Từ Hôn Sau Khi Trọng Sinh, Ta Nâng Đỡ Tân Vương Thượng Vị
Bảo Vệ Chặt Chẽ...
2024-09-25 08:50:08
Trong vương phủ của hắn thế mà lại có gian tế, nếu như không phải Thẩm Trầm Bích vẫn còn đang ở bên cạnh, thì bây giờ hắn nhất định sẽ cắt đầu của nha hoàn kia xuống, đưa cho kẻ chủ mưu phía sau.
Thẩm Trầm Bích nghe xong, cũng hiểu đại khái chuyện gì đang xảy ra, trong lòng không khỏi run lên, người này có khi nào là do hoàng hậu phái tới hay không? Nếu đúng là như vậy, vậy thì hành động kỳ lạ của Hoàng Hậu hôm nay ngược lại có chỗ hợp lý.
Nhưng mà dù sao đây cũng chỉ là suy đoán, trước khi tìm được chứng cứ thì nàng cũng không dám nói bừa.
Thấy sắc mặt của Thẩm Trầm Bích vẫn tái nhợt như cũ, Dạ Huyền Thần nhíu mày, vẻ mặt đau lòng, “Hôm nay bổn vương sẽ ngủ chung với nàng!”
Thẩm Trầm Bích còn tưởng là mình nghe nhầm, “Vương gia nói cái gì?”
“Hôm nay bổn vương muốn ngủ với nàng!” Dạ Huyền Thần nhẫn nại lặp lại một lần nữa.
Thẩm Trầm Bích nghe xong, biểu cảm trên mặt thay đổi liên tục, cảnh tượng vừa rồi hiện lên trong đầu nàng, nàng lập tức lắc đầu, “Không được, chúng ta bây giờ vẫn chưa thành hôn, như thế là không hợp lễ nghĩa!”
“Nghĩ gì thế? Bổn vương chỉ sợ trong phủ sẽ có đồng bọn của nàng ta, ban đêm tự mình canh gác sẽ an tâm hơn chút!” Dạ Huyền Thần không nhịn được lắc đầu, có chút buồn cười.
Hơn nữa bây giờ mắt của Thẩm Trầm Bích vẫn chưa nhìn thấy, cho dù hắn có muốn thì cũng sẽ không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Thẩm Trầm Bích suy nghĩ một lát, liền đồng ý, bây giờ thanh danh thì tính là gì chứ, không có gì quan trọng hơn cái mạng nhỏ này cả.
Chỉ là khi đêm đến, Thẩm Trầm Bích mới cảm thấy có chút hối hận.
Tiếng hít thở của Dạ Huyền Thần ở trong đêm tối vô cùng rõ ràng, mặc dù Thẩm Trầm Bích đưa lưng về phía hắn,nhưng cũng không thể nào xem nhẹ sự tồn tại của hắn.
Hai người không nói gì với nhau, xấu hổ một lúc lâu, có lẽ là Thẩm Trầm Bích đã quá mệt mỏi, nên từ từ thiếp đi.
Nhưng mà Dạ Huyền Thần lại có chút khó khăn, hương thơm riêng biệt của thiếu nữ quanh quẩn bên chóp mũi, trong khoảng thời gian ngắn hắn không có cách nào đi vào giấc ngủ.
Thật vất vả lắm hắn sắp ngủ thiếp đi, Thẩm Trầm Bích bỗng nhiên trở mình xoay lại đây.
Hắn nháy mắt tỉnh táo lại, mở to hai mắt, nhìn cánh tay đang gác lên người mình.
“Ngủ không thành thật gì cả!” Hắn nhỏ giọng nỉ non, nhẹ nhàng đặt cánh tay trên người mình xuống dưới, chỉnh lại chăn cho màng.
Nhìn thấy Thẩm Trầm Bích đang ngủ ngon lành, Dạ Huyền Thần mới thoáng yên tâm, từ từ thiếp đi.
Chỉ là ban đêm hắn ngủ không sâu, thế cho nên Thẩm Trầm Bích trở mình mấy lần hắn đều biết.
Giữa trưa ngày hôm sau, một thân ảnh màu đen vội vàng chạy tới thư phòng của Dạ Huyền Thần.
“Là ai?” Dạ Huyền Thần cầm binh thư trong tay, giọng nói lạnh như băng.
Giọng nói của Minh Nghiệp có chút khàn khàn, “Là Hoàng Hậu, người này đã được sắp xếp đưa vào vương phủ nhiều ngày, là thuộc hạ thất trách, xin Vương gia trách phạt!”
Dạ Huyền Thần khoát tay, “Đi xuống đi! Sau này cẩn thận một chút! Nhân tiện kiếm cho bà ta chút chuyện để làm đi!”
“Vâng!” Minh Nghiệp cúi đầu lui xuống.
Bàn tay đang cầm binh thư của Dạ Huyền Thần đột nhiên siết chặt lại, thẻ tre gãy vụn.
Hắn biết ngay là Hoàng Hậu ngày đó không phải là vì hỏi han quan tâm gì cả mà, chỉ là không nghĩ tới bà ta lại vươn tay vào tận vương phủ, xem ra vương phủ này cũng cần phải chỉnh đốn lại một phen rồi.
Đêm đó, nghe nói mẫu tộc của Hoàng Hậu – Tô gia tham ô quân lương, Hoàng Thượng tức giận, đến điện Chiêu Dương ngay trong đêm, thiết nghĩ Hoàng Hậu lúc này chắc hẳn là không được dễ chịu cho lắm.
Thẩm Trầm Bích nghe xong chuyện này, ngược lại trong lòng vô cùng bình tĩnh, nàng quay ra hướng Dạ Huyền Thần, “Việc này là do Vương gia làm sao?”
Dạ Huyền Thần nhướng mày, “Cái này không phải là do bổn vương làm, là bọn chúng gieo gió gặt bão.”
Nghe xong, Thẩm Trầm Bích liền hiểu rõ ý tứ trong đó, trên mặt lộ ra ý cười.
Thẩm Trầm Bích nghe xong, cũng hiểu đại khái chuyện gì đang xảy ra, trong lòng không khỏi run lên, người này có khi nào là do hoàng hậu phái tới hay không? Nếu đúng là như vậy, vậy thì hành động kỳ lạ của Hoàng Hậu hôm nay ngược lại có chỗ hợp lý.
Nhưng mà dù sao đây cũng chỉ là suy đoán, trước khi tìm được chứng cứ thì nàng cũng không dám nói bừa.
Thấy sắc mặt của Thẩm Trầm Bích vẫn tái nhợt như cũ, Dạ Huyền Thần nhíu mày, vẻ mặt đau lòng, “Hôm nay bổn vương sẽ ngủ chung với nàng!”
Thẩm Trầm Bích còn tưởng là mình nghe nhầm, “Vương gia nói cái gì?”
“Hôm nay bổn vương muốn ngủ với nàng!” Dạ Huyền Thần nhẫn nại lặp lại một lần nữa.
Thẩm Trầm Bích nghe xong, biểu cảm trên mặt thay đổi liên tục, cảnh tượng vừa rồi hiện lên trong đầu nàng, nàng lập tức lắc đầu, “Không được, chúng ta bây giờ vẫn chưa thành hôn, như thế là không hợp lễ nghĩa!”
“Nghĩ gì thế? Bổn vương chỉ sợ trong phủ sẽ có đồng bọn của nàng ta, ban đêm tự mình canh gác sẽ an tâm hơn chút!” Dạ Huyền Thần không nhịn được lắc đầu, có chút buồn cười.
Hơn nữa bây giờ mắt của Thẩm Trầm Bích vẫn chưa nhìn thấy, cho dù hắn có muốn thì cũng sẽ không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Thẩm Trầm Bích suy nghĩ một lát, liền đồng ý, bây giờ thanh danh thì tính là gì chứ, không có gì quan trọng hơn cái mạng nhỏ này cả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ là khi đêm đến, Thẩm Trầm Bích mới cảm thấy có chút hối hận.
Tiếng hít thở của Dạ Huyền Thần ở trong đêm tối vô cùng rõ ràng, mặc dù Thẩm Trầm Bích đưa lưng về phía hắn,nhưng cũng không thể nào xem nhẹ sự tồn tại của hắn.
Hai người không nói gì với nhau, xấu hổ một lúc lâu, có lẽ là Thẩm Trầm Bích đã quá mệt mỏi, nên từ từ thiếp đi.
Nhưng mà Dạ Huyền Thần lại có chút khó khăn, hương thơm riêng biệt của thiếu nữ quanh quẩn bên chóp mũi, trong khoảng thời gian ngắn hắn không có cách nào đi vào giấc ngủ.
Thật vất vả lắm hắn sắp ngủ thiếp đi, Thẩm Trầm Bích bỗng nhiên trở mình xoay lại đây.
Hắn nháy mắt tỉnh táo lại, mở to hai mắt, nhìn cánh tay đang gác lên người mình.
“Ngủ không thành thật gì cả!” Hắn nhỏ giọng nỉ non, nhẹ nhàng đặt cánh tay trên người mình xuống dưới, chỉnh lại chăn cho màng.
Nhìn thấy Thẩm Trầm Bích đang ngủ ngon lành, Dạ Huyền Thần mới thoáng yên tâm, từ từ thiếp đi.
Chỉ là ban đêm hắn ngủ không sâu, thế cho nên Thẩm Trầm Bích trở mình mấy lần hắn đều biết.
Giữa trưa ngày hôm sau, một thân ảnh màu đen vội vàng chạy tới thư phòng của Dạ Huyền Thần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Là ai?” Dạ Huyền Thần cầm binh thư trong tay, giọng nói lạnh như băng.
Giọng nói của Minh Nghiệp có chút khàn khàn, “Là Hoàng Hậu, người này đã được sắp xếp đưa vào vương phủ nhiều ngày, là thuộc hạ thất trách, xin Vương gia trách phạt!”
Dạ Huyền Thần khoát tay, “Đi xuống đi! Sau này cẩn thận một chút! Nhân tiện kiếm cho bà ta chút chuyện để làm đi!”
“Vâng!” Minh Nghiệp cúi đầu lui xuống.
Bàn tay đang cầm binh thư của Dạ Huyền Thần đột nhiên siết chặt lại, thẻ tre gãy vụn.
Hắn biết ngay là Hoàng Hậu ngày đó không phải là vì hỏi han quan tâm gì cả mà, chỉ là không nghĩ tới bà ta lại vươn tay vào tận vương phủ, xem ra vương phủ này cũng cần phải chỉnh đốn lại một phen rồi.
Đêm đó, nghe nói mẫu tộc của Hoàng Hậu – Tô gia tham ô quân lương, Hoàng Thượng tức giận, đến điện Chiêu Dương ngay trong đêm, thiết nghĩ Hoàng Hậu lúc này chắc hẳn là không được dễ chịu cho lắm.
Thẩm Trầm Bích nghe xong chuyện này, ngược lại trong lòng vô cùng bình tĩnh, nàng quay ra hướng Dạ Huyền Thần, “Việc này là do Vương gia làm sao?”
Dạ Huyền Thần nhướng mày, “Cái này không phải là do bổn vương làm, là bọn chúng gieo gió gặt bão.”
Nghe xong, Thẩm Trầm Bích liền hiểu rõ ý tứ trong đó, trên mặt lộ ra ý cười.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro