Từ Hôn Sau Khi Trọng Sinh, Ta Nâng Đỡ Tân Vương Thượng Vị
Trúng Độc 2
2024-09-25 08:50:08
Ánh mắt Dạ Huyền Thần tối sầm, lắc mình đến gần hắc y nhân, một quyền đánh vào lồng ngực hắn ta.
Hắc y nhân phun ra một ngụm máu, cả người nặng nề ngã xuống đất.
Thấy hắn ta muốn chạy trốn, Dạ Huyền Thần trực tiếp đá thanh chủy thủ trên mặt đất ra ngoài, đâm thẳng vào tim hắc y nhân.
Hắc y nhân trợn trừng hai mắt, vô lực ngã xuống đất.
“Hứa Nhi, nàng sao rồi?” Dạ Huyền Thần vội vàng lấy tay của Thẩm Trầm Bích ra, chặn ngang bế cả người nàng lên.
Xa phu đã bị giết, hắn chỉ có thể thi triển khinh công lao về phía Vương phủ.
Thẩm Trầm Bích có lẽ là cảm nhận được sự hoảng loạn của Dạ Huyền Thần, khóe môi nhếch lên nụ cười nhợt nhạt: "Ta không sao,chỉ là hơi đau mà thôi, giống như bị kim đâm vậy, không đáng ngại."
"Câm miệng!" Dạ Huyền Thần thấy quanh mắt nàng đã bắt đầu đỏ lên, không khỏi sa sầm mặt.
Không lâu sau, đã tới Vương phủ.
Thị vệ gác cửa nhìn thấy Vương gia nhà mình ôm một nữ nhân về, ai nấy cũng đều ngây ra.
"Mau đi gọi thái y!" Câu này,Dạ Huyền Thần gần như là gầm lên.
Thị vệ trong phủ đã bao giờ thấy dáng vẻ này của hắn đâu, vội vàng đi tìm thái y.
“Chờ một chút, thái y sẽ tới ngay,nhất định sẽ không có việc gì." Lời này của Dạ Huyền Thần không biết là đang trấn an Thẩm Trầm Bích, hay là đang trấn an bản thân mình nữa.
Bây giờ mắt mở không ra, nhưng mà nàng dường như nghe ra vài phần hoảng loạn từ trong giọng nói của Dạ Huyền Thần.
Nàng không khỏi cười khổ một tiếng: "Sao mà lại có cảm giác Vương gia hình như còn khẩn trương hơn cả ta nữa?"
Mặc dù thái y vẫn chưa xem qua, nhưng mà nàng có thể cảm giác được nếu bây giờ có mở mắt ra, thì cũng không nhìn thấy nữa.
Thì ra nhiều năm như vậy,hắn đều trôi qua như thế.
Trái tim Thẩm Trầm Bích giống như bị nhéo mạnh một cái vậy,bóng tối vô tận càng khiến lòng nàng thêm bực bội.
Thái y là bị thị vệ của phủ Vương gia khiêng tới đây, thái y còn chưa kịp thở ra hơi thì đã bị kéo tới trước giường của Thẩm Trầm Bích.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Dạ Huyền Thần, thái y lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm: "Là độc,cũng may là đưa về kịp thời, trúng độc không sâu, hơn một tháng là có thể hồi phục."
Nghe thấy lời này, trái tim đang treo lơ lửng của Thẩm Trầm Bích cũng buông xuống,còn may, còn may! Chỉ có một tháng!
Nhưng Dạ Huyền Thần lại nhíu mày: "Một tháng mới có thể hồi phục?"
Lời này làm cho thái y sợ hãi run rẩy, một tháng đã không tồi rồi, nếu như trúng độc nặng hơn tí nữa, sợ là sẽ mù lòa cả đời.
"Cái này... hạ quan thật sự đã làm hết sức rồi!" Thái y có chút khó xử cúi đầu xuống.
Thẩm Trầm Bích dở khóc dở cười: "Vất vả cho thái y rồi,chỉ một tháng mà thôi, không đáng ngại!"
Nghe vậy, Dạ Huyền Thần mới thả người đi.
"Việc này là bổn vương liên lụy nàng,bổn vương nhất định sẽ điều tra rõ ràng, trả lại công đạo cho nàng !"Giọng nói Dạ Huyền Thần có chút nghẹn ngào.
Thẩm Trầm Bích ngồi dậy,bởi vì không nhìn thấy vị trí của Dạ Huyền Thần, bèn nghiêng đầu: "Bây giờ chúng ta đã ngồi chung thuyền rồi, có gì mà liên lụy với không liên lụy chứ."
Nói xong, như thể có chút không yên tâm, lại dặn thêm: "Thích khách nhắm vào Vương gia mà đến, lần này thất bại, chắc chắn sẽ có lần sau,lần sau sợ là ta không thể che ở trước mặt Vương gia nữa,Vương gia vẫn nên cẩn thận chút thì hơn!"
"Nàng vẫn nên lo lắng cho bản thân mình đi!" Dạ Huyền Thần mạnh miệng nói, nhưng mà trong lòng vẫn có chút xúc động.
Sau đó, Dạ Huyền Thần trấn an Thẩm Trầm Bích nằm xuống, rồi vội vàng rời đi.
Thật ra vào khoảnh khắc hai mắt bắt đầu đau, nàng đã có chút hối hận rồi, nhưng mà khi nghe thái y nói một tháng là có thể khỏi hẳn, lại cảm thấy đáng giá.
Kiếp trước, Dạ Huyền Thần mù lòa đúng ba năm, hàng huyết lệ của hắn làm cho nàng đến giờ vẫn khó mà quên được.
Thẩm Trầm Bích thở dài một hơi, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Hắc y nhân phun ra một ngụm máu, cả người nặng nề ngã xuống đất.
Thấy hắn ta muốn chạy trốn, Dạ Huyền Thần trực tiếp đá thanh chủy thủ trên mặt đất ra ngoài, đâm thẳng vào tim hắc y nhân.
Hắc y nhân trợn trừng hai mắt, vô lực ngã xuống đất.
“Hứa Nhi, nàng sao rồi?” Dạ Huyền Thần vội vàng lấy tay của Thẩm Trầm Bích ra, chặn ngang bế cả người nàng lên.
Xa phu đã bị giết, hắn chỉ có thể thi triển khinh công lao về phía Vương phủ.
Thẩm Trầm Bích có lẽ là cảm nhận được sự hoảng loạn của Dạ Huyền Thần, khóe môi nhếch lên nụ cười nhợt nhạt: "Ta không sao,chỉ là hơi đau mà thôi, giống như bị kim đâm vậy, không đáng ngại."
"Câm miệng!" Dạ Huyền Thần thấy quanh mắt nàng đã bắt đầu đỏ lên, không khỏi sa sầm mặt.
Không lâu sau, đã tới Vương phủ.
Thị vệ gác cửa nhìn thấy Vương gia nhà mình ôm một nữ nhân về, ai nấy cũng đều ngây ra.
"Mau đi gọi thái y!" Câu này,Dạ Huyền Thần gần như là gầm lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thị vệ trong phủ đã bao giờ thấy dáng vẻ này của hắn đâu, vội vàng đi tìm thái y.
“Chờ một chút, thái y sẽ tới ngay,nhất định sẽ không có việc gì." Lời này của Dạ Huyền Thần không biết là đang trấn an Thẩm Trầm Bích, hay là đang trấn an bản thân mình nữa.
Bây giờ mắt mở không ra, nhưng mà nàng dường như nghe ra vài phần hoảng loạn từ trong giọng nói của Dạ Huyền Thần.
Nàng không khỏi cười khổ một tiếng: "Sao mà lại có cảm giác Vương gia hình như còn khẩn trương hơn cả ta nữa?"
Mặc dù thái y vẫn chưa xem qua, nhưng mà nàng có thể cảm giác được nếu bây giờ có mở mắt ra, thì cũng không nhìn thấy nữa.
Thì ra nhiều năm như vậy,hắn đều trôi qua như thế.
Trái tim Thẩm Trầm Bích giống như bị nhéo mạnh một cái vậy,bóng tối vô tận càng khiến lòng nàng thêm bực bội.
Thái y là bị thị vệ của phủ Vương gia khiêng tới đây, thái y còn chưa kịp thở ra hơi thì đã bị kéo tới trước giường của Thẩm Trầm Bích.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Dạ Huyền Thần, thái y lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm: "Là độc,cũng may là đưa về kịp thời, trúng độc không sâu, hơn một tháng là có thể hồi phục."
Nghe thấy lời này, trái tim đang treo lơ lửng của Thẩm Trầm Bích cũng buông xuống,còn may, còn may! Chỉ có một tháng!
Nhưng Dạ Huyền Thần lại nhíu mày: "Một tháng mới có thể hồi phục?"
Lời này làm cho thái y sợ hãi run rẩy, một tháng đã không tồi rồi, nếu như trúng độc nặng hơn tí nữa, sợ là sẽ mù lòa cả đời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cái này... hạ quan thật sự đã làm hết sức rồi!" Thái y có chút khó xử cúi đầu xuống.
Thẩm Trầm Bích dở khóc dở cười: "Vất vả cho thái y rồi,chỉ một tháng mà thôi, không đáng ngại!"
Nghe vậy, Dạ Huyền Thần mới thả người đi.
"Việc này là bổn vương liên lụy nàng,bổn vương nhất định sẽ điều tra rõ ràng, trả lại công đạo cho nàng !"Giọng nói Dạ Huyền Thần có chút nghẹn ngào.
Thẩm Trầm Bích ngồi dậy,bởi vì không nhìn thấy vị trí của Dạ Huyền Thần, bèn nghiêng đầu: "Bây giờ chúng ta đã ngồi chung thuyền rồi, có gì mà liên lụy với không liên lụy chứ."
Nói xong, như thể có chút không yên tâm, lại dặn thêm: "Thích khách nhắm vào Vương gia mà đến, lần này thất bại, chắc chắn sẽ có lần sau,lần sau sợ là ta không thể che ở trước mặt Vương gia nữa,Vương gia vẫn nên cẩn thận chút thì hơn!"
"Nàng vẫn nên lo lắng cho bản thân mình đi!" Dạ Huyền Thần mạnh miệng nói, nhưng mà trong lòng vẫn có chút xúc động.
Sau đó, Dạ Huyền Thần trấn an Thẩm Trầm Bích nằm xuống, rồi vội vàng rời đi.
Thật ra vào khoảnh khắc hai mắt bắt đầu đau, nàng đã có chút hối hận rồi, nhưng mà khi nghe thái y nói một tháng là có thể khỏi hẳn, lại cảm thấy đáng giá.
Kiếp trước, Dạ Huyền Thần mù lòa đúng ba năm, hàng huyết lệ của hắn làm cho nàng đến giờ vẫn khó mà quên được.
Thẩm Trầm Bích thở dài một hơi, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro