Từ Hôn Sau Khi Trọng Sinh, Ta Nâng Đỡ Tân Vương Thượng Vị
Thái Tử Bị Trừn...
2024-09-25 08:50:08
Hoàng Hậu bị tiếng khóc làm cho đau cả đầu, trong lòng bực bội: “Câm miệng! Nếu như tiện nhân đó thật sự muốn giết ngươi, thì đã dìm lồng heo xuống từ lâu rồi,hà tất phải chờ Thái Tử đến rồi mới làm bộ làm tịch.”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Quân Trần Mộ cũng có chút xám xịt: “Mẫu hậu nói như vậy, chẳng lẽ là tiện nhân kia giăng bẫy hãm hại nhi thần?”
“Tám phần là vậy!” Hoàng Hậu thở dài, hy vọng bây giờ vẫn còn vãn hồi kịp.
Quân Trần Mộ cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, một phen túm lấy Thẩm Ti Huyền,sau đó vội vàng quay lại.
Thẩm Ti Huyền có lẽ là bị chuyển biến bất ngờ này làm cho sợ hãi, đầu ngón tay trở nên lạnh lẽo.
"Điện hạ, Huyền Nhi sợ hãi!" Thẩm Ti Huyền nhịn không được muốn dựa vào ngực của Quân Trần Mộ.
Nhưng mà Quân Trần Mộ còn đang phiền não, nào có tâm tư an ủi nàng ta: “Ngươi dù sao cũng là người Thẩm gia, nàng ta sao có thể thật sự giết ngươi được?”
Nhưng mà Quân Trần Mộc nghĩ sai rồi, Thẩm Trầm Bích thật sự sẽ giết nàng ta, nhưng mà không phải là bây giờ.
Thẩm Ti Huyền nghe vậy, cũng không nói thêm gì nữa.
Chỉ là mọi việc lại không suôn sẻ như bọn họ nghĩ.
Cỗ kiệu vừa mới dừng lại trước cửa phủ Quốc công, cửa lớn bình thường hay mở bây giờ đã đóng chặt lại.
Cánh cửa bị gõ vang,có lẽ là vì âm thanh gõ cửa quá lớn, nên tức khắc có không ít người tụ tập tới đây.
Cửa cạch một tiếng, được mở ra từ bên trong, Thẩm Trầm Bích đứng ở cửa liếc nhìn Thẩm Ti Huyền.
“Ai dô, ta còn tưởng là ai? Không phải là đã đi theo Thái Tử điện hạ rồi sao? Sao lại tự mình quay về rồi?” Thẩm Trầm Bích biết rõ còn cố hỏi.
Thẩm Ti Huyền căng da đầu, ngoài cười nhưng trong không cười: “Tỷ tỷ nói gì vậy, muội muội là người của Thẩm gia, không về Thẩm gia thì có thể về đâu?”
“Người Thẩm gia? Thi cốt của phụ thân vẫn chưa lạnh, mà ngươi đã lén lút tư thông với người ta, bây giờ lại vi phạm gia quy, tự ý rời khỏi phủ, thế mà còn có mặt mũi nói mình là người của Thẩm gia? Thẩm gia ta không có loại người như ngươi!”
Thẩm Trầm Bích lạnh mặt, không hề có ý muốn để cho nàng ta vào.
Cộng thêm việc Thẩm Ti Huyền là ngồi kiệu trong cung trở về, người xung quanh cũng hiểu ra phần nào, tức khắc tiếng nghị luận nổi lên bốn phía.
“Làm ra loại chuyện này, sao còn không biết xấu hổ mà quay về chứ?”
“Nếu là ta, ta đã đâm đầu chết ở bên ngoài cho rồi!”
Ngươi một câu ta một câu, nói tới nỗi sắc mặt của Thẩm Ti Huyền lúc tím lúc đỏ, nhưng mà từ đầu tới cuối nàng ta chỉ siết chặt tay, cắn chặt môi.
Mọi người thấy nàng ta không giải thích, tiếng nghị luận dần dần lớn hơn.
“Không biết xấu hổ!”
Bỗng nhiên, không biết ai trong đám người ném một phiến lá cải ra ngoài,vừa hay ném lên trên người Thẩm Ti Huyền.
Có người đầu tiên thị phạm, cảm xúc của những người khác cũng kích động hẳn lên.
Thẩm Trầm Bích trước sau lạnh lùng nhìn tất cả mọi việc, oán hận trong lòng vào giờ khắc này đã lên tới đỉnh điểm.
Không ngờ Thẩm Ti Huyền ngươi cũng có ngày hôm nay!
Thẩm Ti Huyền lấy tay áo che mặt, vừa trốn tránh vừa hét lớn: “Ta không có, ta không có!”
Chỉ là không có ai nghe nàng ta ngụy biện, cộng thêm việc Thẩm Trầm Bích không hề có ý định ngăn cản, nên mọi người thấy nàng ta né tránh thì càng thêm ra sức.
Bỗng nhiên, một bóng người từ phía sau Thẩm Trầm Bích chạy ra. “Dừng tay!”
Hồ thị xông lên ôm lấy Thẩm Ti Huyền đã dơ dáy bẩn thỉu vào trong lồng ngực, trong mắt tràn đầy đau lòng: “Huyền Nhi, Huyền Nhi của nương!”
Mọi người đều sửng sốt, đồ cầm trong tay trong lúc nhất thời không biết có nên tiếp tục ném nữa hay không.
“Huyền Nhi tốt xấu gì cũng là muội muội của ngươi, sao ngươi có thể đối xử với nó như vậy được?” Hồ thị khóc như lê hoa đái vũ chỉ trích Thẩm Trầm Bích.
Mỹ nhân rơi lệ, dù có là nữ nhân thì cũng cảm thấy đau lòng, chứ đừng nói gì tới nam nhân.
Thẩm Trầm Bích hừ lạnh một tiếng, “Di nương đừng có hủy hoại thanh danh của ta, ta không có loại muội muội như vậy.”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Quân Trần Mộ cũng có chút xám xịt: “Mẫu hậu nói như vậy, chẳng lẽ là tiện nhân kia giăng bẫy hãm hại nhi thần?”
“Tám phần là vậy!” Hoàng Hậu thở dài, hy vọng bây giờ vẫn còn vãn hồi kịp.
Quân Trần Mộ cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, một phen túm lấy Thẩm Ti Huyền,sau đó vội vàng quay lại.
Thẩm Ti Huyền có lẽ là bị chuyển biến bất ngờ này làm cho sợ hãi, đầu ngón tay trở nên lạnh lẽo.
"Điện hạ, Huyền Nhi sợ hãi!" Thẩm Ti Huyền nhịn không được muốn dựa vào ngực của Quân Trần Mộ.
Nhưng mà Quân Trần Mộ còn đang phiền não, nào có tâm tư an ủi nàng ta: “Ngươi dù sao cũng là người Thẩm gia, nàng ta sao có thể thật sự giết ngươi được?”
Nhưng mà Quân Trần Mộc nghĩ sai rồi, Thẩm Trầm Bích thật sự sẽ giết nàng ta, nhưng mà không phải là bây giờ.
Thẩm Ti Huyền nghe vậy, cũng không nói thêm gì nữa.
Chỉ là mọi việc lại không suôn sẻ như bọn họ nghĩ.
Cỗ kiệu vừa mới dừng lại trước cửa phủ Quốc công, cửa lớn bình thường hay mở bây giờ đã đóng chặt lại.
Cánh cửa bị gõ vang,có lẽ là vì âm thanh gõ cửa quá lớn, nên tức khắc có không ít người tụ tập tới đây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cửa cạch một tiếng, được mở ra từ bên trong, Thẩm Trầm Bích đứng ở cửa liếc nhìn Thẩm Ti Huyền.
“Ai dô, ta còn tưởng là ai? Không phải là đã đi theo Thái Tử điện hạ rồi sao? Sao lại tự mình quay về rồi?” Thẩm Trầm Bích biết rõ còn cố hỏi.
Thẩm Ti Huyền căng da đầu, ngoài cười nhưng trong không cười: “Tỷ tỷ nói gì vậy, muội muội là người của Thẩm gia, không về Thẩm gia thì có thể về đâu?”
“Người Thẩm gia? Thi cốt của phụ thân vẫn chưa lạnh, mà ngươi đã lén lút tư thông với người ta, bây giờ lại vi phạm gia quy, tự ý rời khỏi phủ, thế mà còn có mặt mũi nói mình là người của Thẩm gia? Thẩm gia ta không có loại người như ngươi!”
Thẩm Trầm Bích lạnh mặt, không hề có ý muốn để cho nàng ta vào.
Cộng thêm việc Thẩm Ti Huyền là ngồi kiệu trong cung trở về, người xung quanh cũng hiểu ra phần nào, tức khắc tiếng nghị luận nổi lên bốn phía.
“Làm ra loại chuyện này, sao còn không biết xấu hổ mà quay về chứ?”
“Nếu là ta, ta đã đâm đầu chết ở bên ngoài cho rồi!”
Ngươi một câu ta một câu, nói tới nỗi sắc mặt của Thẩm Ti Huyền lúc tím lúc đỏ, nhưng mà từ đầu tới cuối nàng ta chỉ siết chặt tay, cắn chặt môi.
Mọi người thấy nàng ta không giải thích, tiếng nghị luận dần dần lớn hơn.
“Không biết xấu hổ!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bỗng nhiên, không biết ai trong đám người ném một phiến lá cải ra ngoài,vừa hay ném lên trên người Thẩm Ti Huyền.
Có người đầu tiên thị phạm, cảm xúc của những người khác cũng kích động hẳn lên.
Thẩm Trầm Bích trước sau lạnh lùng nhìn tất cả mọi việc, oán hận trong lòng vào giờ khắc này đã lên tới đỉnh điểm.
Không ngờ Thẩm Ti Huyền ngươi cũng có ngày hôm nay!
Thẩm Ti Huyền lấy tay áo che mặt, vừa trốn tránh vừa hét lớn: “Ta không có, ta không có!”
Chỉ là không có ai nghe nàng ta ngụy biện, cộng thêm việc Thẩm Trầm Bích không hề có ý định ngăn cản, nên mọi người thấy nàng ta né tránh thì càng thêm ra sức.
Bỗng nhiên, một bóng người từ phía sau Thẩm Trầm Bích chạy ra. “Dừng tay!”
Hồ thị xông lên ôm lấy Thẩm Ti Huyền đã dơ dáy bẩn thỉu vào trong lồng ngực, trong mắt tràn đầy đau lòng: “Huyền Nhi, Huyền Nhi của nương!”
Mọi người đều sửng sốt, đồ cầm trong tay trong lúc nhất thời không biết có nên tiếp tục ném nữa hay không.
“Huyền Nhi tốt xấu gì cũng là muội muội của ngươi, sao ngươi có thể đối xử với nó như vậy được?” Hồ thị khóc như lê hoa đái vũ chỉ trích Thẩm Trầm Bích.
Mỹ nhân rơi lệ, dù có là nữ nhân thì cũng cảm thấy đau lòng, chứ đừng nói gì tới nam nhân.
Thẩm Trầm Bích hừ lạnh một tiếng, “Di nương đừng có hủy hoại thanh danh của ta, ta không có loại muội muội như vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro