Tứ Hợp Viện: Hệ Thống Bác Sĩ Thiên Tài
Bị Vạch Trần.
Nhất Dã Nhi
2024-11-13 00:45:34
Vương Diên Châu đi đến trước mặt Hà Vũ Trụ, trực tiếp dùng giọng điệu hung dữ chất vấn anh ta: “Trụ ngốc! Sao anh có thể làm ra loại chuyện như vậy? Sao có thể xuống tay với một người phụ nữ có thai? Anh thật là không ra gì!”
Vương Diên Châu nói những lời này với âm thanh rất lớn.
Hắn chính là cố ý muốn cho tất cả người trong tứ hợp viện nghe thấy.
Hà Vũ Trụ bị Vương Diên Châu nói như vậy, có hơi ngơ ngác mà nhìn Vương Diên Châu, anh ta còn không hiểu ý nghĩa trong câu nói của Vương Diên Châu là gì.
Cháu ngoại gái Lưu Mai của Đại gia sau khi nghe được những lời này biểu tình trên mặt lập tức trở nên luống cuống.
Đại gia vẫn luôn tránh ở sau cửa xem diễn, biểu tình lúc này cũng thực đặc sắc.
Nhìn một nhóm người trong viện bắt đầu bàn tán.
Đôi mắt Đại gia đảo một cái, cuối cùng cắn răng đi ra ngoài .
Rốt cuộc thì người cũng là ông ta mang đến, nếu chuyện này diễn mà thành thật, ông ta làm sao còn có thể đứng trong sân chờ.
“Vương diên châu! Cậu nói bậy gì đó? Lưu Mai mới quen biết Hà Vũ Trụ mới có một ngày, từ đâu ra lại thành thai phụ.” Đại gia từ trong phòng chậm rãi một đường đi ra, vừa đi vừa quát lớn tiếng với Vương Diên Châu.
Nhìn Đại gia sắp bị hắn chọc tức cho hộc máu, trong lòng Vương Diên Châu cười nhạt.
Vốn dĩ muốn cùng ông ta chậm rãi chơi.
Chờ Giả Trương Thị lớn bụng rồi lại làm ông ta thân bại danh liệt, xem ra không chờ được đến lúc ấy rồi.
Hôm nay phải khiến cho ông ta cút ra tứ hợp viện.
“Tôi không có nói bậy, tôi chính là bác sĩ, cô gái này đã mang thai hai tháng rồi.” Vương Diên Châu không nhanh không chậm nói.
Lúc này Lưu Mai có tật giật mình, đột nhiên bị người ta vạch trần, tức khắc kinh hoảng không dám nói lời nào.
Có điều cũng may Đại gia điên cuồng sử dụng ánh mắt nhắc nhở cô ta, Lưu Mai mới phản ứng lại.
“Anh sao có thể vu oan tôi như vậy, phá hủy thanh danh của tôi? Tôi muốn tới đồn cảnh sát tố cáo anh.” Lưu Mai tức giận dùng tay chỉ vào Vương Diên Châu nói.
Vương Diên Châu cười nhạt một tiếng: “Hừ! Đi đến đồn cảnh sát? Cô dám đi sao?”
Vương Diên Châu hỏi Lưu Mai lại một câu.
“Vương Diên Châu, cậu không cần ở chỗ này nói hươu nói vượn, Lưu Mai là cháu ngoại gái của tôi từ nông thôn đến, còn chưa có đối tượng đâu!” Đại gia vội vàng giải thích, trong lúc nói chuyện còn nhích đến gần chỗ của Vương Diên Châu.
Sau đó.
Tìm một góc độ tương đối kín đáo, nhét năm mươi đồng tiền vào túi của Vương Diên Châu.
“Đại gia ông nhét tiền cho tôi làm gì?” Vương Diên Châu giả bộ mờ mịt lấy ra năm mươi đồng tiền trả lại cho Đại gia.
Đại gia có hơi khiếp sợ: “Cậu…”
Lúc này có ngu ngốc đến mấy cũng có thể hiểu việc gì đang xảy ra.
“Lưu Mai, cô thế mà lại làm như vậy?” Hà Vũ Trụ vì một loạt việc xảy ra mà choáng váng.
Hà Vũ Trụ bây giờ chính là đêm qua có bao nhiêu vui sướng, thì hiện tại bấy nhiêu ghê tởm.
“Trụ ngốc anh nghe em nói!” Lưu Mai giữ chặt tay Hà Vũ Trụ…
“Nói cái rắm! Mau buông cái tay dơ bẩn của cô ra.” Hà Vũ Trụ hiện tại thật sự rất tức giận.
Thiếu chút nữa đã bị người dùng tiền qua mặt.
Ngày đầu tiên gặp có đối tượng, lại trực tiếp phải đội nón xanh như vậy, cho dù Hà Vũ Trụ có ngốc cũng không thể nhịn được.
Mấu chốt là cô gái này là Đại gia mà anh ta kính trọng nhất giới thiệu cho.
Hà Vũ Trụ nhìn hàng xóm đang chỉ chỉ trỏ trỏ ở bên ngoài lập tức đóng cửa: “Đều đi hết đi, tôi không muốn nhìn thấy mấy người.”
Hà Vũ Trụ ở trong phòng tức giận gào to.
Lưu Mai nghe thấy tiếng động, có hơi bất lực nhìn Đại gia.
Đại gia thở dài.
Đồng thời hung hăng mà liếc mắt về phía Vương Diên Châu.
Sau đó, mang theo Lưu Mai rời đi.
Đại gia và Lưu Mai đi rồi.
Nhưng chuyện trong viện vẫn chưa có xong.
Lúc này Nhị gia lại nhảy ra tới.
Vương Diên Châu nói những lời này với âm thanh rất lớn.
Hắn chính là cố ý muốn cho tất cả người trong tứ hợp viện nghe thấy.
Hà Vũ Trụ bị Vương Diên Châu nói như vậy, có hơi ngơ ngác mà nhìn Vương Diên Châu, anh ta còn không hiểu ý nghĩa trong câu nói của Vương Diên Châu là gì.
Cháu ngoại gái Lưu Mai của Đại gia sau khi nghe được những lời này biểu tình trên mặt lập tức trở nên luống cuống.
Đại gia vẫn luôn tránh ở sau cửa xem diễn, biểu tình lúc này cũng thực đặc sắc.
Nhìn một nhóm người trong viện bắt đầu bàn tán.
Đôi mắt Đại gia đảo một cái, cuối cùng cắn răng đi ra ngoài .
Rốt cuộc thì người cũng là ông ta mang đến, nếu chuyện này diễn mà thành thật, ông ta làm sao còn có thể đứng trong sân chờ.
“Vương diên châu! Cậu nói bậy gì đó? Lưu Mai mới quen biết Hà Vũ Trụ mới có một ngày, từ đâu ra lại thành thai phụ.” Đại gia từ trong phòng chậm rãi một đường đi ra, vừa đi vừa quát lớn tiếng với Vương Diên Châu.
Nhìn Đại gia sắp bị hắn chọc tức cho hộc máu, trong lòng Vương Diên Châu cười nhạt.
Vốn dĩ muốn cùng ông ta chậm rãi chơi.
Chờ Giả Trương Thị lớn bụng rồi lại làm ông ta thân bại danh liệt, xem ra không chờ được đến lúc ấy rồi.
Hôm nay phải khiến cho ông ta cút ra tứ hợp viện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi không có nói bậy, tôi chính là bác sĩ, cô gái này đã mang thai hai tháng rồi.” Vương Diên Châu không nhanh không chậm nói.
Lúc này Lưu Mai có tật giật mình, đột nhiên bị người ta vạch trần, tức khắc kinh hoảng không dám nói lời nào.
Có điều cũng may Đại gia điên cuồng sử dụng ánh mắt nhắc nhở cô ta, Lưu Mai mới phản ứng lại.
“Anh sao có thể vu oan tôi như vậy, phá hủy thanh danh của tôi? Tôi muốn tới đồn cảnh sát tố cáo anh.” Lưu Mai tức giận dùng tay chỉ vào Vương Diên Châu nói.
Vương Diên Châu cười nhạt một tiếng: “Hừ! Đi đến đồn cảnh sát? Cô dám đi sao?”
Vương Diên Châu hỏi Lưu Mai lại một câu.
“Vương Diên Châu, cậu không cần ở chỗ này nói hươu nói vượn, Lưu Mai là cháu ngoại gái của tôi từ nông thôn đến, còn chưa có đối tượng đâu!” Đại gia vội vàng giải thích, trong lúc nói chuyện còn nhích đến gần chỗ của Vương Diên Châu.
Sau đó.
Tìm một góc độ tương đối kín đáo, nhét năm mươi đồng tiền vào túi của Vương Diên Châu.
“Đại gia ông nhét tiền cho tôi làm gì?” Vương Diên Châu giả bộ mờ mịt lấy ra năm mươi đồng tiền trả lại cho Đại gia.
Đại gia có hơi khiếp sợ: “Cậu…”
Lúc này có ngu ngốc đến mấy cũng có thể hiểu việc gì đang xảy ra.
“Lưu Mai, cô thế mà lại làm như vậy?” Hà Vũ Trụ vì một loạt việc xảy ra mà choáng váng.
Hà Vũ Trụ bây giờ chính là đêm qua có bao nhiêu vui sướng, thì hiện tại bấy nhiêu ghê tởm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Trụ ngốc anh nghe em nói!” Lưu Mai giữ chặt tay Hà Vũ Trụ…
“Nói cái rắm! Mau buông cái tay dơ bẩn của cô ra.” Hà Vũ Trụ hiện tại thật sự rất tức giận.
Thiếu chút nữa đã bị người dùng tiền qua mặt.
Ngày đầu tiên gặp có đối tượng, lại trực tiếp phải đội nón xanh như vậy, cho dù Hà Vũ Trụ có ngốc cũng không thể nhịn được.
Mấu chốt là cô gái này là Đại gia mà anh ta kính trọng nhất giới thiệu cho.
Hà Vũ Trụ nhìn hàng xóm đang chỉ chỉ trỏ trỏ ở bên ngoài lập tức đóng cửa: “Đều đi hết đi, tôi không muốn nhìn thấy mấy người.”
Hà Vũ Trụ ở trong phòng tức giận gào to.
Lưu Mai nghe thấy tiếng động, có hơi bất lực nhìn Đại gia.
Đại gia thở dài.
Đồng thời hung hăng mà liếc mắt về phía Vương Diên Châu.
Sau đó, mang theo Lưu Mai rời đi.
Đại gia và Lưu Mai đi rồi.
Nhưng chuyện trong viện vẫn chưa có xong.
Lúc này Nhị gia lại nhảy ra tới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro