Tứ Hợp Viện: Hệ Thống Bác Sĩ Thiên Tài
Hai Người Tình...
Nhất Dã Nhi
2024-11-13 00:45:34
Trên đoạn đường ngắn ngủi này, Vương Diên Châu đạp xe làm trò không biết bao nhiêu lần.
Dầu đã đổ mấy lần, nhưng mà Mạc Tiểu Nhiễm, ở sau lưng vẫn ngốc nghếch không biết gì.
Mà nhan sắc thêm cả dáng người này của Mạc Tiểu Nhiễm, dọc theo đường đi này, cũng làm không biết bao nhiêu là chàng trai trong xưởng cán thép mê đắm.
Hai người đến nhà ăn, Vương Diên Châu tìm một chỗ ngồi, để Mạc Tiểu Nhiễm ngồi xuống, hắn đi lấy cơm.
Giờ ăn cơm ở xưởng cán thép, lượng người đến lấy cơm cực kỳ nhiều, phải xếp hàng, thậm chí phải xếp hàng rất dài.
Trong khi Vương Diên Châu đang xếp hàng.
Hà Vũ Trụ ra khỏi nhà ăn để đi làm một số công chuyện, lập tức nhìn thấy Mạc Tiểu Nhiễm đang ngồi ở bàn ăn.
Hà Vũ Trụ hiện tại cũng đã 25-26 tuổi.
Anh ta biết tất cả những người phụ nữ độc thân độ tuổi phù hợp với anh ta trong nhà xưởng này.
Nhưng có rất ít người có thể lọt vào mắt xanh của anh ta.
Đừng xem Hà Vũ Trụ là một kẻ ngốc, mắt nhìn người của anh ta có tiêu chuẩn rất cao.
Không phải người xinh đẹp, anh ta sẽ không để vào mắt.
Có thể thấy điều đó từ Tần Kinh Như, Tần Hoài như, Nhiễm Thu Nguyệt, Lâu Hiểu Nga, đều là những người anh ta từng có tình cảm.
Anh chàng này thậm chí chỉ nhìn Nhiễm Thu Nguyệt vài lần, lập tức muốn Tam gia tác thành cho anh ta một sợi tơ hồng.
Nói trắng ra là mắt cao hơn đỉnh đầu.
Không phải người xinh đẹp, anh ta sẽ không theo đuổi, việc này dẫn tới kết quả, hơn 30 tuổi vẫn xử nam.
Khi Hà Vũ Trụ nhìn thấy Mạc Tiểu Nhiễm, anh ta đã bị vẻ ngoài của Mạc Tiểu Nhiễm mê hoặc ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Không chút do dự, anh ta đi về phía bàn mà Mạc Tiểu Nhiễm đang ngồi.
“Ủa? Cô là người mới tới sao? Sao tôi chưa từng gặp qua cô.” Hà Vũ Trụ đi đến trước mặt Mạc Tiểu Nhiễm, làm bộ tò mò hỏi.
Đúng là kịch bản tiếp cận sáo rỗng và lỗi thời.
Mạc Tiểu Nhiễm thấy có người lại đây chào hỏi, cũng rất lễ phép chào lại: “Chào anh! Tôi không làm việc ở đây, tôi đến gặp bạn.”
Nghe được Mạc Tiểu Nhiễm nói mình không làm việc ở đây, Hà Vũ Trụ rõ ràng hơi thất vọng một chút.
Nhưng anh ta cũng không bỏ cuộc, đã đến gặp bạn, vậy anh ta sẽ bắt đầu xuống tay từ người bạn đó.
“Thì ra là đi gặp bạn bè!!” Hà Vũ Trụ lộ ra vẻ mặt ‘hóa ra là vậy’.
“Cô nói là đến gặp một người bạn, không biết bạn cô tên gì, nói không chừng tôi cũng biết người đó.” Hà Vũ Trụ giả vờ tự nhiên hỏi.
“Ồ! Anh ấy đến rồi.” Mạc Tiểu Nhiễm giơ chỉ vào Vương Diên Châu vừa đi lấy cơm về.
Hà Vũ Trụ nhìn theo ngón tay của Mạc Tiểu Nhiễm.
“Con mẹ nó, Vương Diên Châu.” Trong lòng Hà Vũ Trụ có một ngàn con thảo nê mã đang lao nhanh tới
Tất cả họ đều ở trong cùng một viện, mọi người đều độc thân vui vẻ, thế mà hắn dám công khai hẹn hò với một cô gái ở đây.
“Hả? Trụ Ngốc, sao anh lại tới đây?” Vẻ mặt Vương Diên Châu nghi hoặc hỏi.
“Tình cờ đi ngang qua, nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ, cho nên tò mò tới chào hỏi.” Hà Vũ Trụ có hơi lúng túng nói.
Anh ta lại đây là để làm quen với Mạc Tiểu Nhiễm, không ngờ cô gái này thế mà lại là đối tượng của Vương Diên Châu, lúc này trong lòng Hà Vũ Trụ hơi chột dạ.
Nếu để Vương Diên Châu biết anh ta đến cạy góc tường, vậy thì lúng túng lắm.
Niên đại này không giống thời hiện đại, đối tượng vào hồi đó sẽ tiến tới kết hôn.
Dụ dỗ đối tượng của người khác, không khác gì với việc đi dụ dỗ vợ của người khác.
Về phần tâm tư này của Hà Vũ Trụ, Vương Diên Châu sao lại không biết.
Không phải chỉ là tán tỉnh thôi sao!
Vương Diên Châu nhìn mình, chỉ mang tới vài món ăn đơn giản, lại nhìn Hà Vũ Trụ.
Hắn lập tức nảy ra một ý tưởng trong đầu.
“Bác sĩ Mạc, để tôi giới thiệu với cô, đây là đầu bếp của nhà ăn của chúng tôi, đầu bếp Hà, cũng là hàng xóm của tôi.” Vương Diên Châu nói với Mạc Tiểu Nhiễm xong, lại quay sang Hà Vũ Trụ nói: “Vị này chính là bác sĩ Mạc, người đã tới trung tâm y tế của tôi để hỗ trợ hôm nay.”
“Tới hỗ trợ? Cô ấy không phải đối tượng của cậu sao?” Hà Vũ Trụ trong mắt lóe lên một tia sáng, có cơ hội.
Những lời này của Hà Vũ Trụ, khiến Mạc Tiểu Nhiễm hơi ngượng ngùng, nhưng cô ấy không giải thích.
Chủ yếu là muốn xem Vương Diên Châu giới thiệu về cô ấy như thế nào.
“Anh hiểu lầm rồi, bác sĩ Mạc thấy bệnh nhân trong phòng khám quá đông, chủ động tới đây giúp đỡ, là một vị bác sĩ cực kỳ xinh đẹp và tốt bụng.” Vương Diên Châu khen ngợi nói.
“Bác sĩ Vương anh quá khen rồi” Mạc Tiểu Nhiễm nghe Vương Diên Châu nói như vậy có hơi xấu hổ.
“Thì ra là tới đây giúp đỡ, công nhận trung tâm y tế của chúng ta hơi nhỏ, thực sự cần người giúp đỡ.” Hà Vũ Trụ thầm nghĩ.
Ngay khi Hà Vũ Trụ vẫn còn đang thắc mắc.
Vương Diên Châu cắt ngang suy nghĩ của anh ta.
“Trụ Ngốc, anh thấy bác sĩ Mạc đặc biệt tới đây để giúp đỡ, anh là đầu bếp, sao không thể hiện chút lòng thành, đi kiếm vài món ngon lại đây đi?” Vương Diên Châu diễn kịch nói.
Loại kịch bản này, rất hữu ích cho những người ở thời đại đó.
Đặc biệt là đối với Hà Vũ Trụ thấy mỹ nữ này, lập tức không kiềm chế được.
“Đúng đúng đúng, tới tận đây giúp đỡ, chúng ta nhất định phải kiếm cái gì ngon ngon.” Hà Vũ Trụ vội vàng nói.
Sau đó anh xoay người đi về phía phòng bếp, vừa đi vừa quay đầu lại: “Bác sĩ Mạc, chờ tôi một chút, nhanh thôi.”
Chờ Hà Vũ Trụ đi rồi.
Vương Diên Châu mang thức ăn vừa đi lấy trở lại bàn.
“Ăn lót dạ trước một chút.” Vương Diên Châu mỉm cười nói.
Mạc Tiểu Nhiễm lấy một chiếc bánh bao hấp từ mâm đồ ăn.
“Hôm qua, tôi tiếp một bệnh nhân từ viện của anh, tên là Hứa Đại Mậu, chúng tôi đã kiểm tra cho anh ta và thấy anh ta không bị bệnh, nhưng anh ta nói rằng anh đã kiểm tra và thấy anh ta có bệnh gì đó không ổn, vì vậy tôi đã để anh ta nằm lại bệnh viện.”
“Nhưng, tối hôm qua một số chuyên gia từ bệnh viện của chúng tôi đã kiểm tra anh ta, nhưng họ vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường.”
“Vốn là chuẩn bị cho anh ta trở về, chỉ là tôi cảm thấy anh không thể vô duyên vô cớ đưa người vào bệnh viện, cho nên tôi lại để anh ta ở lại đó.”
Nghe được Mạc Tiểu Nhiễm nói.
Trong lòng Vương Diên Châu mà nói, từ cách xử lý của Mạc Tiểu Nhiễm, phải trực tiếp hô lên là đỉnh của đỉnh.
Cái gì gọi là bạn đời.
Là đây chứ đâu.
“Các cô vậy mà không tìm ra?” Vương Diên Châu làm bộ kinh ngạc nói.
Vẻ mặt này khiến Mạc Tiểu Nhiễm có hơi xấu hổ.
Trong một bệnh viện lớn như vậy, họ thậm chí không thể tìm ra nguyên nhân.
“Thật sự là không thể tìm ra.”
Có thể tìm ra mới là lạ, trong lòng Vương Diên Châu nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng cũng không dám nói như vậy: “Người đàn ông này mắc chứng vô sinh nghiêm trọng, thể chất cũng rất suy nhược, cần phải được chữa trị đàng hoàng.”
Mạc Tiểu Nhiễm nghe thấy lời này mới bừng tỉnh đại ngộ.
Hóa ra là vô sinh, chẳng trách mãi vẫn không tìm ra nguyên nhân.
“Ai da! Hứa Đại Mậu này thật là, không nói nguyên nhân sinh bệnh, chỉ nói là mình bị bệnh, sớm nói chuyện vô sinh thì đã không phiền phức như vậy.” Mạc Tiểu Nhiễm hơi không vui nói.
Hại họ trằn trọc cả đêm.
Nhìn biểu cảm này của Mạc Tiểu Nhiễm, Vương Diên Châu sợ rằng việc lừa dối Hứa Đại Mậu của mình sẽ bị bại lộ.
Hắn ghé sát vào tai Mạc Tiểu Nhiễm nhỏ giọng thì thầm: "Làm sao anh ta dám nói anh ta mắc bệnh gì, cô xem thân thể anh ta yếu như vậy, này vừa nhìn đã hiểu là do làm chuyện đó quá nhiều...”
“Xùy xùy! Hứa Đại Mậu này thật ghê tởm.” Mạc Tiểu Nhiễm chán ghét.
Kỳ thật Vương Diên Châu cũng không có nói bừa.
Về phần thân thể ớt của Hứa Đại Mậu kia, nó có liên quan rất nhiều đến việc thủ dâm hàng năm của anh ta.
Cùng lúc đó.
Bệnh viện Nhân Dân số 1.
Hứa Đại Mậu buồn chán, nằm trên giường bệnh, trong lòng hắn bây giờ cũng còn có phần hoang mang bối rối.
Hắn hỏi bác sĩ rất nhiều lần, rốt cuộc là hắn bị bệnh gì.
Nhưng bác sĩ bệnh viện này, chỉ nói một câu.
Kết quả khám bệnh chưa có.
Rốt cuộc là bệnh gì, đến bây giờ kết quả khám bệnh cũng không ra.
Sợ không phải bệnh gì nặng đó chứ.
Cảm giác khủng hoảng này đã theo gã cả đêm.
Ngay khi Hứa Đại Mậu chuẩn bị lại đi tìm bác sĩ hỏi kết quả kiểm tra một chút.
Có người đến cái giường bên cạnh giường gã.
“Giả Đông Húc, mày bị sao vậy?” Hứa Đại Mậu nhìn Giả Đông Húc ngồi ở trên xe lăn, vẻ mặt nghi ngờ.
Ngày hôm qua người còn bình thường, sao lại ngồi xe lăn rồi.
Mỗi lần Giả Đông Húc bị hỏi vấn đề này, trong lòng đều cảm thấy tức giận.
Bởi vì gã là bị chính vợ mình… làm chuyện đó thành như vậy.
Đêm ngày hôm qua, thật sự là quá khủng khiếp.
Một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt của Giả Đông Húc.
Dầu đã đổ mấy lần, nhưng mà Mạc Tiểu Nhiễm, ở sau lưng vẫn ngốc nghếch không biết gì.
Mà nhan sắc thêm cả dáng người này của Mạc Tiểu Nhiễm, dọc theo đường đi này, cũng làm không biết bao nhiêu là chàng trai trong xưởng cán thép mê đắm.
Hai người đến nhà ăn, Vương Diên Châu tìm một chỗ ngồi, để Mạc Tiểu Nhiễm ngồi xuống, hắn đi lấy cơm.
Giờ ăn cơm ở xưởng cán thép, lượng người đến lấy cơm cực kỳ nhiều, phải xếp hàng, thậm chí phải xếp hàng rất dài.
Trong khi Vương Diên Châu đang xếp hàng.
Hà Vũ Trụ ra khỏi nhà ăn để đi làm một số công chuyện, lập tức nhìn thấy Mạc Tiểu Nhiễm đang ngồi ở bàn ăn.
Hà Vũ Trụ hiện tại cũng đã 25-26 tuổi.
Anh ta biết tất cả những người phụ nữ độc thân độ tuổi phù hợp với anh ta trong nhà xưởng này.
Nhưng có rất ít người có thể lọt vào mắt xanh của anh ta.
Đừng xem Hà Vũ Trụ là một kẻ ngốc, mắt nhìn người của anh ta có tiêu chuẩn rất cao.
Không phải người xinh đẹp, anh ta sẽ không để vào mắt.
Có thể thấy điều đó từ Tần Kinh Như, Tần Hoài như, Nhiễm Thu Nguyệt, Lâu Hiểu Nga, đều là những người anh ta từng có tình cảm.
Anh chàng này thậm chí chỉ nhìn Nhiễm Thu Nguyệt vài lần, lập tức muốn Tam gia tác thành cho anh ta một sợi tơ hồng.
Nói trắng ra là mắt cao hơn đỉnh đầu.
Không phải người xinh đẹp, anh ta sẽ không theo đuổi, việc này dẫn tới kết quả, hơn 30 tuổi vẫn xử nam.
Khi Hà Vũ Trụ nhìn thấy Mạc Tiểu Nhiễm, anh ta đã bị vẻ ngoài của Mạc Tiểu Nhiễm mê hoặc ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Không chút do dự, anh ta đi về phía bàn mà Mạc Tiểu Nhiễm đang ngồi.
“Ủa? Cô là người mới tới sao? Sao tôi chưa từng gặp qua cô.” Hà Vũ Trụ đi đến trước mặt Mạc Tiểu Nhiễm, làm bộ tò mò hỏi.
Đúng là kịch bản tiếp cận sáo rỗng và lỗi thời.
Mạc Tiểu Nhiễm thấy có người lại đây chào hỏi, cũng rất lễ phép chào lại: “Chào anh! Tôi không làm việc ở đây, tôi đến gặp bạn.”
Nghe được Mạc Tiểu Nhiễm nói mình không làm việc ở đây, Hà Vũ Trụ rõ ràng hơi thất vọng một chút.
Nhưng anh ta cũng không bỏ cuộc, đã đến gặp bạn, vậy anh ta sẽ bắt đầu xuống tay từ người bạn đó.
“Thì ra là đi gặp bạn bè!!” Hà Vũ Trụ lộ ra vẻ mặt ‘hóa ra là vậy’.
“Cô nói là đến gặp một người bạn, không biết bạn cô tên gì, nói không chừng tôi cũng biết người đó.” Hà Vũ Trụ giả vờ tự nhiên hỏi.
“Ồ! Anh ấy đến rồi.” Mạc Tiểu Nhiễm giơ chỉ vào Vương Diên Châu vừa đi lấy cơm về.
Hà Vũ Trụ nhìn theo ngón tay của Mạc Tiểu Nhiễm.
“Con mẹ nó, Vương Diên Châu.” Trong lòng Hà Vũ Trụ có một ngàn con thảo nê mã đang lao nhanh tới
Tất cả họ đều ở trong cùng một viện, mọi người đều độc thân vui vẻ, thế mà hắn dám công khai hẹn hò với một cô gái ở đây.
“Hả? Trụ Ngốc, sao anh lại tới đây?” Vẻ mặt Vương Diên Châu nghi hoặc hỏi.
“Tình cờ đi ngang qua, nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ, cho nên tò mò tới chào hỏi.” Hà Vũ Trụ có hơi lúng túng nói.
Anh ta lại đây là để làm quen với Mạc Tiểu Nhiễm, không ngờ cô gái này thế mà lại là đối tượng của Vương Diên Châu, lúc này trong lòng Hà Vũ Trụ hơi chột dạ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu để Vương Diên Châu biết anh ta đến cạy góc tường, vậy thì lúng túng lắm.
Niên đại này không giống thời hiện đại, đối tượng vào hồi đó sẽ tiến tới kết hôn.
Dụ dỗ đối tượng của người khác, không khác gì với việc đi dụ dỗ vợ của người khác.
Về phần tâm tư này của Hà Vũ Trụ, Vương Diên Châu sao lại không biết.
Không phải chỉ là tán tỉnh thôi sao!
Vương Diên Châu nhìn mình, chỉ mang tới vài món ăn đơn giản, lại nhìn Hà Vũ Trụ.
Hắn lập tức nảy ra một ý tưởng trong đầu.
“Bác sĩ Mạc, để tôi giới thiệu với cô, đây là đầu bếp của nhà ăn của chúng tôi, đầu bếp Hà, cũng là hàng xóm của tôi.” Vương Diên Châu nói với Mạc Tiểu Nhiễm xong, lại quay sang Hà Vũ Trụ nói: “Vị này chính là bác sĩ Mạc, người đã tới trung tâm y tế của tôi để hỗ trợ hôm nay.”
“Tới hỗ trợ? Cô ấy không phải đối tượng của cậu sao?” Hà Vũ Trụ trong mắt lóe lên một tia sáng, có cơ hội.
Những lời này của Hà Vũ Trụ, khiến Mạc Tiểu Nhiễm hơi ngượng ngùng, nhưng cô ấy không giải thích.
Chủ yếu là muốn xem Vương Diên Châu giới thiệu về cô ấy như thế nào.
“Anh hiểu lầm rồi, bác sĩ Mạc thấy bệnh nhân trong phòng khám quá đông, chủ động tới đây giúp đỡ, là một vị bác sĩ cực kỳ xinh đẹp và tốt bụng.” Vương Diên Châu khen ngợi nói.
“Bác sĩ Vương anh quá khen rồi” Mạc Tiểu Nhiễm nghe Vương Diên Châu nói như vậy có hơi xấu hổ.
“Thì ra là tới đây giúp đỡ, công nhận trung tâm y tế của chúng ta hơi nhỏ, thực sự cần người giúp đỡ.” Hà Vũ Trụ thầm nghĩ.
Ngay khi Hà Vũ Trụ vẫn còn đang thắc mắc.
Vương Diên Châu cắt ngang suy nghĩ của anh ta.
“Trụ Ngốc, anh thấy bác sĩ Mạc đặc biệt tới đây để giúp đỡ, anh là đầu bếp, sao không thể hiện chút lòng thành, đi kiếm vài món ngon lại đây đi?” Vương Diên Châu diễn kịch nói.
Loại kịch bản này, rất hữu ích cho những người ở thời đại đó.
Đặc biệt là đối với Hà Vũ Trụ thấy mỹ nữ này, lập tức không kiềm chế được.
“Đúng đúng đúng, tới tận đây giúp đỡ, chúng ta nhất định phải kiếm cái gì ngon ngon.” Hà Vũ Trụ vội vàng nói.
Sau đó anh xoay người đi về phía phòng bếp, vừa đi vừa quay đầu lại: “Bác sĩ Mạc, chờ tôi một chút, nhanh thôi.”
Chờ Hà Vũ Trụ đi rồi.
Vương Diên Châu mang thức ăn vừa đi lấy trở lại bàn.
“Ăn lót dạ trước một chút.” Vương Diên Châu mỉm cười nói.
Mạc Tiểu Nhiễm lấy một chiếc bánh bao hấp từ mâm đồ ăn.
“Hôm qua, tôi tiếp một bệnh nhân từ viện của anh, tên là Hứa Đại Mậu, chúng tôi đã kiểm tra cho anh ta và thấy anh ta không bị bệnh, nhưng anh ta nói rằng anh đã kiểm tra và thấy anh ta có bệnh gì đó không ổn, vì vậy tôi đã để anh ta nằm lại bệnh viện.”
“Nhưng, tối hôm qua một số chuyên gia từ bệnh viện của chúng tôi đã kiểm tra anh ta, nhưng họ vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường.”
“Vốn là chuẩn bị cho anh ta trở về, chỉ là tôi cảm thấy anh không thể vô duyên vô cớ đưa người vào bệnh viện, cho nên tôi lại để anh ta ở lại đó.”
Nghe được Mạc Tiểu Nhiễm nói.
Trong lòng Vương Diên Châu mà nói, từ cách xử lý của Mạc Tiểu Nhiễm, phải trực tiếp hô lên là đỉnh của đỉnh.
Cái gì gọi là bạn đời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Là đây chứ đâu.
“Các cô vậy mà không tìm ra?” Vương Diên Châu làm bộ kinh ngạc nói.
Vẻ mặt này khiến Mạc Tiểu Nhiễm có hơi xấu hổ.
Trong một bệnh viện lớn như vậy, họ thậm chí không thể tìm ra nguyên nhân.
“Thật sự là không thể tìm ra.”
Có thể tìm ra mới là lạ, trong lòng Vương Diên Châu nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng cũng không dám nói như vậy: “Người đàn ông này mắc chứng vô sinh nghiêm trọng, thể chất cũng rất suy nhược, cần phải được chữa trị đàng hoàng.”
Mạc Tiểu Nhiễm nghe thấy lời này mới bừng tỉnh đại ngộ.
Hóa ra là vô sinh, chẳng trách mãi vẫn không tìm ra nguyên nhân.
“Ai da! Hứa Đại Mậu này thật là, không nói nguyên nhân sinh bệnh, chỉ nói là mình bị bệnh, sớm nói chuyện vô sinh thì đã không phiền phức như vậy.” Mạc Tiểu Nhiễm hơi không vui nói.
Hại họ trằn trọc cả đêm.
Nhìn biểu cảm này của Mạc Tiểu Nhiễm, Vương Diên Châu sợ rằng việc lừa dối Hứa Đại Mậu của mình sẽ bị bại lộ.
Hắn ghé sát vào tai Mạc Tiểu Nhiễm nhỏ giọng thì thầm: "Làm sao anh ta dám nói anh ta mắc bệnh gì, cô xem thân thể anh ta yếu như vậy, này vừa nhìn đã hiểu là do làm chuyện đó quá nhiều...”
“Xùy xùy! Hứa Đại Mậu này thật ghê tởm.” Mạc Tiểu Nhiễm chán ghét.
Kỳ thật Vương Diên Châu cũng không có nói bừa.
Về phần thân thể ớt của Hứa Đại Mậu kia, nó có liên quan rất nhiều đến việc thủ dâm hàng năm của anh ta.
Cùng lúc đó.
Bệnh viện Nhân Dân số 1.
Hứa Đại Mậu buồn chán, nằm trên giường bệnh, trong lòng hắn bây giờ cũng còn có phần hoang mang bối rối.
Hắn hỏi bác sĩ rất nhiều lần, rốt cuộc là hắn bị bệnh gì.
Nhưng bác sĩ bệnh viện này, chỉ nói một câu.
Kết quả khám bệnh chưa có.
Rốt cuộc là bệnh gì, đến bây giờ kết quả khám bệnh cũng không ra.
Sợ không phải bệnh gì nặng đó chứ.
Cảm giác khủng hoảng này đã theo gã cả đêm.
Ngay khi Hứa Đại Mậu chuẩn bị lại đi tìm bác sĩ hỏi kết quả kiểm tra một chút.
Có người đến cái giường bên cạnh giường gã.
“Giả Đông Húc, mày bị sao vậy?” Hứa Đại Mậu nhìn Giả Đông Húc ngồi ở trên xe lăn, vẻ mặt nghi ngờ.
Ngày hôm qua người còn bình thường, sao lại ngồi xe lăn rồi.
Mỗi lần Giả Đông Húc bị hỏi vấn đề này, trong lòng đều cảm thấy tức giận.
Bởi vì gã là bị chính vợ mình… làm chuyện đó thành như vậy.
Đêm ngày hôm qua, thật sự là quá khủng khiếp.
Một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt của Giả Đông Húc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro