Từ Hôn Sau Khi Trọng Sinh, Ta Nâng Đỡ Tân Vương Thượng Vị
Ước Định 2
2024-09-25 08:50:08
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Hoàng Thượng và Hoàng Hậu giống như ăn phải ruồi vậy.
Nhưng mà lần này người sai là Thái Tử, cho dù bọn họ muốn làm khó dễ nàng, cũng không có lý do chính đáng.
Một lúc sau, nàng nghe thấy Hoàng Hậu cười nhẹ một tiếng, “Hứa Nhi không cần phải lo, hôn ước giữa ngươi và Thái Tử đã sớm được định ra rồi, sao có thể hủy bỏ dễ dàng được chứ? Nếu như Hứa Nhi lo lắng, vậy chờ đến khi Hứa Nhi lên làm Thái Tử Phi, lại phong cho Ti Huyền làm quý thiếp là được.”
“Hoàng Hậu nói đúng đấy, làm như vậy, thanh danh của hai tỷ muội ngươi đều được đảm bảo.” Hoàng Thượng gật đầu, tỏ vẻ rất hài lòng với ý kiến của Hoàng Hậu.
Lòng Thẩm Trầm Bích phát lạnh, nàng đã sớm biết Hoàng Hậu sẽ không dễ dàng buông tha nàng.
Nàng nhẹ nhàng cắn cắn môi, giống như do dự hồi lâu, sau đó nói: “Theo thần nữ biết, Thái Tử điện hạ sớm đã không quan tâm tới hôn ước với thần nữ, dây dưa không rõ với muội muội thần nữ, mong Hoàng Thượng giữ chút thể diện cho thần nữ, hủy bỏ hôn ước giữa thần nữ và Thái Tử điện hạ.”
“Thật to gan! Ngươi có biết bôi nhọ hoàng thất là tội gì không?” Hoàng Hậu nghe thấy vậy, phản ứng trước tiên, sắc mặt có chút tối tăm.
Thẩm Trầm Bích không chút hoang mang lấy một khối ngọc bội từ trong tay áo ra, đưa ra phía trước, “Thần nữ không phải là đang bịa chuyện, đây là ngọc bội Thái Tử điện hạ đeo trên người, vì sao lại xuất hiện trên người muội muội, ngài còn cần thần nữ nói rõ sao?”
Nói tới đây, Hoàng Thượng còn có gì mà không rõ nữa chứ, ông trừng mắt nhìn Hoàng Hậu một cái.
Sắc mặt Hoàng Hậu trắng bệch, sâu trong đáy mắt càng thêm vẻ âm ngoan, hiện giờ Hoàng Thượng sợ là đã trách cả bà ta luôn rồi.
Hoàng Thượng thở dài, “Thôi, Thẩm Ti Huyền dám làm ra chuyện khác người như vậy, phẩm hạnh không đoan chính, làm sao có thể xứng với vị trí Thái Tử phi được? Cho dù Thái Tử có thích, thì trẫm cũng tuyệt đối không đồng ý việc hôn nhân này.”
Thẩm Trầm Bích mừng thầm trong lòng, cũng không hoàn toàn là bởi vì kế hoạch của Thẩm Ti Huyền đã thất bại, mà là vì Hoàng Thượng đồng ý hủy bỏ hôn ước giữa nàng và Quân Trần Mộ.
Hoàng Hậu ngồi im ở một bên, không dám mở miệng, nhưng cũng trốn không thát.
“Việc này Thái Tử cũng có sai, truyền khẩu dụ của trẫm, phạt cấm túc Thái Tử nửa tháng, tự kiểm điểm lại mình đi!” Nói xong, Hoàng Thượng liền phất tay áo rời đi.
Chỉ để lại Hoàng Hậu vẻ mặt xanh mét.
Thẩm Trầm Bích lau lau nước mắt, cũng theo sau Hoàng Thượng lui xuống, như vậy cho dù Hoàng Hậu muốn làm khó dễ nàng,thì cũng không có cơ hội.
Thẩm Trầm Bích ngươi được lắm, không nghĩ tới trước kia là bổn cung xem thường ngươi!
Hoàng Hậu nhìn bóng lưng rời đi của Thẩm Trầm Bích, hận đến ngứa răng.
Đến khi Thẩm Trầm Bích trở lại trong phủ, Thẩm Ti Huyền vốn dĩ ăn 30 roi, nằm ở trên giường khóc sướt mướt, bây giờ lại đứng ở cửa phủ trông mòn con mắt, thật là mặt trời mọc từ hướng Tây mà.
Thẩm Trầm Bích nhướng mày, giả vờ như không nhìn thấy, mang theo Bích Vân đi vào trong.
Không nghĩ tới, Thẩm Ti Huyền lại không sợ chết đi tới gần, chặn ở trước mặt nàng, không biết là cọng dây thần kinh đang chập mạch.
“Thẩm Trầm Bích, nhìn thấy bổn tiểu thư còn không mau hành lễ?” Thẩm Ti Huyền trưng ra vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn.
Bích Vân thấy vậy, tiến lên khẽ quát một tiếng, “Làm càn, tiểu thư là gia chủ của Thẩm gia, chó mèo ở đâu ra mà dám bất kính với tiểu thư?”
Thì ra là nàng ta đứng ở cửa phủ để chờ nàng, Thẩm Trầm Bích ra vẻ đã hiểu, liếc Thẩm Ti Huyền một cái như là đang nhìn một kẻ ngốc, vượt qua nàng ta muốn rời đi.
Ai ngờ, Thẩm Ti Huyền lại chắn trước mặt nàng lần nữa, “Ngươi mới là làm càn đó! Ta chính là Hoàng Hậu tương lai, ngươi có biết miệt thị hoàng thất là tội gì không?”
Trên mặt Thẩm Trầm Bích xuất hiện một tia châm chọc, nàng ghé vào tai Thẩm Ti Huyền, nhẹ giọng nói: “Có ta ở đây, cả đời này của ngươi đều sẽ không được làm Hoàng Hậu!”
Nhưng mà lần này người sai là Thái Tử, cho dù bọn họ muốn làm khó dễ nàng, cũng không có lý do chính đáng.
Một lúc sau, nàng nghe thấy Hoàng Hậu cười nhẹ một tiếng, “Hứa Nhi không cần phải lo, hôn ước giữa ngươi và Thái Tử đã sớm được định ra rồi, sao có thể hủy bỏ dễ dàng được chứ? Nếu như Hứa Nhi lo lắng, vậy chờ đến khi Hứa Nhi lên làm Thái Tử Phi, lại phong cho Ti Huyền làm quý thiếp là được.”
“Hoàng Hậu nói đúng đấy, làm như vậy, thanh danh của hai tỷ muội ngươi đều được đảm bảo.” Hoàng Thượng gật đầu, tỏ vẻ rất hài lòng với ý kiến của Hoàng Hậu.
Lòng Thẩm Trầm Bích phát lạnh, nàng đã sớm biết Hoàng Hậu sẽ không dễ dàng buông tha nàng.
Nàng nhẹ nhàng cắn cắn môi, giống như do dự hồi lâu, sau đó nói: “Theo thần nữ biết, Thái Tử điện hạ sớm đã không quan tâm tới hôn ước với thần nữ, dây dưa không rõ với muội muội thần nữ, mong Hoàng Thượng giữ chút thể diện cho thần nữ, hủy bỏ hôn ước giữa thần nữ và Thái Tử điện hạ.”
“Thật to gan! Ngươi có biết bôi nhọ hoàng thất là tội gì không?” Hoàng Hậu nghe thấy vậy, phản ứng trước tiên, sắc mặt có chút tối tăm.
Thẩm Trầm Bích không chút hoang mang lấy một khối ngọc bội từ trong tay áo ra, đưa ra phía trước, “Thần nữ không phải là đang bịa chuyện, đây là ngọc bội Thái Tử điện hạ đeo trên người, vì sao lại xuất hiện trên người muội muội, ngài còn cần thần nữ nói rõ sao?”
Nói tới đây, Hoàng Thượng còn có gì mà không rõ nữa chứ, ông trừng mắt nhìn Hoàng Hậu một cái.
Sắc mặt Hoàng Hậu trắng bệch, sâu trong đáy mắt càng thêm vẻ âm ngoan, hiện giờ Hoàng Thượng sợ là đã trách cả bà ta luôn rồi.
Hoàng Thượng thở dài, “Thôi, Thẩm Ti Huyền dám làm ra chuyện khác người như vậy, phẩm hạnh không đoan chính, làm sao có thể xứng với vị trí Thái Tử phi được? Cho dù Thái Tử có thích, thì trẫm cũng tuyệt đối không đồng ý việc hôn nhân này.”
Thẩm Trầm Bích mừng thầm trong lòng, cũng không hoàn toàn là bởi vì kế hoạch của Thẩm Ti Huyền đã thất bại, mà là vì Hoàng Thượng đồng ý hủy bỏ hôn ước giữa nàng và Quân Trần Mộ.
Hoàng Hậu ngồi im ở một bên, không dám mở miệng, nhưng cũng trốn không thát.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Việc này Thái Tử cũng có sai, truyền khẩu dụ của trẫm, phạt cấm túc Thái Tử nửa tháng, tự kiểm điểm lại mình đi!” Nói xong, Hoàng Thượng liền phất tay áo rời đi.
Chỉ để lại Hoàng Hậu vẻ mặt xanh mét.
Thẩm Trầm Bích lau lau nước mắt, cũng theo sau Hoàng Thượng lui xuống, như vậy cho dù Hoàng Hậu muốn làm khó dễ nàng,thì cũng không có cơ hội.
Thẩm Trầm Bích ngươi được lắm, không nghĩ tới trước kia là bổn cung xem thường ngươi!
Hoàng Hậu nhìn bóng lưng rời đi của Thẩm Trầm Bích, hận đến ngứa răng.
Đến khi Thẩm Trầm Bích trở lại trong phủ, Thẩm Ti Huyền vốn dĩ ăn 30 roi, nằm ở trên giường khóc sướt mướt, bây giờ lại đứng ở cửa phủ trông mòn con mắt, thật là mặt trời mọc từ hướng Tây mà.
Thẩm Trầm Bích nhướng mày, giả vờ như không nhìn thấy, mang theo Bích Vân đi vào trong.
Không nghĩ tới, Thẩm Ti Huyền lại không sợ chết đi tới gần, chặn ở trước mặt nàng, không biết là cọng dây thần kinh đang chập mạch.
“Thẩm Trầm Bích, nhìn thấy bổn tiểu thư còn không mau hành lễ?” Thẩm Ti Huyền trưng ra vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn.
Bích Vân thấy vậy, tiến lên khẽ quát một tiếng, “Làm càn, tiểu thư là gia chủ của Thẩm gia, chó mèo ở đâu ra mà dám bất kính với tiểu thư?”
Thì ra là nàng ta đứng ở cửa phủ để chờ nàng, Thẩm Trầm Bích ra vẻ đã hiểu, liếc Thẩm Ti Huyền một cái như là đang nhìn một kẻ ngốc, vượt qua nàng ta muốn rời đi.
Ai ngờ, Thẩm Ti Huyền lại chắn trước mặt nàng lần nữa, “Ngươi mới là làm càn đó! Ta chính là Hoàng Hậu tương lai, ngươi có biết miệt thị hoàng thất là tội gì không?”
Trên mặt Thẩm Trầm Bích xuất hiện một tia châm chọc, nàng ghé vào tai Thẩm Ti Huyền, nhẹ giọng nói: “Có ta ở đây, cả đời này của ngươi đều sẽ không được làm Hoàng Hậu!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro