm chú của Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, đành phải đưa một thìa thuốc lên trên miệng.
Ngay khi chiếc thìa sắp chạm vào môi, một âm thanh quen thuộc truyền đến, “Khoan đã!”
Chỉ thấy Dạ Huyền Thần sải bước đi tới, mang theo một luồng gió lạnh từ bên ngoài vào.
Đầu ngón tay vốn đã lạnh của Thẩm Trầm Bích,lúc này lại càng lạnh thêm vài phần.
“Vương gia?” Thẩm Trầm Bích sững sờ, sau đó thả chiếc thìa xuống.
Dạ Huyền Thần trực tiếp đi đến trước mặt Thẩm Trầm Bích, liếc qua chén thuốc một cái, rồi hất đổ nó.
“Sở vương có ý gì?” Thấy Dạ Huyền Thần không nói lời nào mà đã hất đổ chén thuốc trước mặt hai người, trên mặt Hoàng Hậu hiện lên mấy phần phẫn nộ.
Thẩm Trầm Bích cũng không ngờ tới Dạ Huyền Thần lại trực tiếp như vậy, bất an kéo ống tay áo Dạ Huyền Thần.
Dạ Huyền Thần nắm lấy tay Thẩm Trầm Bích, khi chạm đến đầu ngón tay lạnh như băng của nàng, hắn hơi nhíu mày.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nghe nói Hoàng Hậu nương nương cho truyền vị hôn thê của bổn vương tiến cung để hỏi thăm thương thế, bổn vương sợ mắt nàng bị thương sẽ làm phiền đến Hoàng Hậu, nên cố ý tới đây dẫn vị hôn thê hồi phủ, nếu lễ nghĩa có chỗ nào còn thiếu sót, xin hãy thứ lỗi!”
Mặc dù nói như vậy, nhưng mà trong lời nói của Dạ Huyền Thần làm cho người ta không nhìn thấy được bất kỳ lời xin lỗi nào.
“Bổn cung biết Sở vương lo lắng cho Hứa Nhi, thế nhưng bổn cung cũng chỉ là lo lắng cho thương thế của Hứa Nhi mà thôi, đặc biệt sai thái y sắc thuốc để cho Hứa Nhi uống, Sở vương vừa đến đã hất đổ chén thuốc, là có gì bất mãn với bổn cung sao?”
Hoàng Hậu nói xong, sắc mặt xanh mét.
“Một vết thương không tìm hai thầy thuốc, vết thương của Hứa Nhi sớm đã tìm thái y xem qua rồi, ngày thường cũng đang uống thuốc, không cần Hoàng Hậu phải nhọc lòng, ngược lại là Hoàng Hậu sao lại cứ khăng khăng muốn Hứa Nhi uống thuốc ở đây? Chẳng lẽ trong thuốc này có bỏ thứ gì sao?”
Dạ Huyền Thần che ở trước người Thẩm Trầm Bích, nhìn nước thuốc còn chưa khô trên mặt đất, gương mặt lạnh lùng.
Nhưng mà dù cho có hạ độc thật, thì bà ta cũng không có khả năng thừa nhận, khóe miệng Dạ Huyền Thần mang theo nụ cười lạnh, “Không bằng mời thái y đến kiểm tra một chút!”
Nghe đến đó, hốc mắt Hoàng Hậu đỏ lên một chút, ánh mắt nhìn về phía Dạ Huyền Thần mang theo vài phần đau lòng, “Bổn cung xem Hứa Nhi như nữ nhi của mình, Sở vương thế nhưng lại nghĩ bổn cung như thế?”
Dạ Huyền Thần cũng không thật sự có ý định cho người mời thái y đến, “Lúc nãy bổn vương vừa mới đến, nghe hạ nhân nói vì để đề phòng bất trắc nên có sắc nhiều hơn một ít, nếu Hoàng Hậu cứ nói là vì muốn tốt cho Hứa Nhi, chi bằng Hoàng Hậu uống thử chỗ thuốc còn lại, như vậy thì bổn vương sẽ tin là Hoàng Hậu thật sự không hạ độc!”
Hoàng Hậu ngoài cười nhưng trong không cười, trơ mắt nhìn Ngọc Trúc bưng một chén thuốc nữa tới.
“Nếu Sở Vương đã nói như vậy, hôm nay nếu như bổn cung không uống, sợ là ngày mai trong thành sẽ truyền ra lời đồn Hoàng Hậu hạ độc Sở vương phi rồi.” Hoàng Hậu căm giận nói, cầm lấy chén thuốc uống một hơi cạn sạch.
Nghe thấy âm thanh Hoàng Hậu nuốt thuốc xuống, Thẩm Trầm Bích nghiêng đầu, trong lòng Dạ Huyền Thần cũng có vài phần nghi hoặc.
Chẳng lẽ không có hạ độc? Vậy thì tại sao Hoàng Hậu lại cứ ép buộc như vậy? Thậm chí còn nhất định bắt nàng uống chén thuốc kia, Thẩm Trầm Bích nghĩ mãi vẫn không ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro